Chương 12

Các học sinh xếp hàng phía sau không khỏi kinh ngạc thốt lên, tất cả đều là những câu như nữ thần đẹp quá và "không bắn trúng đích mà bắn trúng tim tôi."

Cũng có người lên lút cầm điện thoại di động lên lút chụp ảnh Ôn Hạ Vi, chụp xong liền nhanh chóng đặt làm hình nền.

Ôn Hạ Vi bỏ qua mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài, và tập trung toàn bộ sự chú ý vào khẩu súng, nhắm vào chấm đỏ ở trung tâm mục tiêu.

“Bắt đầu!" Giáo viên ra lệnh, tất cả học sinh chuẩn bị thi lần lượt bóp còi.

Bang bang bang...

Sau mười tiếng sùng nổ, giáo viên bắt đầu đọc điểm từng người một.

" 5 vòng, 4 vòng, 7 vòng...." Người giáo viên nhìn có vẻ rất tàn nhẫn đọc lên một cách vô cảm, nhưng khi đến điểm của Ôn Hạ Vi, anh ta đột nhiên sững người. Anh ngẩng đầu kinh ngạc liếc nhìn Ôn Hạ Vi, sau đó sửng sốt hai giây sau đó đọc ra điểm số

"Ôn Hạ Vi, vòng 10,5."

Mục tiêu thông thường được chia thành 10 vòng tròn bao quanh, vòng tròn bên trong cũng là 10 vòng, chỉ cần đạn chạm vào khu vực này là 10. Đối với học viên chưa qua huấn luyện chuyên nghiệp mà nói, bình thường 8 vòng 9 vòng đã đủ là kinh người.

Nhưng một ngôi trường biếи ŧɦái như vậy tuyên bố khai thác tài năng của mỗi học sinh, vì vậy mục tiêu giống như một sân vận động Olympic, trong 10 vòng, có 10,7 vòng và 10,2 vòng

Trong số những học sinh vẫn đang chuẩn bị cho kỳ thi, lần lượt có những người há hốc mồm và ngạc nhiên.

"Trời ơi! Đây là trình độ của một vận động viên Olympic sao?"

"Ôn Hạ Vi ăn gì lớn lên vậy"

"Tại sao cô ấy văn hóa và thể chất tốt như vậy mà vẫn đẹp, woo woo woo, Chúa đã tạo ra cô ấy như thế nào vậy?"

Điểm cao như vậy nhưng Ôn Hạ Vi vẫn không yên tâm.

Cố Minh Ngạn được mời tham gia đội tuyển bắn súng quốc gia, nhưng hắn ta đã từ chối vì việc học của mình.

Ngay lúc này, cô có một linh cảm cực kỳ đáng sợ.

Chẳng mấy chốc, đã đến lúc Cố Minh Ngạn bắn súng.

Hắn ta tùy ý giơ súng lên, mỗi mỏng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin.

Giống như Ôn Hạ Vi, anh ấy cũng là một thiên tài toàn năng trong số các tân sinh này.

Như cô dự đoán, sự xuất hiện của hắn cũng gây ra một tràng la hét từ những người xem.

Ôn Hạ Vi ngồi trong góc, cầm giấy bút đếm đi đếm lại tổng điểm của cô và Cố Minh Ngạn.

Không tính kết quả của lớp bắn súng, Ôn Hạ Vi hiện đang cao hơn Cố Minh Ngạn 1,5 điểm.

Thi đấu thể chất có một phương pháp tính toán độc nhất vô nhị, nếu biểu diễn bằng một phương trình thì đó là một parabol chậm dần.

Hạng nhất 100 điểm, hạng nhì 98 điểm, hạng ba 97 điểm, hạng tư 96,5 điểm...

Chỉ cần anh ta giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi bắn súng, anh ta sẽ cao hơn mình 0,5 điểm!

Nghe tiếng “bắt đầu", nhóm học sinh này lần lượt nổ súng.

Ôn Hạ Vi cúi đầu không dám nhìn, chỉ nắm chặt bút trong tay căng thẳng chờ đợi.

Cô ấy đã đưa toàn bộ số tiền lần trước cho Quả Quả để chữa bệnh, nếu lần này cô ấy không giành được vị trí đầu tiên, anh trai cô ấy sẽ thua cược thì cuộc sống của cô ấy sau này sẽ càng khó khăn hơn.

"Bang bang bang..."

Sau vài tiếng súng nổ, giáo viên bắt đầu đọc điểm từng người một

3 vòng, 6 vòng, 5 vòng...

Khi nói đến điểm số của Cố Minh Ngạn, giáo viên lại đột nhiên dừng lại, thậm chí còn há hốc mồm kinh ngạc.

Tim Ôn Hạ Vi đập nhanh, chẳng lẽ...