Chương 5

Úc Duệ những tưởng Tạ Lê sẽ hời hợt bỏ đi như lúc ở trong lớp, nào ngờ quay đầu lại mới phát hiện bấy giờ đối phương đang đứng im đó nhìn cậu chằm chằm.

Bằng đôi mắt âm u sâu thẳm, chẳng hề có ánh sáng.

Bầu không khí hừng hực suốt mười giây.

“Cậu là Úc Duệ à?”

Dù trông người nọ có vẻ bất bình thường, Úc Duệ vẫn nhẫn nại cười dịu dàng, “Đúng vậy, chào cậu, mình…”

“Thì ra…”

Hắn dài giọng, ngữ điệu khàn khàn lười nhác vang lên dưới ánh nắng nghe vào như vờn như trêu, lại như đang che giấu một mũi dao đang rướm máu.

“Cậu chính là Úc Duệ.”

Dứt lời, Tạ Lê bỗng bật cười.

Trên mặt đã chẳng còn vẻ biếng nhác và hờ hững nữa.

“…”

Không hiểu sao Úc Duệ chợt thấy lạnh sống lưng.

Nụ cười này, cả ánh mắt này nữa, trông không thiện chí chút nào, đã vậy hắn còn chẳng thèm che giấu.

Cứ như muốn nuốt trọn da thịt cậu, nhai nát từng thớ xương của cậu.

Nếu buộc phải hình dung bằng một từ, chắc sẽ là…

Biếи ŧɦái à.

Mắt Úc Duệ trở nên lạnh lùng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa: “Cậu biết mình à?”

“Có gặp vài lần.”

“Xin lỗi, nhưng mình quên rồi.”

Tạ Lê im lặng giây lát mới đáp đầy ẩn ý, “Không sao. Tôi rất ấn tượng.”

Theo lẽ thường thì đây có lẽ là một lời khen, nhưng Úc Duệ chẳng cảm nhận được niềm vui gì qua giọng điệu của hắn. Cậu khẽ nhíu mày, nụ cười đã nhạt hơn, “Hoạt động sắp bắt đầu rồi, mình về đây, cậu có thể hoạt động tự do.”

“Cậu là Lớp phó Thể dục à?”

“…” Úc Duệ nhìn thoáng qua hắn, “Lớp trưởng. Tiết trước thầy Điền chọn.”

Như bị kí©h thí©ɧ bởi ánh mắt này, Tạ Lê chợt nở nụ cười thâm thúy.

“Lớp trưởng?”

“Ừ, có vấn đề gì cứ đến tìm mình.”

Úc Duệ đáp qua loa, không chờ Tạ Lê trả lời đã nhấc chân rời đi.

Vừa quay đầu, Úc Duệ đã đanh mặt.

Cậu nghe danh Tạ Lê lâu rồi, là thánh học của Đức Tái, mỗi lần tham gia thi sẽ cầm chắc suất hạng nhất, cũng là người học cùng khóa đầu tiên đẩy được cậu xuống vị trí thứ hai.

Điều quan trọng là suốt năm lớp Mười, hễ người này tham gia thi, Úc Duệ đều chẳng thắng được lần nào.

Từ hôm nay bổ sung thêm một đề Lý Hóa Sinh tổng hợp mỗi tối vậy.

Úc Duệ nghĩ với vẻ mặt vô cảm.

Tạ Lê đi theo sau lưng Úc Duệ với dáng vẻ lười nhác.

Các bạn học sinh đang hào hứng thảo luận nội dung hoạt động bấy giờ đồng loạt nhìn Úc Duệ và Tạ Lê đi cách nhau vài mét, bầu không khí vốn sôi nổi bất giác lắng xuống.

Có người không nén được lòng hiếu kỳ.

“Sao Tạ Lê cũng đến đây? Chẳng lẽ anh Duệ gọi cậu ấy đến?”

“Chắc không đâu, lá gan của lớp trưởng lớn thế sao. Hồi lớp Mười giáo viên còn không làm gì được Tạ Lê mà. Mình nghe người A10 cũ kể năm ngoái Tạ Lê không bao giờ học tiết Thể dục.”

“Nhất khối ghê gớm thật.”

“Chắc gia đình Tạ Lê còn ghê gớm hơn.”

“Đâu? Mình nghe nói hoàn cảnh gia đình nhà cậu ấy khó khăn lắm, đi học tan học toàn một mình. Học kỳ trước còn có người nói cậu ấy ở khu ổ chuột ngoài ngoại ô thành phố kìa.”

“Khu ổ chuột á? Thảm vậy.”

“…”

Úc Duệ đến gần, nghe thế thì dừng bước. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Lê, người nọ vẫn giữ dáng vẻ hời hợt, dường như không hứng thú với bất cứ thứ gì, chẳng biết có nghe thấy chưa.

Úc Duệ rời mắt về hắng giọng.

Mấy cái đầu đang tụm lại hóng hớt vừa nghe tiếng đã bị dọa điếng hồn, nhao nhao quay đầu mới biết hai người họ đã đến trước mặt mình.

Lớp trưởng đứng thẳng lưng, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, cụp mắt nhìn họ.

“Các cậu thảo luận tới đâu rồi?”

“Hả, chưa, chưa ra.” Các bạn trong nhóm nói ngắc ngứ.

“Không còn nhiều thời gian nữa, phải nhanh lên đó.”

“Được được.”

Hoàn hồn khỏi nụ cười tươi tắn nọ, mọi người chột dạ chụm đầu bàn tiếp.