Chương 13

" 10.7! Vòng của Cố Minh Ngạn là 10.7!"

Giọng nói của giáo viên giống như một quả bom, nó làm nổ tung tâm trí Ôn Hạ Vi bằng một tiếng "bùm".

Điều xấu nhất thực sự đã xảy ra...

Ôn Hạ Vi nhất thời bối rối không biết làm sao, trước mặt đột nhiên vang lên một giọng nói.

"Ôn Hạ Vi, thực xin lỗi, vị trí thứ nhất toàn trường là thuộc về ta"

Điều đầu tiên Cố Minh Ngạn làm sau khảo hạch là đi đến chỗ Ôn Hạ Vi và khıêυ khí©h.

Ôn Hạ Vi nắm chặt tay, nghiến răng trong lòng và chửi Cố Minh Ngạn máu chó đầy đầu.

Nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô ấy thay đổi chóng mặt ngay lập tức.

Như mọi khi, một nụ cười dịu dàng và thản nhiên trên khuôn mặt của cô, và khóe miệng hơi mỉm có chút nữ tính và dễ thương, cô ấy chân thành khen ngợi Cố Minh Ngạn.

"Cậu thật lợi hại"

Cố Minh Ngan sửng sốt, hắn đến chỗ này khıêυ khí©h, lại không ngờ tới đối phương căn bản không có phản ứng lại, thậm chí đối với hắn tràn ngập ánh mắt hâm mộ và nói ra những lời như vậy.

Hắn không khỏi cảm thấy nóng bừng bên tai.

Vội vàng tránh đi ánh mắt của cô, trong lòng nhấn mạnh, ảo giác! Đây chỉ là ảo giác!

Nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy mình thật vô liêm sỉ... khi đã bắt nạt một cô gái dịu dàng như vậy!

Hắn nhất thời nhịn không được, dụi dụi mũi, cuối cùng nói:"Cô cũng rất tốt"

Sau đó vội vàng xoay người rời đi với một chút ngượng ngùng.

Ôn Hạ Vi không thèm nếm xỉa đến hắn, chỉ dỗ anh đi như một chú chó con.

Đầu óc cô lúc này rối bời nghĩ, sau này mình sẽ phải làm bao nhiêu công việc để trả nợ cho anh trai...

Đột nhiên, phía sau có người vỗ nhẹ vào người cô.

Khi cô ấy quay lại, đó là bạn cùng phòng của cô ấy Từ Nại Nại.

Từ Nại Nại hỏi cô: "Vi Vi, cậu có muốn tiếp tục xem không? Sẽ không ai có điểm tốt hơn cậu và Cố Minh Ngạn đâu."

Những lời này đột nhiên khiến Ôn Hạ Vi có suy nghĩ.

Đúng vậy, khảo hạch vẫn chưa kết thúc! Cô vẫn còn một tia hi vọng.

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn vào danh sách trên màn hình lớn.

Còn lại hơn 100 học sinh chưa tham gia.

Nếu Cố Minh Ngạn đứng thứ hai và cô ấy đứng thứ ba, thì cô sẽ hơn Cố Minh Ngạn 0,5 điểm.

Khoảng cách giữa những học sinh khác và hai người họ là rất lớn, cho dù có người là đứng vị trí đầu tiên trong lần thi này, cũng không có ai vượt qua cô về tổng điểm. Nói cách khác, chỉ cần có một bạn học vượt qua hai người bọn họ, cô liền có thể giữ vững vị trí số một.

Mặc dù xác suất rất nhỏ, nhưng đây là hy vọng duy nhất của cô!

Ôn Hạ Vi vội vàng nói với Từ Nại Nại. “Tớ muốn tiếp tục xem, cậu trở về trước đi."

"Được rồi, tớ không thể tiếp tục phơi nắng ở đây nữa, tớ trở về ký túc xá trước đây. Thực hâm mộ cậu, phơi nắng lớn như vậy cũng không thể đen đi. Tớ đi đây, tạm biệt."

Ôn Hạ Vi mim cười nói "tạm biệt", sau đó tiếp tục lo lắng nhìn sân đấu.

Trong lòng Ôn Hạ Vi thầm cầu nguyện, mau vượt qua hai người bọn họ đi.

Nhưng nhóm này, không, thậm chí không có một người nào bắn vào vòng thứ chín.

Một nhóm khác, ai đó còn không thể bắn trúng mục tiêu.

Nhóm tiếp theo, thậm chí tệ hơn, có người còn không biết bắn.

Ôn Hạ Vi càng xem, càng cảm thấy mệt mỏi.

Các sinh viên đang theo dõi hầu như đã đi gần hết.

Các tân sinh năm nay quả thật đều rất xuất sắc, nhưng họ không nghĩ ai sẽ giỏi hơn Ôn Hạ Vi và Cố Minh Ngạn.

Vì vậy, mọi người, giống như Từ Nại Nại, cảm thấy rằng sau cuộc chiến giữa nam thần và nữ thần, thì không cần phải xem nữa.

Cuối cùng chỉ còn lại một người bạn học, chính là nhóm cuối cùng, không còn một ai thi nữa cả, chỉ có một mình cậu.

"Tần Niên."

Khi giáo viên đọc tên của mình, Tần Niên bước lên sàn đấu và giơ súng lên.

Hầu như tất cả các học sinh đang theo dõi phía sau anh ta đều đã đi mất, chỉ còn lại Ôn Hạ Vi.

Ôn Hạ Vi hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Niên.

[Làm ơn, tớ phải đánh bại Cố Minh Ngạn]

[Chỉ có cậu thôi]

[Thực sự không còn người thứ hai! ]