Chương 11: Tính cách của một nữ thần chân chính

Ôn Hạ Vi đi theo tiếng khóc và tìm thấy nam sinh đang dựa vào gốc cây khóc lớn.

Cô cẩn thận nhìn quần áo và lưng của anh ta, và nhanh chóng nhớ thông tin của chàng trai trong trí nhớ của mình.

Tên anh ta là Lê Nhân Gia, và cô đã nhìn thấy tên anh ta ở cuối danh sách xếp hạng nhiều lần.

Từ đó, người ta cũng có thể đoán được lý do tại sao hắn khóc.

Cô bước tới, lấy khăn giấy ra, đưa cho nam sinh rồi nhẹ nhàng nói.

"Lê Nhân Gia, đừng khóc. Thi văn hóa không tốt cũng không sao, sau này thi thể chất không phải còn rất nhiều sao? Chỉ cần cậu biểu hiện tốt là được."

Thiếu niên giàn giụa nước mắt đột nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ôn Hạ Vi, nhìn một hồi, cậu chắc chắn người đến an ủi mình đúng là nữ thần Ôn Hạ Vi trong lòng hàng vạn nam sinh.

Nhận thấy mình bây giờ trông thật xấu xí, cậu vội vàng lấy khăn giấy lau mặt, sau đó khó tin hỏi: "Cậu... làm sao người biết tên của tôi?"

Nụ cười của Ôn Hạ Vi giống như ánh trăng sáng trong đêm tối: "Hôm qua lúc cậu đưa tin, tôi nhận được, đương nhiên tôi nhớ”

Trên thực tế, đây chỉ là một hành động cổ hủ như một nữ thần.

Nếu chỉ để chiều lòng con trai và khiến con gái chán ghét thì gọi là trà xanh.

Nếu bạn chỉ nhớ đến những anh chàng đẹp trai, giàu có và xuất chúng, mà ghét những chàng trai bình thường, đó gọi là hợm hĩnh.

Chỉ cần cô ấy đối xử bình đẳng với mọi người không phân biệt trai hay gái, đẹp hay xấu, điểm cao hay điểm kém, nhớ tên, nhớ khuôn mặt, thân thiện với mọi người không phân biệt, thì đó mới được gọi là nữ thần.

Lúc này, Lê Nhân Gia đã phấn khích đến mức không thở được.

Hắn thực sự đã được nữ thần nhớ đến.

Nữ thần cũng an ủi hắn và đưa cho hắn khăn giấy.

Chiếc khăn giấy đã dính đầy nước mũi và nước mắt của hắn, khi nào trở về hắn sẽ khóa nó trong két sắt, và nó sẽ là vật quý giá nhất cho đến cuối đời!

Hắn nguyên bản suy sụp, dường như trong nháy mắt trên đầy tinh lực, vội vàng đứng lên, " Đồng học Ôn, ngày mai thi thể dục, ta nhất định sẽ cố gắng"

"Tốt, đi thôi!" Tốt nhất là hơn tên Cố Minh Ngạn, để xem hắn kiêu ngạo như thế nào.

....

Cách đó không xa, Cố Minh Ngạn và những nam sinh xung quanh nhìn Ôn Hạ Vi an ủi hắn ta như thế nào.

Nam sinh thận trọng nói với Cố Minh Ngạn: "Lão đại, Ôn Hạ Vi hình như không thích anh, cô ấy đối với bất kỳ người qua đường nào cũng rất tốt..."

Cố Minh Ngôn nhìn thẳng vào Ôn Hạ Vi "Ta không mù, không cần ngươi lại nhắc lại."

Nam sinh bên cạnh tiếp tục nhìn chăm chăm Ôn Hạ Vi: "Trên đời sao lại có cô gái xinh đẹp dịu dàng như thế."

"Ta chính là không nhịn được mềm lòng với nữ nhân, đúng thật tự phụ." Cổ Minh Ngạn nắm chặt tay nghiến răng, "Ta tuyệt đối sẽ không nhường vị trí thứ nhất của trường cho nàng"

......

Trong bài kiểm tra thể chất trong hai ngày tới, Ôn Hạ Vi đã giữ phong độ tốt nhất của mỉnh, về cơ bản đã đạt được vị trí đầu tiên trong nhóm nữ sinh.

Nhưng Cố Minh Ngạn cũng như vậy, và tiếp tục đuổi sát theo cô.

Cả hai đều đã bỏ xa vị trí thứ ba tới hơn 30 điểm nhưng khoảng cách giữa hai người họ không hề bị nới lỏng.

Chẳng mấy chốc đã đến khảo hạch cuối cùng - bắn súng.

Lúc này, học sinh các lớp đã đứng trên sân và xếp hàng tham gia cuộc thi

Ôn Hạ Vi càng ngày càng không xác định.

Điền kinh và ném bóng đều được, chia thành nhóm nam và nhóm nữ, hầu như lần nào Ôn Hạ Vi cũng đứng nhất.

Nhưng không có sự phân biệt giữa nam và nữ trong bắn súng, cuối cùng cô ấy sẽ đối đầu trực diện với Cố Minh Ngạn.

Ngay sau đó, tên của Cố Hạ Vi đã được gọi.

Ôn Hạ Vi và chín sinh viên khác bước lên sân khấu và giơ súng lên.

Mái tóc dài của cô ấy ngoan ngoãn cuộn lên trên vai, khuôn mặt cong hoàn hảo của cô ấy nhẹ những dựa vào khẩu súng hơi, và những ngón tay trắng nõn thon thả của cô ấy đặt trên cò súng để chuẩn bị bắn.