Chương 3: Gặp phải bọn buôn người

Bà lão hiền lành nhìn Lam Tích Nguyệt.

"Cảm ơn gì chứ, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Bà lão nhìn qua khoảng tầm ngoài sáu mươi tuổi, khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn nhưng thần thái rất hiền hòa. Trong lòng bà còn ôm một đứa bé tầm sáu bảy tuổi, khiến Lam Tích Nguyệt bớt đề phòng hơn.

"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười bảy ạ" Lam Tích Nguyệt rụt rè mỉm cười, có hơi thẹn thùng trả lời. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô hơi ửng đỏ, hàng lông mi thật dài khẽ rung động, bà lão nhìn gần mới phát hiện ra cô bé này đẹp đến kinh người, không nhịn được mà thất thần.

“Chị này xinh quá!” Bé trai nằm sấp trong lòng bà lão nhìn thẳng vào Lam Tích Nguyệt, sau đó vừa uống sữa chua vừa nói với bà lão.

“Ha ha ha, thằng nhóc này.” Bà lão cười cười vỗ lưng đứa bé.

Có lẽ bởi vì bà lão vừa giúp đỡ cô nên Lam Tích Nguyệt bất giác tin tưởng hai bà cháu hơn. Bé trai vừa ngoan ngoãn đáng yêu lại còn rất lém lỉnh khiến cô không nhịn được vươn tay ra xoa đầu nhóc.

Khoang xe dần dần ít người hơn, bé trai cũng quấn lấy Lam Tích Nguyệt hỏi lung tung nửa ngày, vô cùng yêu thích vẻ đẹp của cô. Bà lão cười nhìn hai người, sau khi ngoan ngoãn gọi mấy tiếng chị, đứa bé trai lấy một hộp sữa chua từ trong túi ra đưa cho Lam Tích Nguyệt.

“Chị à, cho chị này.” Vẻ mặt hồn nhiên của bé hiện lên một nụ cười đáng yêu làm cho người ta không đành lòng từ chối.

“Cảm ơn em” Lam Tích Nguyệt nhận hộp sữa chua, cười nói cảm ơn.

“Chị uống đi.” Bé trai vụng về xé bọc ngoài lấy ống hút ra, cắm vào hộp sữa chua, sau đó đưa sữa chua lên miệng cho cô.

Cô muốn từ chối nhưng lại không chịu nổi ánh mắt trong sáng của đứa bé nên đành phải cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ. Khuôn mặt hiền lành của bà lão hiện lên một nụ cười sâu sắc, đứa bé trai cũng cười vui vẻ.

Vài phút sau, Lam Tích Nguyệt bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô cảm thấy chân tay mềm nhũn, toàn thân không còn sức, tất cả mọi thứ trước mắt đã nhòa đi.

Bà lão hiền lành lấy một chiếc áo choàng từ trong túi ra đắp lên người Lam Tích Nguyệt.

“Đứa bé ngoan, ngủ một lát đi.” Bà lão dùng ánh mắt trìu mến nhìn Lam Tích Nguyệt. Giọng nói nhẹ nhàng giống như ma chú ru cô vào giấc ngủ.

***

Rất tối, đưa tay lên cũng không thấy năm đầu ngón tay. Bốn phía đều đung đưa như đang trên thuyền hoặc trên xe.

Không khí tràn ngập mùi vị khó ngửi, còn có cả tiếng gia cầm kêu. Đây là đâu?

Tại sao mình lại ở trong này?

Lam Tích Nguyệt thấy toàn thân mềm như một đống bùn, cô khẽ mở mắt ra, bởi vì tác dụng của thuốc nên đầu óc cô trống rỗng, mất một lúc lâu mới mơ hồ nhớ tới một chuyện.

Không gian tăm tối ngột ngạt khiến cô cảm thấy sợ hãi bắt đầu giãy giụa, nhưng trên thực tế cô dùng lực toàn thân cũng chỉ có thể làm cho ngón tay nhúc nhích nhẹ mà thôi.

Bốn phía hôi hám, cũng nóng hừng hực, rất khó chịu. Trong bóng tối, Lam Tích Nguyệt cảm thấy hình như không thể có một mình cô đang thở.

Cô có thể cảm giác được bên cạnh mình còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng. Lông mao toàn thân cô lập tức dựng đứng! Sợ hãi khiến cho hơi thở cô ngừng lại.

“Cứu mạng!” Dùng toàn lực cũng chỉ có thể phát ra tiếng kêu cứu thầm thì từ yết hầu, sợ hãi cực điểm khiến cô chảy nước mắt, không ngừng nhấp môi phát ra tiếng kêu cứu, nhưng âm thanh yếu ớt này lại bị che giấu bởi tiếng gia cầm phía dưới.

Đột nhiên cô cảm thấy mình bị đập vào cái gì đó, sau đó cô nghe thấy tiếng động cơ tắt hẳn, bốn phía ngừng lắc lư. Trong bóng tối, cô kinh hoàng trừng lớn đôi mắt xinh đẹp.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói ầm ĩ, hình như có người đang cò kè mặc cả, sau đó có người chuyển toàn bộ l*иg sắt nhốt gia cầm ra khỏi thùng xe.

Đột nhiên nghe thấy tiếng người, Lam Tích Nguyệt như người không biết bơi nhìn thấy một thanh gỗ nổi trên mặt nước. Cô bất chấp tiếng kêu khiến cho người ta sởn tóc gáy bốn phía, nuốt nước miếng vào yết hầu khô khốc, sau đó gắng sức phát ra tiếng kêu cứu thật lớn, “Cứu mạng! Cứu mạng!”

Người đang vận chuyển hàng bên ngoài không có bất kì phản ứng nào, chỉ có tiếng l*иg sắt bị kéo đi.

“Rầm!” Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, cũng nhốt tiếng kêu cứu yếu ớt của Lam Tích Nguyệt vào bóng tối.

“Mẹ ơi con sợ quá, mau cứu con.”

Nước mắt không ngừng lăn dài xuống, cảnh tượng chưa bao giờ trải qua khiến cho cô gái nhỏ bắt đầu khóc nức nở.

Xe tiếp tục đi, không khí vẫn tràn ngập mùi hôi thối của phân và nướ© ŧıểυ cùng tiếng kêu líu ríu của gia cầm.

Không gian tăm tối càng lúc càng làm cho người ta ngột ngạt, ngột ngạt đến mức làm cho người ta không thể thở nổi. Toàn thân Lam Tích Nguyệt đổ đầy mồ hôi, tóc ướt đẫm dán vào cổ, cô bắt đầu hé cái miệng nhỏ nhắn để thở. Đến khi cô cảm thấy chóng mặt mê man thì bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tiếng mở cửa.

Lần này, tiếng bước chân không đảo qua đuôi xe nữa mà đi thẳng đến chỗ Lam Tích Nguyệt đang bị nhốt.