Chương 8

Chẳng biết họ dùng cách nào mà chiếc váy dài theo quy định trường bấy giờ lại ngắn lên tận trên gối, lộ ra một phần đôi chân thon thả, có hai cô gái trong nhóm còn uốn và nhuộm tóc nữa…

Úc Duệ dừng trước mặt họ, nhận lấy ánh mắt thương hại và lo lắng của cậu bạn bị chặn lại ban nãy.

“Chào bạn, mình là Úc Duệ. Tìm mình có việc gì không?”

Cô gái đi đầu thấy Úc Duệ, hai mắt sáng rỡ, cô cười tươi tắn với mấy chị em bên cạnh rồi quay đầu về, “Ôi đừng nghiêm túc thế, thật ra cũng không có gì, chỉ muốn kết bạn với cậu thôi.”

Úc Duệ cười mỉm chi, “Kết bạn thì không thành vấn đề, nhưng đừng chắn trước cửa lớp bọn mình, như vậy người khác không ra vào được.”

“Hửm? Ai dám nói bọn này chắn cửa? Cậu à?” Nữ sinh nhìn nam sinh đang ôm cặp đứng bên cạnh.

Nam sinh nọ giật mình lắc đầu nguầy nguậy, “Không không.”

“Cậu xem, đã bảo không ai nói mà.” Nữ sinh đắc chí, “Nếu đã là bạn của nhau, vậy tối nay bọn này mời cậu ra net, có tiệm café net cao cấp mới mở trước cổng trường…”

“Xin lỗi, tối nay mình phải làm mấy bộ bài tập, không có thời gian.”

Nụ cười của nữ sinh sượng cứng, “Vậy ngày mai?”

“Mai bắt đầu học chính thức, việc chuẩn bị bài mới và ôn bài cũ sẽ mất càng nhiều thời gian hơn.”

“… Cậu không muốn đi với bọn này chứ gì?”

Úc Duệ ngẫm nghĩ, “Cuối tuần không có tiết tự học cố định, mình sẽ đến phòng tự học của trường, các cậu muốn đến học chung không?”

“…”

Nữ sinh đi đầu như bị mắc nghẹn.

Nam sinh đứng cạnh hóng hớt không nhịn được phì cười ra tiếng.

Các nữ sinh thẹn quá hóa giận.

“Cậu đang chơi xỏ chị Diệp của bọn này hả?”

“Đẹp trai học giỏi thì hay lắm à? Còn ở đó khoe cuối tuần cũng tự học?”

“Chị Diệp, mặc kệ cậu ta đi, thứ không biết điều!”

Khi các nữ sinh bắt đầu mắng mỏ, bầu không khí trong lớp cũng bị khuấy động.

Đa số các bạn đều lén chuồn về từ cửa sau, cũng có người tò mò hoặc lo lắng, bèn ở lại theo dõi tình hình.

Diệp Mộc Mộc – người bị các nữ sinh khuyên nhủ bấy giờ cảm thấy vô cùng mất mặt, biểu cảm cũng không đẹp đẽ gì.

“Hỏi cậu một câu thôi, tối nay có ra ngoài với bọn này không? Suy nghĩ kỹ mới trả lời, đừng để mai phải hối hận.”

Nụ cười trên mặt Úc Duệ vẫn vẹn nguyên, trong đầu đã lướt qua vài cách giải quyết phiền phức ở các mức độ khác nhau.

Khi cậu sắp đưa ra đáp án của mình, một giọng nói đầy gắt gỏng và bực bội vang lên bên cạnh.

“Chắn đường đấy. Tránh ra.”

Úc Duệ quay đầu.

Nhắc tới cũng lạ, chưa hết một ngày mà chủ của giọng nói này đã khiến cậu thấy quen thuộc luôn.

Đến nỗi hễ nghe thấy giọng hắn, cậu sẽ vô thức muốn nhíu mày, nụ cười hư hỏng và ánh mắt khiến cậu rợn người cứ hiện ra trước mắt.

Song lần này lại khác, mặt người nọ không còn ý cười nữa. Nhất là trong đôi mắt biếng nhác và sắc bén đằng sau những sợi tóc rũ rượi trước trán như vừa thức giấc.

“… Cậu, cậu là ai?”

Bị ánh mắt và dáng người cao trên 185cm chèn ép, ngữ điệu của chị Diệp đã không mấy hung hãn.

Tạ Lê nhíu mày, “Cậu không cần biết tôi là ai, cút đi là được.”

“Cậu… cậu có quyền gì bảo tôi cút? Cậu biết anh tôi là ai không? Anh ấy không phải người mà học sinh như các cậu động chạm được đâu nhé!”

Tạ Lê quan sát nữ sinh từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng xác định được chỗ xử lý. Tạ Lê nhấc tay túm dây đeo cặp của nữ sinh nọ đẩy ra phía trước.

Tạ Lê cụp mắt gằn giọng.

“Tôi không đủ kiên nhẫn, cũng không theo châm ngôn nương tay với con gái. Hỏi cậu lần cuối, có cút không?”

Chắc vì lần đầu tiên thấy trong trường có người dám ra tay với mình, nữ sinh bị dọa tái mặt.

Ngơ ra hồi lâu, cô mới giật mình hoàn hồn, hét to câu “Cậu chờ đấy” rồi giật cặp lại quay đầu bỏ chạy.