Chương 6

"A --"

Bả vai Dịch Thần Hi bị giáo đánh cá làm trầy xước, nàng đau đớn cong người, trong miệng phát ra một tiếng hét sợ hãi. Bả vai trắng như tuyết bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, mái tóc đen dày như rong biển vì cúi xuống mà rối tung, nhếch nhác dính vào ngực và vết thương.

"Mau lên, đánh chết yêu quái, đánh chết ả ta!"

"Đánh chết ả ta, đánh chết ả ta." ......

Dịch Thần Hi yếu ớt né tránh, hoảng loạn giải thích với bọn họ:

"Ta không phải yêu quái, ta không phải..."

Sao lại nói nàng là yêu quái?

Nhưng nàng có giải thích cũng vô dụng, ngư dân vẫn vung dụng cụ trong tay, không có một chút nhún nhường nào với nàng.

Dịch Thần Hi cảm nhận được thân thể của mình đã đến giới hạn, đây là lần đầu tiên nàng lên bờ, vốn không thể chuyển bằng hai chân nhanh nhẹn như con người, hơn nữa đám ngư dân này lại từng bước ép chặt, nàng chắc chắn, không bao lâu nữa, nàng sẽ ngã quỵ xuống đất.

Quả nhiên, ngay khi Dịch Thần Hi tránh né, cố chạy trở lại bờ biển, thì chân nàng mất sức, thân thể vô lực ngã sấp xuống, đám ngư dân cũng chạy đến, cầm cây giáo đánh cá đâm xuống.

Ngay khi cây giáo đánh cá sắp đâm vào người nàng, trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng "bang--"- tiếng kim loại va chạm.

Dịch Thần Hi vốn đang nhắm mắt sẵn sàng chịu trận thì phát hiện xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, nàng chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu xanh nhạt lộ rõ vẻ dò xét.

"Đi ngay bây giờ, hoặc ở lại đây mãi mãi."

Giọng nói lạnh lùng vang vọng trong không khí, lọt vào tai những người có mặt ở đây. Khuôn mặt nam nhân được che bằng một chiếc mặt nạ màu trắng bạc, ánh mắt hắn lạnh lẽo, sự lạnh lẽo đó làm cho đám ngư dân cảm thấy sợ hãi.

Thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên, ngư dân trong thôn làm sao có thể là đối thủ của hắn, tự nhiên tụm năm tụm ba chạy tán loạn về phía thôn.

Công Thừa Mạc chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng đám ngư dân phía xa, không thèm nhìn nữ nhân bên cạnh một cái, sau khi không thấy đám ngư dân đó nữa, hắn mới cất kiếm, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Công tử, chờ một chút."

Dịch Thần Hi thấy nam nhân rời đi, vô thức la lên ngăn cản.

Hai chân dừng lại, Công Thừa Mạc cũng không quay người, mà chỉ lạnh lùng hỏi một câu:

"Có chuyện gì?"

Dịch Thần Hi nhẹ nhàng cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chim sơn ca hót theo gió biển lọt vào tai Công Thừa Mạc, khuấy động lòng hắn, tạo nên những gợn nước nhẹ nhàng.

"Đa tạ công tử, tiểu nữ tên là Dịch Thần Hi, không biết công tử tên là gì?"

"Không cần cảm ơn"

"Không cần biết."

Câu đầu tiên là để đáp lại lời cảm ơn của nàng, câu thứ hai là từ chối giao tiếp thêm với nàng.

Nói xong, Công Thừa Mạc rời đi, không có ý định quan tâm nữ nhân phía sau như thế nào.

Nhìn bóng lưng kiên quyết của hắn, Dịch Thần Hi nhấp miệng, xem ra tính tình của vị công tử này không tốt lắm.

Hai chân nàng đã đến giới hạn, nên chỉ có thể ngồi trên bờ chờ thủy triều dâng lên, để cho nước biển làm ướt hai chân, lúc ấy nàng mới có thể biến trở lại thành đuôi cá.

Nàng chán nản ngồi trên bờ cát, chơi với bùn cát xung quanh, một lúc sau, nàng ngước mắt lên nhìn bầu trời một lát, thấy trời đã gần tối, liền biết không lâu nữa thủy triều sẽ dâng lên...

Bên này, Công Thừa Mạc đi chưa được vài bước liền nhìn thấy vỏ sò rải rác xung quanh, trong lòng lóe lên cái gì đó, nhưng hắn cũng không nghĩ gì nhiều, cất bước tiếp tục rời đi. Nhưng đi một lúc lại vẫn vòng về chỗ vỏ sò, Công Thừa Mạc cau mày, nhắm mắt suy nghĩ một lúc.

Khi mở mắt, ánh mắt của Công Thừa Mạc đã có chút nôn nóng.



Dịch Thần Hi nhìn thủy triều liên tục dâng cao, trong lòng vui vẻ. Cuối cùng cũng có thể trở về, bên ngoài thật đáng sợ, mặc dù có người tốt người xấu, nhưng người tốt cũng rất lạnh lùng, hoàn toàn khác với những gì nàng mong đợi.

Lúc trước, những người nàng cứu trên biển, cơ bản đều đã chìm vào hôn mê, nên nàng cũng không biết người mình cứu là người tốt hay người xấu.