Chương 13

Nỗi sợ hãi trong lòng nhân ngư lên đến đỉnh điểm, biết được bọn họ phải bị chuyển đi, một đám kịch liệt giãy giụa.

Lam Giao lặng lẽ áp sát tai vào cửa khoang thuyển, nghe được tiêng kêu thê lương của nhân ngư, thần sắc lạnh lùng.

Bên trong khoang thuyền có ít nhất hai ba trăm hải tặc, mỗi người đều cao to, trang bị đầy đủ, nếu cậu tùy tiện xông vào, không những không cứu được nhân ngư, còn có khả năng dâng thân mình cho bọn hắn.

Phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.

Cậu ngẩng đầu tìm tòi, phát hiện trên trần nhà có ô cửa nhỏ hình vuông, theo bảng chỉ dẫn thì hẳn là lối vào của ống thông gió.

Nhanh chóng quyết định, cậu đem súng laser nhét vào vòng tay trữ vật, lòng bàn tay chống lên vách tường, nhanh chóng leo lên lỗ thông gió, dùng sức đẩy cửa nhỏ ra, phát hiện không gian bên trong không nhỏ, cậu như xà mà trượt vào.

Ống thông gió uốn lượn, chia thành nhiều nhánh, thính lực Lam Giao nhạy bén, có thể xác định ví trí bằng cách nghe âm thanh, tìm được lỗ thông gió cách gần thuyền trưởng Hồ Tra nhất.

Nhìn xuống khoảng trống nhỏ trên tấm lưới thông gió, cậu có thể nhìn thấy rõ lưng cùng gáy của thuyền trưởng Hồ Tra.

Cậu lấy ra súng laser, nhẹ nhàng giơ nòng súng thon dài lên, không chút do dự bắn vào sau đầu của tên thuyền trưởng Hồ Tra.

Trước kia Lam Giao học đại học, cậu đã tham gia một câu lạc bộ bắn súng, vì vậy cậu rất tự tin vào tài thiện xạ của mình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, này một phát này tuyệt đối có thể làm đầu đối phương nở hoa.

“Phanh ——”

Viên đạn laser từ trên trời giáng xuống, sắp bắn trúng, sau lưng thuyền trưởng Hồ Tra bắn ra một tia sáng, không sai chút nào mà chặn lại đạn laser.

Lam Giao sững sờ trong giây lát, cái đuôi trượt nhanh như tia chớp mà rời khỏi lỗ thông gió, cùng lúc đó, lỗ thông gió bị súng năng lượng cao bắn trúng, nổ tung, may mắn cậu truồn nhanh, tránh được một kiếp.

“Mẹ kiếp! Quân đội đế quốc đã lẻn lên thuyền thuyền rồi!”

Thuyền trưởng Hồ Tra giơ súng năng lượng cao, nhắm ngay trần nhà.

“Phanh phanh phanh phanh ——”

Tiếng súng liên tục vang lên.

“A a a —— ô ô ô ——”

Các nhân ngư bị tiếng súng sợ tới mức khóc nức nở, toàn bộ khoang thuyền cãi cọ ồn ào, lộn xộn, bọn hải tặc giống ruồi nhặng không đầu giơ súng bắn.

Lam Giao trong ống thông gió hối hận không thôi về sai lầm của chính mình, cái đuôi nhanh chóng hoạt động, rời khỏi phạm vi súng bắn, tìm một ống dẫn tạm thời an toàn, khẽ thở dốc.

Nhớ lại cảnh tượng đánh lén thuyền trưởng Hồ Tra vừa rồi, cậu nhíu mày.

Bức tường ánh sáng đột nhiên xuất hiện. Đó là cái gì?

Thậm chí đủ kiên cố đến chặn lại súng laser?

Chẳng lẽ…… 5000 năm sau, nhân loại cũng có siêu năng lực?

Lam Giao theo bản năng mà cắn ngón cái, vẻ mặt nghiêm túc

Có khả năng này!