Chương 16

Khóc không thể khóc thật!

Giao nhân rơi nước mắt thành trân châu, giá trị liên thành, cho dù bề ngoài giả trang thành nhân ngư, nhưng bản chất không thay đổi.

Lam Giao trong lòng thấp thỏm, cố gắng hết sức phớt lờ ánh mắt săm sôi của nam nhân, nước mắt tụ ở hốc mắt, tỏ vẻ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Không ai nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị, làm Lam Giao cho rằng chính mình kỹ thuật diễn vụng về bị nhìn thấu, tai cậu dường như nghe được tiếng cười khẽ của nam nhân, ngay sau đó, một chiếc áo choàng quân đội khoác lên người, mang theo hơi ấm còn sót lại, kín mít mà quấn lấy cậu, chỉ lộ ra đầu cùng một chút đuôi cá.

Lam Giao có chút ngốc, mùi tử đàn nhẹ nhàng dễ chịu thoang thoảng trong mũi.

“Đừng sợ, hải tặc không thể làm thương tổn ngươi.” Nam nhân an ủi, giọng điệu ôn nhu như dỗ trẻ con.

Lam Giao dụi cằm vào áo choàng tinh tế mịn màng được thêu có đồ đằng đặc thù, hít hít mũi, đem nước mắt thu hồi đi.

May mắn!

Cậu không có lộ ra sơ hở!

Kế tiếp chỉ cần nghe theo an bài, liền có thể lừa dối qua mặt.

Nhưng —— Có phải cậu vẫn luôn bị nam nhân ôm không?

Nhân ngư không thể trượt xuống đất tự mình đi?

“Tháp tháp tháp ——” là tiếng bước chân nhịp nhàng của quân ủng đạp trên mặt đất.

“Trưởng quan, toàn bộ hải tặc đề bị tiêu diệt, nhân ngư bị bắt cóc thiếu một người ——” thượng úy quân hàm nhìn thấy trong lòng ngực trưởng quan tiểu nhân ngư bọc áo choàng, trên mặt nghiêm túc hiện lên một tia kinh ngạc, im lặng hai giây, hắn nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc báo cáo “Bao gồm tiểu nhân ngư này, tất cả con tin toàn bộ được giải cứu an toàn.”

“Làm không tồi.” Nam nhân ôm Lam Giao không nhanh không chậm nói, “Mau chóng cứu trị toàn bộ nhân ngư, cho chăm sóc tốt nhất cho bọn họ.”

“Vâng, trưởng quan!” Thượng úy trả lời, tiếp theo hướng cấp trên vươn đôi tay: “Trưởng quan đem nhân ngư giao cho thuộc hạ.”

Hắn mang tiểu nhân ngư đi đến chỗ bác sĩ Hàn, để kiểm tra sức khỏe kỹ càng.

Nhóm tiểu nhân ngư đáng thương này chưa bao giờ thấy qua hiểm ác thế gian, bị hải tặc tra tấn đến không ra hình người, một nửa thiếu nước nghiêm trọng, vảy ảm đạm không ánh sáng, có mấy người quá mức kinh hãi, xuất hiện phản ứng kích động.

Nghe nói tiểu nhân ngư trong lòng ngực trưởng quan bị một hải tặc lâu la đơn độc kéo đi, không biết phải chịu đựng tra tấn dã man như thế nào, lộ ở bên ngoài áo choàng đầu tóc cùng gương mặt dính đầy tro bụi, đôi mắt ướŧ áŧ, rõ ràng mới vừa khóc.

Cũng may vận khí không tồi, được trưởng quan cứu.

“Không cần, ta ôm là được.” Nam nhân từ chối, thoải mái mà ôm tiểu nhân ngư lướt qua thượng úy, đi về phía trước.

Thượng úy vẻ mặt kinh ngạc, xấu hổ mà buông bàn tay ở giữa không trung, nhìn bóng dáng thẳng tắp của trưởng quan, trong lòng hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng.

Là ai nói bệ hạ thờ ơ với nhân ngư?

Và là ai nói mỗi nhân ngư nhìn thấy bệ hạ, đều sẽ sợ hãi đến ngất?

Không phải ở chung khá tốt sao?