Chương 9

Lớp học im lặng thêm vài giây, bấy giờ các bạn bên trong mới bừng tỉnh.

“Mẹ ơi, Tạ Lê ngầu quá.”

“Đúng đó, hồi lớp Mười thấy cậu ấy chây lười nằm ngủ suốt ngày không thèm học Thể dục, cũng không tham gia hoạt động tập thể, đâu hứng thú với chuyện gì… đâu ngờ tính cứng vậy.”

“Nhưng hình như anh trai Diệp Mộc Mộc là lưu manh đó, nên cô ấy mới dám huênh hoang trong trường như vậy. Tạ Lê làm mích lòng cô ấy sẽ không sao chứ?”

“Ai biết…”

Nghe những lời bàn tán xôn xao, có lẽ Úc Duệ là người mang tâm trạng phức tạp nhất.

Cậu đứng im tại chỗ vài giây, “Cảm ơn. Nhưng cậu không cần làm vậy đâu. Bạo lực và uy hϊếp không giải quyết được vấn đề, chỉ thêm phiền thôi.”

Tạ Lê đã về với dáng vẻ hời hợt như trước, hắn ngáp một cái, “Không gây phiền phức cho cậu là được.”

“Trong chuyện này, phiền phức của cậu chính là của mình. Kế đến dù xảy ra chuyện gì cũng đến tìm mình, mình sẽ ra mặt nói chuyện với họ.” Úc Duệ ngập ngừng giây lát, “Mình không thích nợ người khác.”

Tạ Lê đút tay vào túi nhìn Úc Duệ một lúc, chợt mỉm cười, “Trùng hợp quá, tôi cứ thích cậu nợ tôi đấy.”

“…” Úc Duệ ngước mắt lườm Tạ Lê với vẻ mặt vô cảm.

Kết hợp với phản ứng của Tạ Lê ngày hôm nay, cậu thật sự rất nghi ngờ tên này bị đa nhân cách hoặc bị tâm thần phân liệt.

“Lớp trưởng, cho tôi số điện thoại của cậu đi.”

“?”

“Chẳng phải bảo tôi có gì cứ liên lạc với cậu à, không có số làm sao mà liên lạc?”

Úc Duệ ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Cậu cần giấy bút không?”

Tạ Lê cười nhạo, “11 con số cũng không nhớ nổi, sao lớp trưởng giành được nhất khối những khi tôi không thi vậy?”

Úc Duệ: “…”

Một giây sau, cậu mỉm cười đọc nhanh chuỗi số, không hề ngắt quãng:

“188XXXX4546.” Dứt lời lập tức xoay người đi.

“Khoan đã.”

“?”

“Nhanh quá tôi không nhớ được.”

“…” Khóe môi Úc Duệ nhếch lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường, cậu từ tốn lặp lại, “Được chưa?”

“Ừm.”

“Vậy mình về đây.”

“Đừng sốt ruột, còn một câu.”

“?”

“Lớp trưởng, đây là lần đầu tiên cậu được con gái tỏ tình à?”

“Vậy cũng tính là tỏ tình sao?”

“Đổi câu khác, cậu được con gái tỏ tình bao nhiêu lần rồi?”

“… Tại sao mình phải nói với cậu?”

“Vì bây giờ cậu còn nợ tôi?”

“… Không nhớ rõ nữa.”

“Chậc.” Nụ cười của Tạ Lê tắt ngúm, “Kỳ lạ thật đấy.”

Úc Duệ cảm nhận được sự thay đổi trong ngữ điệu của hắn, bất giác quay đầu nhìn, “Kỳ lạ gì…”

Khuôn mặt kề sát đột ngột khiến Úc Duệ nín thở.

Câu nói ngưng bặt nơi đôi môi đang hé.

Úc Duệ chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt đầy sự nghiền ngẫm của Tạ Lê lướt qua cánh môi màu nhạt của cậu, ký ức về đôi mắt đen láy lạnh lùng và đuôi mắt ửng đỏ phản chiếu trong gương vào lần đầu gặp bất chợt ùa về.

Khựng lại vài giây, Tạ Lê nở nụ cười bỡn cợt:

“Tất nhiên kỳ lạ rồi, lớp trưởng à. Mặt mũi cậu như vậy sao lại có con gái thích nhỉ?”

Rõ ràng mang vẻ thèm bị cᏂị©Ꮒ thế mà.

Úc Duệ sững sờ.

Còn chàng trai trước mặt cậu đã che giấu sự bực bội trong mình, rũ mi che đi đôi mắt âm u.

Khoảng hai giây sau, Tạ Lê lại chậc vài tiếng rồi xoay người rời đi.

Lúc xốc lại tinh thần, dù là Úc Duệ – người cực giỏi nhẫn nhịn cũng suýt bùng nổ…

Mặt mũi cậu làm sao hả?

Úc Duệ sống trên đời mười sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe thấy người khác chế giễu khuôn mặt mình.

Trừng mắt với bóng lưng đang đi xa dần, Úc Duệ cắn răng.

“… Đồ điên.”

Màn đêm buông, trong café net Hi Hi.

“Đón lấy!”

“…” Tạ Lê hờ hững ngước mắt, trông thấy một lon nước ngọt đang bay vυ"t tới. Hắn nâng tay đón lấy một cách vững vàng rồi đặt lên bàn cẩm thạch trước mặt, dùng một tay khui nắp kim loại ra.

Nhấp một ngụm, Tạ Lê nhíu mày cúi đầu nhìn lon thiếc trong tay, “Sprite?”

“Sao, Sprite còn chê à?” Ông chú trung niên râu ria xồm xoàm đặt mông ngồi lên chiếc ghế tròn bên cạnh Tạ Lê, tay cầm lon bia uống, sau đó giơ lên cười khà khà lắc lư trước mặt hắn, “Muốn uống cái này sao? Không được đâu, giờ anh còn không biết thẻ căn cước đủ 18 tuổi của cậu có phải do cậu lén trộm từ người anh trai nào không.”

Tạ Lê nhếch môi, lười trả lời.