Chương 4

Kinh thành, trong sảnh khách điếm.

“Ai, các ngươi nghe nói chưa, Bắc Hải lại có tin tức. Nghe nói bên kia có rất nhiều ngư dân chết bởi thủy triều, có người cho rằng là do người cá giở trò.”

“Không phải nói người cá ở Bắc Hải đời đời kiếp kiếp đều là thần bảo hộ trên biển của ngư dân sao? Nói họ chủ động xuất kích thì không đúng….”

“Ngươi không biết sao, công dụng của nước mắt người cá hiện tại đã truyền khắp "đại giang nam bắc", rất nhiều thế lực đều vì công dụng của nước mắt người cá mà bôn ba, tìm hiểu khắp nơi, sao có thể giống như trước như vậy. Lại nói, những tin đồn đó đều là truyền thuyết trước, ai biết là thật hay giả.”

“Như vậy đi xuống, không bao lâu nữa trên mặt biển Bắc Hải sẽ tập kết nhân mã bốn phương, đến lúc đó......”

......

Một góc trong đại sảnh, một lão già râu bạc trắng cúi đầu phẩm trà, bàn tay khô khốc nhẹ nhàng đong đưa ly, một lúc sau, liền thở dài,

“Nước mắt người cá hiện thế, thiên hạ chắc chắn sẽ loạn.”

Vừa dứt lời, ly trà trong tay rơi xuống mặt bàn, phát ra âm thanh va chạm thanh thúy.

Nam nhân tuấn mĩ ngồi đối diện lại như bất giác, mái tóc của hắn đen mượt như thác nước, thân thể khoác lên bộ trường bào màu tối, thanh kiếm bạc dựa vào bên chân.

Đôi lông mày như kiếm, hai hàng lông mi rủ xuống thành tạo thành bóng ma, hắn hơi hơi chớp mắt, rồi nhấc mi mắt lên, để lộ tròng mắt đen cuồn cuộn ngân hà đầy mê hoặc.

Nghe được lời lẩm bẩm của lão già ngồi đối diện, lúc đầu hắn cũng chẳng để tâm, nhưng thấy lão già kia cứ thở dài liên tục, hắn mới bất đắc dĩ khẽ mở môi mỏng, cất lên tiếng nói trầm thấp,

“Tương truyền, nước mắt người cá có thể khởi tử hồi sinh, kéo dài tuổi thọ. Nhưng đây cũng chỉ là mấy viên ngọc nước mắt của người cá mà thôi. Thế nhân tranh chấp, cuối cùng chỉ sợ…..”

_________

“Ai, các ngươi nói xem, lần này các môn phái trên giang hồ phái ra nhiều người như vậy, cho dù có rất nhiều người cá, thì phỏng chừng cũng không đủ để chia.”

“Ngươi thật ngốc, lần này nguyên thủ của các đại bang phái đều tự mình xuất động, trước không nói đến nước mắt người cá có thể kéo dài tuổi thọ, chỉ nói nội đan của bọn họ,..."không tai không bệnh, trường sinh bất lão", ai không muốn!”

“Đúng rồi, nghe nói các chủ của Lăng Tiêu Các - Công Thừa Mạc có một người muội muội, là ấm sắc thuốc trời sinh. Ta còn nghe nói, vị các chủ Lăng Tiêu Các này tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng đối với vị muội muội này rất yêu thương.”

“Vậy xem ra, Lăng Tiêu Các lần này nhất định sẽ có được, trong thiên hạ, ai không biết năng lực của các chủ Lăng Tiêu Các.”

.......

Lúc này, các chủ Lăng Tiêu Các đang bị mọi người “Bát quái” ngồi ở góc sảnh, đàm luận của trà khách, một chữ không lọt chui hết vào trong tai hắn, Công Thừa Mạc bình tĩnh uống một ngụm trà.

“Ha ha ha, các chủ, nghe nói ngài có muội muội? Ngài từ khi nào ở sau lưng lão phu dưỡng một cái ấm sắc thuốc vậy?”

Lão già ngồi đối diện Công Thừa Mạc nhịn không được, cười lên, ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn về phía người nào đó.

“Ấm sắc thuốc... Vậy vừa lúc, đi nhìn xem đi.”

m cuối rơi xuống, Công Thừa Mạc trực tiếp đứng lên.

“Đi.”

......

"Các chủ đại nhân, người thật sự định đi xem một chút sao?"

Lão già râu trắng vuốt vuốt chòm râu của mình, mặc dù giọng điệu không đứng đắn, nhưng lại mang theo sự nghiêm túc không thể bỏ qua.

Công Thừa Mạc cũng không trả lời lại, chỉ thờ ơ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ liên tục thay đổi. Màu xanh không ngừng lướt qua, để lại dấu vết mờ nhạt trong lòng...

_____

Bờ biển Bắc Hải.

Dịch Thần Hi cẩn thận thò đầu ra khỏi mỏm đá, nàng hiếm khi đến gần bờ biển như vậy. Tổ mẫu nói cho nàng biết, phải tử tế với tất cả chúng sinh. Cho nên khi nàng tình cờ bắt gặp ngư dân gặp nạn trên biển, nàng cũng sẽ giúp một tay.

Mọi thứ bên ngoài đều rất mới mẻ đối với Dịch Thần Hi, hấp dẫn khát khao tự do sâu trong lòng nàng đối với thế giới bên ngoài. Nàng nhìn vào bờ biển mênh mông, đôi mắt đẹp màu lam hiện ra một chút u tối, như thể nói lên nỗi đau của biển sâu.