Chương 6

Úc Duệ đứng đó vài giây mới quay ngược lại chỗ Tạ Lê.

“Nếu cậu muốn tham gia thì mình sẽ chia nhóm lại cho cậu.”

“Tham gia gì?”

“Hoạt động tập thể.”

“Không muốn.”

… Vậy cậu theo tới đây làm gì?

Úc Duệ rất hối hận vì đã mềm lòng sau khi nghe thấy đoạn đối thoại ban nãy, cậu quay đầu toan bỏ đi, giọng Tạ Lê chợt vang lên khiến cậu dừng bước:

“Cậu luôn thích lo chuyện bao đồng như vậy à?”

Úc Duệ khựng lại. Vài giây sau, cậu ngoái đầu mỉm cười, “Cậu nói gì thế? Mình nghe không rõ.”

Dường như Tạ Lê bị chọc cười bởi ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Úc Duệ. “Chẳng lẽ cậu chỉ lo chuyện bao đồng của tôi?”

“Mình nghe không rõ họ đang nói gì.”

“Ừm. Cậu không hề nghe thấy họ nói tôi sống ở khu ổ chuột nên mới bước tới cắt ngang, cũng không hề tưởng tượng ra tôi bị cô lập nên mới rủ tôi tham gia hoạt động tập thể.”

“Trông mình thừa lòng thương hại lắm à?”

“Không.”

Úc Duệ gật đầu, “Thế thì đúng rồi. Trong ấn tượng của mình, bạn Tạ Lê cũng không hề lắm lời.” Dứt lời Úc Duệ đã xoay người bỏ đi. Song, chưa kịp nhấc chân đã bị người nọ nắm cổ tay lại. Sức của người nọ rất mạnh. Úc Duệ nhíu mày vì đau.

Cậu quay người, chợt thấy người phía sau lại bước thêm một bước, hơi thở xa lạ từ trên cao phả xuống vành tai.

Kế đến là tiếng cười đầy ác ý: “Cũng phải tùy người chứ, lớp trưởng thấy đúng không?”

“Buông ra.” Úc Duệ gằn giọng.

“Thật ra con người cậu rất dễ bị nhìn thấu, lớp trưởng à.” Tạ Lê bật cười thật khẽ, đảo mắt nhìn những học sinh đang hốt hoảng nhìn họ. Câu từ khıêυ khí©h, nhưng sự thỏa mãn và sung sướиɠ ngập ngụa trong ngữ điệu nghe như vừa giành được thứ mình thích, “Nhưng sao họ nhìn không ra nhỉ?”

“Cậu…”

Không thể nói hết cả câu bởi người phía sau đã lùi vài bước, xoay người rời đi.

Úc Duệ lạnh lùng nhìn sang còn thấy người nọ vẫn đưa lưng vẫy tay với mình một cách hời hợt.

“Lát gặp nhé, lớp trưởng.”

“…”

Úc Duệ giận đến nghiến răng.

Trước ngày hôm nay, cậu chỉ nghe nói Tạ Lê, người luôn đứng trên cậu, lúc nào trông cũng lạnh nhạt, biếng nhác, luôn đi một mình, không hứng thú với mọi thứ xung quanh.

Giờ xem ra tin đồn sai trầm trọng rồi.

Tên này bị điên, còn điên nặng nữa.

Tạ Lê đi thẳng tới chỗ tán cây ở rìa sân. Sau khi vòng ra sau khuất tầm mắt của các bạn học sinh lớp A10, hắn tựa lên thân cây xù xì, đầu ngước hờ.

Không gian yên ắng một lúc mới vang lên tiếng cảm thán đầy ý cười.

“Úc Duệ.”

Ngữ điệu thốt ra hai chữ này đầy sự thèm khát, như đang nhớ về điều gì.

Mà quả thật cũng đang nhớ lại.

Lần đầu Tạ Lê gặp Úc Duệ là ở ngoài trường, trong một cuộc thi giao lưu quốc tế tổ chức vào cuối học kỳ trước. Thiếu niên với chiếc áo sơ mi trắng bị người ta cầm tay sờ soạng vài cái mà vẫn mỉm cười trìu mến. Tuy trạc tuổi mình, mặt mũi lại xinh đẹp hút hồn, nhưng Tạ Lê chỉ cho rằng mình vừa gặp một “bình hoa” ngây thơ, hắn cũng lười để chú ý thêm.

Sau đó vào nhà vệ sinh, hắn lại thấy Úc Duệ đang đứng trước vòi rửa tay, chàng thiếu niên với vẻ mặt vô cảm, đuôi mắt hoe đỏ lặp đi lặp lại động tác cọ rửa tay mình.

Dòng nước trong veo chảy xuôi theo những ngón tay thon gọn nuột nà và trắng trẻo.

Có lẽ Tạ Lê nhìn quá lâu khiến thiếu niên chú ý. Cậu ngước đôi mắt đen láy liếc hắn trong gương khi đuôi mắt còn ửng đỏ.

Và rồi, Tạ Lê mất ngủ suốt đêm hôm ấy.

Tới sáng mới mơ màng thϊếp đi, trong giấc chiêm bao, chàng thiếu niên đuôi mắt đo đỏ nọ bị hắn đè trước gương, làm chuyện điên rồ mà buổi sáng hắn rất muốn nhưng chưa thực hiện.

Từ đó, Tạ Lê “bệnh” rồi.

Tạ Lê không cất công đi tìm thiếu niên, bởi hắn biết rõ “căn bệnh” của mình nghiêm trọng cỡ nào. Nếu người khiến hắn mắc bệnh cứ đi thật xa không gặp lại nữa thì biết đâu chừng còn kiểm soát được, nhưng nhỡ cậu ở gần, để hắn đánh hơi được mùi rồi…

Tạ Lê nhắm mắt, nhớ đến hương dầu gội thoang thoảng vừa ngửi thấy trên người Úc Duệ vài phút trước.

Hắn lại bật cười.