Chương 16: Đồng học Tần, cậu có lấy thứ gì từ trong túi của tớ không?

Ôn Hạ Lương nghi ngờ ngẩng đầu, theo ánh mắt của bọn họ nhìn lại, liền thấy em gái đang nhìn mình, cười híp mắt.

Nụ cười này ở trong mắt người khác có thể ôn nhu, nhưng ở trong mắt hắn, lại đơn giản là đáng sợ!

Vì thế!

Ôn Hạ Lương cũng nhanh chóng đặt quân bài trong tay xuống, chộp lấy tiền lẻ trên bàn và chạy ra ngoài.

Ôn Hạ Vi cũng chạy theo ra ngoài.

Ôn Hạ Lương đứng ở ngã tư đường, do dự không biết nên chạy đi đâu, giây tiếp theo cảm thấy tai đau nhói.

"Đau, đau... em gái, ta không dám nữa..."

Ôn Hạ Vi năm lấy lỗ tai của hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Còn đánh cược nữa không? Lại ngứa đòn hả?"

"Không dám, không dám... em gái, em vừa thi được hạng nhất, mà còn được 50.000 tệ, như vậy không vui sao..."

"Anh thì vui vẻ rồi! Lần này suýt chút nữa em không chiếm được vị trí thứ nhất! Nếu em thua rồi, anh lấy đâu ra tiền trả nợ."

" Em, anh thực sự biết sai rồi, anh không dám, không dám nữa, anh sẽ đưa toàn bộ tiền cho em..."

Thấy anh nói thật lòng, Ôn Hiểu Vi rút tay lại, lấy điện thoại trong túi ra, dùng khuôn mặt anh mở khóa rồi chuyển tiền vào tài khoản của cô.

"Số tiền này em sẽ giữ lại trước, miễn cho anh tiêu xài hoang phí."

Ôn Hạ Lương muốn khóc lại không có nước mắt, chỉ có thể khàn giọng than thở: "Em, anh không hiểu vì sao mọi người luôn nói anh bắt nạt em".

Nghe vậy, Ôn Hạ Vi đưa tay vỗ nhẹ lên mặt anh trai. “Đó là bởi vì, em của anh quá hoàn hảo."

Mục đích Ôn Hạ Vi tới đây là để tịch thu tiền của anh trai để anh ấy không ra ngoài đánh bạc.

Bây giờ mục đích của cô đã đạt được, cô lên chiếc xe buýt vừa dừng bên đường và quay trường học.

Cô lên xe, từ của sổ nhìn thấy anh trai bực bội gãi đầu, Ôn Hạ Vi làm động tác cắt cổ, đe dọa anh sau này phải cẩn thận.

Ôn Hạ Lương sợ đến mức lập tức đứng thẳng dậy, nhưng anh ấy đang chửi thề, mà Ôn Hạ Vi không thể nghe thấy được.

Ôn Hạ Vi không thèm để ý đến anh, cô quay đầu dựa vào xe, trên mặt tràn đầy ý cười.

Làm việc gì cũng phải cố gắng hết sức, cô thực sự rất mệt mỏi.

Nhưng cô bắt buộc phải làm vậy.

Khi còn nhỏ, cô ấy hay đánh nhau với người khác, khi người lớn biết chuyện sẽ nói: "Ôn Hạ Vi học giỏi như vậy, ngoan ngoãn như vậy, sao có thể là lỗi của cô ấy?"

Còn khi anh trai cô đánh nhau với người khác, bất kể lỗi của ai, người lớn sẽ nói: "Ôn Hạ Lương đã bỏ học lâu rồi, ở nhà không có cha mẹ dạy dỗ. Nó là một tên tiểu côn đồ, nó chắc chắn đã gây ra rắc rối rồi."

Cô không giống những đứa trẻ khác, cô không cha không mẹ che chở, anh trai ngu ngốc chính là gánh nặng của cô, cô nhất định phải tự bảo vệ mình thật tốt.

Cho nên từ nhỏ cô đã biết ngoại hình ưa nhìn, tính tình hòa nhã, học lực xuất sắc đều là vũ khí để cô tự bảo vệ mình.

Nếu bạn không muốn bị bắt nạt, bạn phải trở nên hoàn hảo, để phần lớn mọi người đứng về phía bạn.

Khi Ôn Hạ Vi trở lại trường học, cô ấy ngay lập tức lại trở thành một nữ thần tràn đầy sức sống.

Khi đi ngang qua nhà ăn, cô chợt nhận ra mình chưa ăn tối, nhà ăn còn chưa đóng cửa, cô liền đi vào gọi đồ ăn.

"Một bát mì thịt bò."

Lúc này, Tần Niên đang ngồi trong góc đọc sách nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức ngẩng đầu lên, lại là nàng!

Anh lập tức hạ thấp vành mũ xuống một chút, cầm sách lên định rời khỏi đây.

Khi anh đến gần Ôn Hạ Vi, liếc mắt nhìn thấy có một chấm đỏ nhỏ phát ra ánh sáng đỏ nhạt ở góc dưới ba lô của Ôn Hạ Vi.

Đây là thứ mà bạn cùng phòng của anh ấy gọi là Buzzer.

Tần Niên do dự một giây, sau đó đi tới, thừa dịp Ôn Hạ Vi cúi đầu, vươn tay tháo Buzzer ra.

Anh chỉ là không chịu đựng được.

Không phải anh quan tâm đến Ôn Hạ Vi, chỉ là anh từ nhỏ đã tuân thủ pháp luật, thực sự không thể làm ngơ trước những hành vi vi phạm pháp và thiếu kỷ luật như vậy.

Ngay khi anh định đi ngang qua Ôn Hiểu Vi như không có chuyện gì xảy ra, anh đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nắm lấy cổ tay mình.

Anh theo bản năng quay đầu lại, liền thấy Ôn Hạ Vi đang một tay nắm lấy tay anh.

Cô nhìn thẳng vào mặt anh bằng đôi mắt ngây thơ nhưng đầy sắc sảo, rồi từ từ di chuyển đến bàn tay đang nằm chặt của anh.

"Đồng học Tần, cậu có lấy thứ gì từ trong túi của tớ không?”