Chương 10

Vốn đi tràn đầy địch ý cùng kiêu ngạo, Cố Minh Ngạn đột nhiên đỏ mặt, ngay cả câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

"Ồ, cái đó... cái đó có nghĩa là..."

Đám đông trong nháy mắt bùng nổ, đây là sức hút của nữ thần quốc dân sao?

Đối mặt với sự khıêυ khí©h của người khác, cô ấy không hề tức giận, thậm chí còn mỉm cười như thiên thần và nói " Cố lên!"

Trời ạ! Dưới sự khác biệt như vậy, họ cảm thấy Cố Minh Ngạn không còn xứng với nữ thần nữa

"..." Từ phía xa quan sát Tân Niên, không nói được nên lời.

Bởi vì chỉ có hắn mới biết, vừa rồi Ôn Hạ Vi nói ra câu nói kia, trong lòng nàng suy nghĩ lại là: [ ngu ngốc !]

Tần Niên lặng lẽ thở dài, khi anh quay người để chen ra khỏi đám đông náo loạn, anh lại bị đẩy lùi.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của Ôn Hạ Vi: "Xin lỗi, khảo hạch thứ hai sắp bắt đầu rồi, phòng thi của tớ rất xa, mọi người có thể cho tớ đi được không?"

Khi các chàng trai nghe thấy điều này, họ ngay lập tức tránh ra và đứng xa.

Bởi vì điều này, Tần Niên cuối cùng có thể rời khỏi đây.

Tần Niên đột nhiên phát hiện ra rằng trở thành một thần tượng thực sự có rất nhiều lợi ích, chẳng hạn như bảo mọi người nhường đường.

....

Kỳ thi tiếp tục:

Hai ngày đầu đề thi đều là các môn văn hóa. Ôn Hạ Vi tương đối thoải mái, về cơ bản vẫn phát huy bình thường.

Nhưng sau khi kiểm tra, cô ấy tính tổng điểm, bây giờ cô ấy chỉ hơn Cố Minh Ngạn 1,5 điểm.

Cô thực sự không ngờ rằng cậu thiếu niên trung học này lại khó đối phó như vậy.

Bây giờ, Ôn Hạ Vi đang ngồi một mình bên hồ nước phía sau khuôn viên trường Đại học Lý, tìm hiểu lai lịch của Cố Minh Ngạn bằng điện thoại di động. Anh là đội trưởng đội bóng rổ của trường từ tiểu học đến trung học, phá kỷ lục chạy nước rút của trẻ em dưới 14 tuổi, được mời vào đội tuyển bắn súng quốc gia...

Ôn Hạ Vi càng nhìn, càng trở nên bất an.

Trên thực tế, các môn thể thao của cô ấy xem như là tốt, có thể coi cô như là một người tài năng.

Chỉ là từ nhỏ, cô không cha, không mẹ ở bên, những chuyện này bà cùng ca ca đều không hiểu, cô cũng chưa từng tham gia thi đấu chính quy , cũng chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, tự nhiên sẽ yếu hơn so với những đứa trẻ được chỉ dạy, ví dụ như Cố Minh Ngạn.

Cố Minh Ngạn sẽ sớm vượt qua bài kiểm tra thể lực để vượt qua 1,5 điểm này.

Ngay tại thời điểm, Ôn Hạ Vi đang lo lắng thì tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô cúi đầu nhìn lại, là Ôn Hạ Lương.

Ôn Hạ Vi cầm lên, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói hưng phấn của Ôn Hạ Lương.

"Vi Vi, anh nghe nói em tạm thời đã giữ vị trí thứ nhất trong trường, cho nên hôm nay anh đã tăng tiền cá cược lên 50,000."

Ôn Hạ Vi tức giận đến sắp nổ tung. "Anh bị điên à! Nhỡ em không được hạng nhất thì sao?"

"Tại sao không lấy được? Em, người từ nhỏ liền xếp thứ nhất! Chẳng lẽ hiện tại đối thủ của em rất lợi hại? Có cần anh giúp em không?"

"Không cần! Em muốn công bằng, ngay thẳng thắng lợi, nếu bị phát hiện, nhân thiết của em không phải bị sụp đổ sao?"

Ôn Hạ Lương rất hối hận trở nên lo lắng: "Vậy... vậy hiện tại em không thể hối hận, em gái, em nhất định phải chiếm lấy vị trí đầu tiên, nếu không anh thật sự không có tiền trả..."

Ôn Hạ Vi muốn mắng hắn, lại nhìn thấy Cố Minh Ngạn cùng một nam sinh đi hướng bên này.

Cô đè nén lửa giận trong lòng: "Em sẽ cố gắng hết sức, cúp máy đây”

Nói xong, cô cúp điện thoại và rời khỏi đây.

Cô vừa mới đi vào rừng cây sau hồ, đột nhiên nghe thấy Cố Minh Ngạn đang lớn tiếng thảo luận về cô với nam sinh phía sau.

"Ôn Hạ Vi không phải có hứng thú với cậu sao? Bằng không tại sao cô ấy lại nói chuyện với cậu nhẹ nhàng đến vậy?".

Cố Minh Ngạn rất kiêu ngạo nói: "Đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng tôi không thích những cô gái như thế, tôi thích những cô gái có cá tính hơn. Ngoại hình nổi bật của cô ấy chỉ mang đến cho tôi sự kí©h thí©ɧ thị giác trong thời gian ngắn thôi."

Ôn Hạ Vi thực sự cạn lời rồi... Ngoại trừ hung dữ với anh trai, cô ấy đối với bất kỳ con mèo hay con chó nào cũng đều dịu dàng như vậy, được chứ? Điều này không chỉ dành cho hắn.

Cố Minh Ngạn này tự cho mình là đúng, thực sự rất khó chịu.

Vì vậy, trong kỳ thi này, cho dù không phải là vì anh trai của mình, nhưng để dạy cho anh ta một bài học, cô nhất định sẽ chiếm vị trí đầu tiên!

Ôn Hạ Vi tiếp tục đi về phía ký túc xá nữ, mới đi được vài bước, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng khóc rất lớn. Mà Cố Minh Ngạn tựa hồ cùng nghe được, nhìn nam sinh bên cạnh nói: "Ai khóc a? Chúng ta đi xem thử một chút."