Chương 18

Úc Duệ quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, “Cậu chắc chắn mình đánh thắng tôi à?”

Tạ Lê trầm ngâm giây lát thì mỉm cười: “Đánh không lại.” Không nỡ.

“…” Úc Duệ nhếch mép, có lẽ đang châm chọc hoặc do nguyên nhân nào khác. Cậu đẩy cửa vào trong.

Vẻ mặt ban nãy của Úc Duệ khiến tim Tạ Lê ngứa ngáy. Hắn đứng đó cúi đầu đăm chiêu.

Úc Duệ vào huyền quan, khom người thay giày. Cậu chàng hồn nhiên để lộ đường cong thắt lưng mảnh khảnh và dẻo dai của mình. Tà áo sơ mi đang mặc bị co lên lộ ra khoảng 1-2cm vòng eo thon với nước da trắng trẻo, xuống chút nữa là phần dốc lên của hai gò đồi.

Con ngươi Tạ Lê trở nên âm u.

“Anh!”

“…” Bàn tay vươn ra trong vô thức chợt khựng lại, Tạ Lê ngước mắt, trông thấy một cô bé mặc chiếc váy vàng nhạt đang đứng trên nền gạch cũ giữa phòng khách ngay đối diện huyền quan, vẻ mặt đầy bất an.

Tạ Lê buông thõng tay xuống, nhướng mày, “Em gái cậu à?”

Úc Duệ không quay đầu, chỉ đi thẳng vào trong, “Chẳng phải cậu đã biết qua điện thoại rồi sao? Tiểu Lê, đây là bạn cùng lớp của anh, trưa nay sẽ ăn cơm ở nhà chúng ta. Em về phòng làm bài tập trước, đến giờ cơm anh sẽ gọi em.”

Cô bé gật đầu rồi nhìn Tạ Lê. Có thể thấy cô bé hơi sợ người lạ, giọng nhỏ đi nhiều: “Chào, chào anh ạ.”

Tạ Lê thay giày vào trong, “Ngoan lắm, không giống cậu chút nào lớp trưởng à.”

“…” Không muốn so đo với tên này trước mặt Úc Lê, Úc Duệ chỉ liếc hắn một cái, chợt thấy Tạ Lê lấy từ đâu ra một chiếc hộp hình chữ nhật.

Chiếc hộp màu xanh đậm được phủ lớp nhung mỏng, trông rất đẹp mắt.

Tạ Lê đi đến trước mặt Úc Lê, bấy giờ hắn đã lấy vật bên trong ra. Khom người xuống để chiều cao của mình ngang bằng cô bé.

“Tiểu Lê phải không? Đây là quà anh mua cho em, em xem có thích không?”

Cô bé sững sờ như chưa hiểu, vài giây sau mới hoàn hồn thì đỏ mặt nhìn chiếc vòng tay xinh đẹp bằng ánh mắt lúng túng, sau đó lại quay đầu sang Úc Duệ.

Úc Duệ cũng hoàn hồn.

“Tạ Lê, cậu…”

“Hôm đó chúng ta đã thỏa thuận trong điện thoại rồi mà?” Tạ Lê xoay người mỉm cười.

Úc Duệ sửng sốt.

“Chưa kịp chào hỏi em gái, hơi bất lịch sự nhỉ. Lần sau tôi sẽ mua quà xin lỗi em ấy.”

“Đó là em gái tôi, không phải em gái cậu. Vả lại tôi sẽ không để cậu gặp nó.”

Cậu nói nhưng không làm được.

Úc Duệ rời mắt đi, trông thấy niềm yêu thích không che giấu được trong mắt Úc Lê khi nhìn chiếc vòng tay.

Cậu sơ sót quá, Úc Lê đã bắt đầu vào độ tuổi chăm chút ngoại hình, cô bé thích những thứ này cũng là lẽ thường. Cậu làm anh mà gần như chưa từng nghĩ về phương diện này.

Úc Duệ thầm thở dài, ánh mắt nhìn Úc Lê trìu mến biết bao.

“Tiểu Lê thích cứ nhận, nhưng phải cảm ơn anh Tạ Lê đó.”

Úc Lê vẫn còn thấp thỏm, hạ giọng hỏi Úc Duệ: “Em có thể nhận chứ?”

“Tất nhiên.” Đây là câu trả lời của Tạ Lê, hắn nâng cánh tay nhỏ nhắn của cô bé lên, đeo giúp cô bé.

“Cảm ơn anh Tạ Lê.” Úc Lê đỏ mặt.

Tạ Lê đứng thẳng người nở nụ cười lười nhác, đoạn quay sang Úc Duệ, “Anh của em bảo anh mua, em cảm ơn anh ấy đi.”

“…”

Chờ Úc Lê về phòng rồi, Úc Duệ nhìn Tạ Lê, “Bao…”

“Đừng hỏi bao nhiêu tiền, cũng đừng trả lại cho tôi. Mua bên đường thôi, quên rồi.”

“… Mua khi nào?”

“Sau ngày gọi điện thoại thì phải?”

Giọng Úc Duệ ẩn chứa nhiều cảm xúc, “Cậu rất tự tin tôi sẽ để cậu gặp em gái tôi nhỉ.”

“Linh cảm.”

Úc Lê bất đắc dĩ, xoay người vào bếp, “Cậu ngồi trong phòng khách chờ đi, không lâu nữa là được… cậu theo tôi làm gì?”

“Khá tò mò.” Tạ Lê ló đầu từ phía sau, quan sát Úc Duệ, “Cậu biết nấu ăn thật à?”

Úc Duệ bị nhìn đến rợn gáy, muốn “xử đẹp” tên này lắm nhưng nể tình Úc Lê đang vui, bèn nhịn xuống. Cậu đẩy cái đầu xù đang kề sát người mình ra xa một chút.

“Hay cậu làm?”

“Chậc.” Thưởng thức mùi xà phòng thân thương đã lâu chưa được ngửi, Tạ Lê chẳng tài nào kìm được nụ cười biếи ŧɦái của mình. Hắn lùi lại dựa lên tường, “Đảm đang thật đó… lớp trưởng.”