Chương 15

Quân cứu viện đã tới giải cứu nhân ngư, cuối cùng cậu có thể không kiêng nể gì mà đại khai sát giới.

Chỉ là, cái ống thông gió nghiên này có chút dài, cái đuôi cậu vẫn luôn trượt xuống, không biết sẽ đi đến nơi nào.

Lam Giao cái khó ló cái khôn, thu súng laser, phóng ra mười ngón móng vuốt, cắm vào mặt ngoài kim loại của ống thông gió.

“Chi chi chi ——”Thanh âm chói tai

Trong ống thông gió, tia lửa bắn khắp nơi, 30 giây sau, Lam Giao cuối cùng cũng dừng lại.

Trùng hợp thay, vị trí cậu dừng lại vừa lúc có ống thông gió khác, ống dẫn này bằng phẳng, ba bốn mét phía trước có lỗ thoát khí.

Lam Giao nắm lấy cơ hội, bò đi vào, cái đuôi nhẹ nhàng quẫy, khi đến lỗ thoát khí, năm ngón tay của cậu kết thành móng vuốt, dùng sức nắm lấy, giữ chặt tấm lưới.

Cậu mở ra lỗ thông gió, cậu không có lập tức đi ra ngoài, lỗ tay cẩn thận xác định âm thanh, bên ngoài lặng yên không tiếng động, liền yên tâm nhảy xuống.

“Bạch bạch ~”

Đuôi cá màu lam ở không trung lắc qua lắc lại, không cách nào chạm đến mặt đất, cậu chỉ có thể buông tay, gọn gàng nhảy xuống ——

“Cẩn thận!”

Bên tai vang lên một giọng nam lười biếng, đồng thời, hai cánh tay cường tráng chuẩn xác không có sai lầm mà đỡ được cơ thể Lam Giao.

Đột nhiên rơi vào vòng tay ôm ấp, Lam Giao thiếu chút nữa nổi giận.

Phản ứng đầu tiên của cậu là bị hải tặc phát hiện, phản ứng thứ hai là người này không giống hải tặc, bởi vì trên người này không có sát khí, ngược lại có một mùi hương tử đàn nhàn nhạt.

Lam Giao theo bản năng mà ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân ôm cậu, bất ngờ nhìn vào một đôi mắt thâm thúy.

Cậu ngẩn người, nhất thời đã quên phản ứng.

Đây là một đôi mắt không thể nhìn thấu, xinh đẹp như Tử Tinh thạch hiếm thấy nhất dưới đáy biển, cho dù ở trong hoàn cảnh tối tăm u ám, cũng có thể lấp lánh tỏa sáng rực rỡ, bị chúng nó nhìn chăm chú, trái tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, “Bùm, bùm”, vô cùng vang dội.

Lam Giao sinh sống ở Giao Nhân tộc, gặp qua đủ loại đôi mắt đặc sắc, giao nhân sống càng dài, ánh mắt càng sâu trầm cơ trí. Mà đôi mắt của người nam nhân trước mặt này, so với Giao Nhân Vương không chút nào kém cỏi, thậm chí càng thâm sâu khó lường, giống vũ trụ bao la thần bí, liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối.

Lam Giao véo véo lòng bàn tay, cưỡng bách chính mình dời tầm mắt đi chỗ khác, sau đó, cậu nhìn thấy bộ quân phục màu xanh đậm, trên vai là ngôi sao vàng thể hiện cấp bặc quân hàm cao cấp sao Kim.

Hắn là quân nhân!

Là quân đội đế quốc nghĩ cách cứu viện nhân ngư.

Lam Giao nhanh chóng cúi đầu, mái tóc dài hơi xoăn màu lam hơi ướt sũng che nửa khuôn mặt nhỏ, bò tới bò đi trong ống thông gió, toàn thân dính đầy tro bụi, cái đuôi đều trở nên xám xịt, làn da trắng như tuyết biến thành màu đen , nhìn cậu giống đứa trẻ vừa chơi bùn dơ xong.

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để nghĩ về hình ảnh của mình, việc cấp bách, ưu tiên hàng đầu là làm thế nào để cư xử như một nhân ngư, lừa dối qua mắt bọn họ.

Nhớ lại những nhân ngư yếu ót nhìn thấy trong khoang thuyền lớn, Lam Giao âm trầm nắm tay, thu hồi móng vuốt sắc bén, cắn hôi hồng nhuận, nước mắt lưng tròng, cong đuôi, thân thể khẽ run, cố gắng làm chính mình nhìn giống một nhân ngư đang khóc.