Chương 30

Úc Duệ đẹp trai, tính tình ôn hòa, khi giảng bài cũng không hề tỏ ra nóng nảy, vô cùng kiên nhẫn, nên hai chị em sinh đôi trong gia đình này rất thích người thầy giáo nhỏ tuổi này. Trước đó khi nghe nói phải chuyển đi, người mà các em không nỡ nhất chính là cậu.

Vì vậy, tiết học cuối cùng vào tối hôm nay không hiệu quả lắm, Úc Duệ gần như bị các em bao vây dụ dỗ rơi nước mắt suốt cả quá trình.

Khi rời khỏi phòng sách, tiếng nức nở của hai cô bé vẫn còn vang vọng trong cánh cửa khép hờ.

Úc Duệ bất lực đi đến phòng khách.

Nam chủ nhà đang gọi điện thoại trên ban công, nữ chủ nhà ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Khi thấy Úc Duệ đi ra, nữ chủ nhà đứng dậy.

"Học xong rồi à?"

"Vâng," Úc Duệ có chút ngại ngùng nói, "Nhưng hiệu quả không cao lắm, chỉ kịp tổng hợp cho các em kiến thức của nửa học kỳ đầu. À, đúng rồi."

Úc Duệ lấy một phần folder từ chiếc cặp đeo bên hông ra, sau đó lấy ra hai tờ giấy A4, đưa cho nữ chủ nhà.

"Đây là tóm tắt điểm yếu về cấu trúc kiến thức của từng em, nếu đến thành phố mới mà vẫn phải thuê gia sư thì có thể đưa cho họ xem, như vậy cả hai bên sẽ dễ dàng thích ứng với việc giảng dạy hơn."

Nữ chủ nhà sửng sốt hai giây mới nhận lấy.

Cô cúi đầu xem qua một lượt, trên đó nét chữ ngay ngắn, còn có bút màu khác nhau đánh dấu chi tiết các vấn đề khác nhau của hai chị em.

Xem được vài giây, người phụ nữ chủ nhà cảm khái ngẩng đầu lên, “Dì thật không biết nên nói gì nữa, Tiểu Duệ. Cháu là đứa trẻ có trách nhiệm nhất mà dì từng gặp."

Úc Duệ cười cười không để ý, "Đây là trách nhiệm công việc của cháu mà, dì nói vậy là khách sáo quá rồi."

Nữ chủ nhà gật đầu, quay người lấy một chiếc phong bì từ chiếc cặp của mình bên cạnh ghế sofa.

"Đây là học phí mà hai đứa trẻ nhà chúng tôi phải trả cho học kỳ này, chúng tôi trả cho cháu theo thời lượng hai phần ba."

Úc Duệ sững người, sau đó cậu lùi lại nửa bước, "Dì ơi, học kỳ này thậm chí còn chưa bắt đầu, cháu chắc chắn không thể nhận tiền của dì."

"Chúng tôi thông báo cho cháu gấp quá, thậm chí không kịp thay đổi công việc làm thêm, cháu cứ coi như đây là tiền phạt vi phạm hợp đồng, hoặc là tiền bồi thường trước khi cháu tìm được công việc làm thêm mới."

"Cũng không cần nhiều đến vậy đâu mà--"

"Tiểu Duệ, đừng khách sáo với chú dì. Chúng tôi đều nhìn thấy sự quan tâm của cháu đối với Ý Huyên và Ý Như, học kỳ trước nếu không có cháu thì thành tích của các em không thể nào tiến bộ nhanh như vậy; quan trọng nhất là chúng tôi cũng nhìn thấy được sự quan tâm và tận tâm của cháu đối với các em. So với những điều đó thì số tiền này chẳng là gì cả."

Úc Duệ còn muốn từ chối.

Nữ chủ nhà nói nhỏ: "Đừng để chú dì áy náy, được không?"

Nói đến đây, Úc Duệ không nhận thì rõ ràng là không được rồi.

Cậu chỉ có thể nhận lấy phong bì và cảm ơn.

Nữ chủ nhà do dự một chút, lại lấy ra một tấm danh thϊếp từ trong túi, "Mặc dù chú dì chuyển đi xa, nhưng sau này có chuyện gì thì vẫn có thể giúp đỡ được. Nếu cháu cần gì thì cứ liên lạc với chúng tôi."

"Cái này thì--"

"Ý Huyên và Ý Như cũng không muốn mất liên lạc với người thầy giáo nhỏ này đâu, hãy cho các em nó một hy vọng đi. Khi nào cháu đến đó chơi, còn có thể dỗ em nó học hành chăm chỉ hơn."

Úc Duệ nghe vậy cũng mỉm cười, "Được."

Nữ chủ nhà đưa tấm danh thϊếp cho Úc Duệ, sau đó hơi cúi người về phía trước, hạ giọng nói đùa, “2 đứa nó đều rất thích cháu, nếu không sợ hai chị em vì chuyện này mà bất hòa, thì có khi dì còn muốn cháu làm con rể của dì nữa đấy. "

"..."

Dưới ánh đèn trong phòng khách, chàng thiếu niên luôn có sự điềm đạm vượt xa so với bạn bè đồng trang lứa khựng lại, làn da trắng nõn nhanh chóng ửng hồng.