Chương 7

“Úc Duệ, mau chạy đi.”

Nhân lúc cậu còn chạy được.

Nhân lúc tôi chưa bệnh đến độ trở thành biếи ŧɦái.

Buổi chiều, học sinh mới lên lớp Mười một vẫn không thoát được kiếp tự học.

Chủ nhiệm các lớp phải họp nên không đến trông, việc giữ trật tự trong tiết tự học dựa cả vào lớp trưởng.

Khác với hai lớp bên cạnh cứ ầm ĩ mãi, lớp A10 được Úc Duệ điều động yên ắng vô cùng. Sau khi dọn ghế lên bục giảng ngồi sau bàn giáo viên theo yêu cầu của thầy, Úc Duệ tập trung làm bài tập trong quyển sách mới.

Lớp học tĩnh lặng. Chỉ có vài nữ sinh thi thoảng sẽ ngẩng đầu giả vờ như vô tình nhìn thoáng qua bục giảng.

Bấy giờ Tạ Lê vào lớp.

Trưa nay chỗ hắn làm thêm xảy ra chút “sự cố” làm trễ giờ đi học nên hắn đến muộn. Hiện đã qua hơn nửa tiếng của tiết thứ ba – tiết tự học chiều.

Tạ Lê vào từ cửa sau. Bước chân hắn rất nhẹ, chỉ có vài học sinh cá biệt đang xoay người lung tung mới chú ý đến tiếng động bên này, song sau khi thấy là hắn đều cúi đầu xuống ngay.

Tạ Lê đi về chỗ, kéo ghế, khựng lại.

Hắn ngước mắt nhìn.

Bàn phía trước trống không.

Cặp vẫn còn đó, nhưng người đâu mất rồi.

Tạ Lê không định ngồi xuống nữa, lia mắt nhìn quanh. Tầm mắt hắn xoay một vòng trong lớp rồi khóa chặt trên bục giảng.

Người hắn muốn tìm bấy giờ đang cúi đầu ngồi bên trên. Khuôn mặt điển trai không chút cảm xúc, hai bên cánh mũi là hai mảng râm nhỏ, đường nét của mắt mũi miệng đều nhuốm phần lạnh lùng hơn ngày thường.

Chỗ khác biệt nhất là sống mũi thẳng của cậu có thêm cặp kính không gọng khá mỏng. Chàng thiếu niên trở nên thanh cao và thoát tục hơn nhờ sự điểm tô của đôi môi nhạt màu đang mím nhẹ.

Tạ Lê đứng tại chỗ nửa phút, bỗng bật cười. Đôi con ngươi tối đi.

Hắn tiện tay vắt áo khoác trường lên bàn, nhấc đôi chân dài bước chậm đến bục giảng một cách biếng nhác. Lần này tiếng bước chân của hắn vẫn rất khẽ. Nhưng do lớp học quá yên tĩnh, các bạn học ngồi hai bên đường đi đều cảm nhận được và ngẩng đầu nhìn.

Im lặng thêm vài giây, sau đó là những tiếng xì xầm nho nhỏ.

Khi Úc Duệ nhận ra thì trước bàn đã có thêm một bóng người.

Úc Duệ ngẩng đầu, trầm ngâm vài giây mới cười trìu mến, “Bạn Tạ Lê có việc gì à?”

Các bạn trong lớp dỏng tai nghe ngóng.

“Không có gì.” Tạ Lê chống một tay lên mép bàn, dáng người cao dong dỏng đầy áp lực của hắn đang cúi hờ, ánh mắt khıêυ khí©h khi nhìn Úc Duệ vẫn sắc bén không chút khoan nhượng: “Sao hồi sáng không đeo kính?”

Úc Duệ vốn lười để ý tên điên này, nhưng có quá nhiều đôi mắt bên dưới đang nhìn, cậu đành giữ nụ cười trên môi, “Đọc sách mới đeo. Giờ đang là tiết tự học, nếu bạn Tạ Lê không còn việc gì thì để tan học chúng ta trò chuyện tiếp nhé?”

Tạ Lê gật đầu, xoay người có vẻ định rời đi.

Úc Duệ chẳng tài nào hiểu nổi mạch não của tên này, cũng không muốn mất thời gian với hắn, nào ngờ ngay khi cậu định cúi đầu học tiếp, người nọ chợt quay lại…

“Đừng đeo nữa.” Tiếng cười đầy kìm nén vọng thẳng vào tai, “Vì tốt cho cậu đó, lớp trưởng.”

“…”

Úc Duệ vẫn giữ nụ cười ôn hòa nhìn chằm chằm bóng lưng nọ về chỗ rồi nằm nhoài lên bàn.

Nhưng không ai chú ý đến bàn tay cầm bút của cậu đang siết thật chặt, cứ như có thể bẻ gãy nó bất cứ lúc nào.

Hết tiết tự học cuối buổi chiều cũng là giờ tan học, các bạn học sinh bị “nhốt” trong trường cả ngày đã sốt sắng lắm rồi, Úc Duệ vừa hô “Tan học” đã xách cặp vọt thẳng ra ngoài.

Nhưng người đầu tiên vừa bước khỏi cửa lớp đã bị chặn lại.

“Này, có phải Úc Duệ được xếp vào lớp các cậu không?”

Giọng nữ ngoài hành lang vang lên rõ mồn một, vọng vào phòng học yên ắng. Cả lớp im lặng. Sau đó ánh mắt của mọi người lũ lượt chuyển sang phía bục giảng.

Úc Duệ dừng động tác dọn cặp, ngước mắt nhìn ra.

“À, đúng vậy…” Cậu bạn bị chắn đường quay đầu sang, “Lớp trưởng, có người tìm cậu nè.”

Úc Duệ bước xuống bục.

Cách cửa trước còn vài mét, cậu nhìn thấy cảnh bên ngoài. Một nhóm nữ sinh khoảng bốn, năm người đang vây ngoài hành lang. Ai nấy đều mặc đồng phục trường Trung học Đức Tái, nhưng mỗi người có “đặc điểm” riêng.