Chương 14

Dù sao sinh vật trong biển biến dị, nhân ngư lên bờ, nhân loại tiến vào thời đại tinh tế có được siêu năng lực, cũng không kỳ quái.

Nếu chiến đấu một mình, Lam Giao tuyệt đối có tự tin giành chiến thắng trước thuyền trưởng Hồ Tra vẻ mặt dữ tợn, nhưng đối phương có tay sai có con tin, cơ hội chiến thắng của cậu giảm đi rất nhiều.

Cậu không dám đánh cược mạng sống của nhân.

Nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây?

Hải tặc đã bắn vài phút đồng hồ, trần nhà đều bị bắn nát, cũng không thấy kẻ đột nhập, không thể không ngừng bắn.

“Mẹ kiếp! Chạy thoát rồi sao? Lãng phí đạn của lão tử!” Hải tặc Hồ Tra tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thanh niên mắt kính bên cạnh hắn nhắc nhở: “Lão đại, mau chóng rút lui.”

Hải tặc Hồ Tra dậm dậm chân, không muốn mất cả người lẫn của, chỉ có thể trốn đi trước.

Các nhân ngư quá yếu đuối, một nửa sợ tới mức ngất, hải tặc không thèm thương hương tiếc ngọc, động tác thô lỗ mà bắt lấy cánh tay bọn họ lôi đi.

“Ô ô ô ——” Nhân ngư bị kéo đi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không ngừng vung đuôi giãy giụa, váy trên người nhân ngư sang quý đều dính đầy tro bụi.

Lam Giao co ro ở trong góc lỗ thông gió, nhìn nhân ngư bị kéo đi, lòng nóng như lửa đốt.

Những nhân ngư này là chuyện như thế nào?

Yếu đuối như một đứa trẻ, chỉ biết khóc thút thít?

Nhân ngư lại vô dụng, cũng sẽ cất lên giọng ca quyến rũ mê hoặc lòng người, nhiều nhân ngư như vậy cùng nhau hát, cậu không tin không mê hoặc được hải tặc, kéo dài thời gian chờ đợi cứu viện.

Mắt thấy nhân ngư bị kéo ra khoang thuyền, Lam Giao khẽ cắn môi, giơ súng lên, bắn vào tên hải tặc đang kéo nàng tiên.

Lần này, cậu đã thành công.

Cánh tay tên hải tặc bị bắn thủng, ném xuống nhân ngư, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Lam Giao ánh mắt sáng lên, không cho những hải tặc lâu la khác kịp phản ứng, “Phanh phanh phanh” liên tục mười phát bắn, súng bắn trúng mục tiêu, nhưng cậu cũng bại lộ vị trí, thuyền trưởng Hồ Tra đã bắn vào cậu.

Lam Giao phản ứng nhanh nhẹn, đôi tay đẩy, đem chính mình cả người đẩy ra sau, ống dẫn thông gió này nghiêng xuống phía dưới 45 độ, cậu dễ như trở bàn tay mà trượt ra khỏi phạm vi của khoang thuyền.

“Phanh ——”

Đạn năng lượng cao nổ tung phía trên lỗ thông gió, vô số tế thạch cùng tro bụi rơi xuống, Lam Giao vội vàng nhắm mắt nín thở.

Ngay sau đó, càng nhiều tiếng súng vang lên, đỉnh đầu vang lên tiếng bọn hải tặc kêu rên: “Quân đế quốc tới! Chạy mau!”

Lam Giao nhẹ nhàng thở ra.