Chương 29

"Nhà trường không nỡ đâu, các thầy cô chắc chắn sẽ bảo vệ bằng được cây giống rất có thể giành được giải nhất môn khoa học này."

"Cũng đúng, không biết cậu ta thi được hạng nhất khối như thế nào..." Giọng nói đột ngột dừng lại, người mở lời cười ngượng nhìn Úc Duệ, không nói tiếp nữa.

"Không sao." Úc Duệ cười lên sảng khoái, tươi sáng, khiến sự ngượng ngùng của người kia nhanh chóng tan biến, "Thành tích của Tạ Lê đúng là rất tốt, cậu ấy là mục tiêu của tôi, không có gì là không thể thừa nhận——Có mục tiêu mới có phương hướng."

"Quả nhiên là lớp trưởng, giác ngộ cao thật."

"Nói đến thì ngoài Tạ Lê ra thì trong khối này đúng là không có ai có thể cạnh tranh với anh Duệ, nếu không có Tạ Lê ở đây thì đúng là độc cô cầu bại, thật là chán ha ha ha..."

Ba người đi ra khỏi trường, hai người kia đi hướng khác với Úc Duệ, sau vài câu đã tạm biệt nhau.

Hai người đi xa, giọng nói đùa giỡn của một trong số họ vẫn vọng lại: "Ôi, ngủ gật trên lớp, môn nào cũng đứng nhất, bao giờ mình mới có được cái đầu óc như của Tạ Lê chứ? Không công bằng mà không công bằng..."

"..."

Úc Duệ cau mày.

Đứng trong ánh chiều tà một lúc, cậu cụp mắt cười khẽ.

Được trời ưu ái thực sự dẫn đến quá nhiều sự đố kỵ…

Tạ Lê.



Nơi Úc Duệ làm gia sư là một gia đình bốn người. Người ba trong gia đình là giám đốc điều hành của một doanh nghiệp vừa và nhỏ, còn người mẹ thì tự mở một quán cà phê, gia cảnh trung lưu khá giả, còn có hai cô con gái sinh đôi rất đáng yêu.

Úc Duệ đã dạy kèm ở nhà họ hơn nửa năm rồi, về môn học thì phụ trách môn toán và vật lý cho hai chị em, vì dạy cho hai đứa trẻ cùng lúc nên ngay từ đầu hai bên đã thỏa thuận mức lương gấp 1,5 lần.

Đối với Úc Duệ mà nói thì đây rõ ràng là một công việc làm thêm phù hợp nhất vì cậu không có nhiều thời gian.

Tuy nhiên, hôm nay khi đến nhà chủ, điều đầu tiên Úc Duệ nhìn thấy khi bước vào cửa là những chiếc hộp được xếp gọn gàng trong phòng khách.

Nữ chủ nhà thấy Úc Duệ thì vội vẫy tay, "Tiểu Duệ, vào trong đi cháu."

Úc Duệ gật đầu, "Dì ơi, nhà dì đang..."

"Thật ngại quá Tiểu Duệ, trước đây dì chưa kịp nói với cháu, vì chồng dì được điều động công tác nên có lẽ phải chuyển đến tỉnh khác rồi.”

Úc Duệ hơi sửng sốt rồi mỉm cười, "Chắc là công việc của chú được thăng tiến phải không? Chúc mừng chú và dì."

Nữ chủ nhà đầy vẻ áy náy, "Như vậy thì chuyện dạy kèm có lẽ phải..."

"Cháu hiểu mà, không sao đâu. Vậy thì hôm nay là tiết học cuối cùng phải không? Cháu có một số điểm kiến thức muốn tóm tắt cho các em, cháu lên phòng sách trước."

"À? Được... Vất vả cho cháu quá, Tiểu Duệ."

"Dì khách sáo quá, đây là việc cháu nên làm mà."