Chương 17

Tiệm café net đang mở điều hòa nhiệt độ thấp mà hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo thun cộc tay, đường cong cơ thể dưới lớp vải mỏng trông rắn chắc đầy sức mạnh. Đôi mắt đen đang híp còn ngái ngủ nhưng vẫn khóa chặt trên người Úc Duệ như sư tử đang rình rập con mồi, mang khí chất của kẻ săn mồi mà một học sinh cấp ba không nên có.

Còn Úc Duệ cũng chẳng ôn hòa hơn hắn là bao.

Tính ra cậu đã lãng phí ít nhất bốn mươi phút vì tên này, Úc Duệ cảm thấy mình như bốc hỏa.

Hai người nhìn nhau hồi lâu.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, như có sấm chớp tia lửa vô hình.

Chàng trai ngồi ở quầy thu ngân chẳng dám hó hé lời nào, khi thì nhìn người này lúc lại nhìn người kia.

Khoảng nửa phút sau, Tạ Lê đã tìm lại lý trí trong cơn bực bội vì bị gọi dậy đột ngột. Hắn quay đầu nhìn chàng trai thu ngân đang sượng cứng người, sau đó chỉ vào Úc Duệ.

“Có người đứng đó không?”

“…?” Chàng trai thu ngân hoang mang quay theo, đồng thời cảm nhận rõ nhiệt độ nửa người phía bên Úc Duệ đang giảm xuống. Cậu ta gật đầu trong cơn run rẩy, “Anh Lê, chắc, chắc tới tìm anh đó.”

Im lặng vài giây, Tạ Lê bật cười, con ngươi trở nên u ám.

“Thì ra không phải mơ… đến thật rồi.”

Hắn đứng dậy vứt áo khoác đắp trên bụng mình xuống sofa, ra khỏi quầy thu ngân, “Nói với ông chủ tôi tan ca trước đây.”

“Hả? Ồ ờ, được.”

Lúc Tạ Lê đến trước mặt Úc Duệ, cơn giận trong Úc Duệ đã được cậu che giấu kỹ càng.

Tạ Lê dừng bước, mỉm cười cúi đầu.

“Lớp trưởng giận à?”

Úc Duệ không trả lời ngay, chờ bình tĩnh lại mới ngước đầu, “Cậu muốn gì?”

“Hửm?”

“Hôm nay không có ai khác, chúng ta nói rõ đi. Cậu bất mãn tôi ở điểm nào cứ nói, đừng giở…” Úc Duệ khựng lại. Khóe môi nhếch nhẹ, mắt thoáng ý cười. “Đừng giở những trò ấu trĩ như vậy để làm mất thời gian của nhau. Chúng ta không phải học sinh tiểu học.”

Lẳng lặng nhìn mặt Úc Duệ, Tạ Lê cúi đầu cười khẽ, “Tôi nào có bất mãn với cậu, cậu lớp trưởng.”

“…” Úc Duệ đanh mặt, “Vậy chúng ta quay lại vấn đề, rốt cuộc cậu muốn gì, Tạ Lê?”

“Tôi muốn…” Tạ Lê cười, “nhiều lắm.”

“Vậy nói những gì tôi làm được.”

Mí mắt Tạ Lê giật mạnh. Vài giây sau hắn ngẩng đầu, đôi mắt chứa sự thèm thuồng như đang vuốt ve từng tấc da thịt của Úc Duệ, đến khi Úc Duệ cảm thấy khó chịu bởi sự lộ liễu này, nhíu chặt mày nhìn hắn.

Tạ Lê hít thật sâu, lại bật cười.

“Vậy cậu mời tôi ăn bữa cơm nhé.”

“…”

Úc Duệ nhìn chằm chằm hắn một lúc với vẻ mặt vô cảm, sau đó xoay người rời đi.

Chẳng những để mất buổi sáng thứ Bảy một cách vô ích, giờ còn lãng phí thêm buổi trưa nữa, nghĩ thôi Úc Duệ đã muốn thủ tiêu tên đầu sỏ đang đi sau lưng mình.

Hai người bước vào một khu nhà xập xệ.

Úc Duệ không nghe tiếng động phía sau nữa, bèn quay đầu. Bấy giờ Tạ Lê đứng cách cậu vài mét, nhướng mày nhìn tòa nhà.

Úc Duệ nhíu mày, “Không đi à?”

“Đây là… nhà cậu?”

“Ừm.”

“Cậu dẫn tôi tới nhà cậu ăn cơm?” Tạ Lê cao giọng.

Úc Duệ nhíu mày.

Cậu cho rằng Tạ Lê sẽ xỉa xói nơi này rồi sẽ xoay người bỏ đi, đây cũng là kết quả mà cậu mong chờ nhất.

Ấy thế mà xét theo biểu cảm và giọng điệu của tên này, nhìn sao cũng không giống đang chê bai, mà như đang… phấn khích?

Úc Duệ chợt có hơi hối hận về quyết định của mình.

Nhưng chuyện đến nước này, muốn đuổi người đã muộn. Úc Duệ mặc xác hắn, xoay người lên cầu thang.

“Theo tôi. Lạc mất là tôi kệ đấy.”

Đi thẳng lên lầu, Tạ Lê ngoan bất ngờ. Ban đầu Úc Duệ tưởng Tạ Lê trông thấy hoàn cảnh ở đây sẽ bình phẩm vài câu.

Dừng lại trước cửa, Úc Duệ quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Lê, đoạn lấy chìa khóa trong túi áo khoác ra mở cửa.

Tạ Lê đứng phía sau hỏi, “Cậu sống một mình à?”

“Có chuyện gì không?”

“Nếu sống một mình, cho tôi vào sẽ nguy hiểm lắm đấy.”