Chương 5

Xem ra nàng vẫn đến chậm một bước, nếu như nàng trở nên mạnh hơn một chút thì tốt rồi, như vậy nàng mới có thể ngăn cản nhị ca...

Suy nghĩ trong giây lát, từng giọt nước mắt lấp lánh chảy từ khóe mắt Dịch Thần Hi xuống, rơi ở trên mặt biển, tạo ra từng tầng sóng xanh nhỏ lăn tăn. Cùng lúc đó, mặt trời chiếu xuống ánh nắng nhàn nhạt, nhẹ nhàng phủ lên cái đuôi màu xanh đang lộ ra một nửa trong không khí, như muốn vỗ về an ủi nàng, cho nàng sự ấm áp.

Sương mù bởi vì ánh nắng chiếu xuống nên dần dần tan đi, nàng nhẹ nhàng mở đôi môi hồng, tiếng hát cất lên, ngọt ngào như sữa, quyến rũ đê mê, hút hồn người...

Khi mọi thứ trở lại im lặng, Dịch Thần Hi quyết định, nàng bật lên rồi xoay tròn, cái đuôi màu xanh vừa ra khỏi nước lập tức biến thành đôi chân xinh đẹp, ngón chân trắng nõn mượt mà ngập ngừng giẫm lên bãi cát trên bờ, nếu để cho người khác nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn sẽ điên cuồng đoạt lấy, muốn cầm nó vào trong tay rồi ngắm nhìn.

Váy rong thô ráp quấn quanh hông Dịch Thần Hi, phía dưới là đôi chân vô cùng mảnh mai thẳng tắp, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng tự làm váy, nên có thể đạt đến trình độ này, nàng đã rất hài lòng, nhưng hiển nhiên, nó không hợp với hạt ngọc trai và vỏ sò ở phần thân trên.

Chẳng qua, cho dù như vậy, nàng vẫn giống như một nàng tiên nữ xinh đẹp ngây thơ vô cùng hấp dẫn.

-------------------------------------

"Con ơi, Đại Tráng, con ơi..."

"Lưu đại nương, sao ngài không tin, Đại Tráng không trở về bờ biển được, đứa trẻ cũng bị kẹt lại đó."

"Ngươi đi đi, không thể nào, không thể nào, nhiều năm như vậy, Đại Tráng chưa từng gặp nạn ở biển, ngươi nói dối, ngươi đi đi, đi!"

Hai người phụ nhân xô đẩy ở bờ biển, theo sau là một nhóm ngư dân.

"Lưu đại nương, người chết không thể sống lại, bây giờ bờ biển rất nguy hiểm, người muốn chuyện lại xảy ra lần nữa sao."

"Đúng vậy, Lưu đại nương, chúng tôi không có nói dối, bây giờ đi qua cũng vô dụng, sóng biển dâng cao, có khi thi thể bị cuốn đi mất rồi."

......

Lúc này, Dịch Thần Hi đang bước đi trên bãi cát, từng bước từng bước, để lại những dấu chân nhỏ của mình.

Một mình chơi trên bờ.

Đi khoảng một đoạn, nghe thấy cách đó không xa truyền đến một ít tiếng động, Dịch Thần Hi cứng đờ, một giây sau, lập tức giống như con nai con trốn vào một góc.

Tuy vừa nãy Dịch Thần Hi có tạo kết giới che chắn, nhưng khi có người tới gần nàng vẫn có chút lo lắng.

Lén lút nghe trộm cuộc cãi vã một lúc, cuối cùng Dịch Thần Hi cũng biết rõ có chuyện gì đang xảy ra ở đó, trạng thái bây giờ của vị Lưu đại nương kia chắc hẳn là do nhị ca gây ra.

Dịch Thần Hi áy náy cúi đầu, không biết phải làm gì để đền bù.

"Trong thôn không phải chỉ có mình nam nhân nhà ngươi chết, nếu ngươi muốn đi chúng ta cũng không cản ngươi."

Một vị lão nhân nói.

"Các ngươi đừng tưởng là ta không biết, còn không phải là vì nước mắt người cá sao? Nếu không phải do các ngươi tham lam, khinh khi nhà chúng ta, thì bọn họ sẽ chết sao?"

"Ngươi đừng có đổ lỗi cho chúng ta,..."

"Chuyện đó..."

Lúc rối ren, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ.

Dịch Thần Hi ôm một đống vỏ sò, cẩn thận từng chút một đi tới trước mặt bọn họ, rồi nhẹ nhàng đặt vỏ sò trong tay lên một tảng đá lớn bên cạnh, sau đó mới ngước mắt lên nhìn,

"Những thứ này, là vỏ sò mà ta thích nhất, cho các ngươi. Các ngươi yên tâm, những thứ này đều là những vỏ sò đẹp nhất."

Nói xong, Dịch Thần Hi lập tức lùi lại vài bước, lẳng lặng quan sát biểu cảm của đám người phía đối diện.

Nhưng đáp lại nàng là sự im lặng đến quỷ dị, bỗng chốc, một tiếng thét vang lên ở trong đám người,

"Yêu quái! Yêu quái, nó có mắt màu xanh!"

Dịch Thần Hi cũng sợ hãi, nàng hoàn toàn không ngờ tới sẽ rơi vào tình huống này, một giây sau tiếng hét, có một nam nhân trung niên hung hăng giơ giáo đánh cá lên đâm về phía nàng.

Nàng vô thức muốn đánh trả, nhưng đột nhiên nhớ đến điều gì đó, đành khó khăn né tránh.

Không thể sử dụng năng lực của mình, Dịch Thần Hi chỉ có thể dựa vào chuyển động của hai chân mới biến ra, rất khó khăn trốn tránh sự tấn công của mọi người.