Chương 4: Một món hàng

"Cạch"

Một tiếng mở khóa vang lên. Cánh cửa ở đuôi xe từ từ mở ra, một ít ánh sáng mờ mờ lọt vào bên trong thùng xe. Lam Tích Nguyệt nằm trên mặt đất cố gắng hết sức quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Theo tiếng cửa mở ra, một mùi hôi thối của phân và nướ© ŧıểυ của gà cũng mãnh liệt xông vào nhưng lại làm cho người đang bị nhốt trong không gian kín mít gần như không thể hít thở nổi có được cơ hội thở dốc.

Lam Tích Nguyệt yếu ớt nằm trên mặt đất, miệng mở rộng, tham lam hít thở không khí mang theo mùi hôi hám.

Mái tóc dài lòa xòa rơi xuống trước mặt, chưa bao giờ Lam Tích Nguyệt ở trong một tình huống chật vật và dơ bẩn đến nhường này.

Đôi mắt cô cố mở ra thật to, quan sát khung cảnh bên ngoài cánh cửa. Nhưng tất cả chỉ là một màu đen tăm tối. Mặt trời đã khuất bóng từ rất lâu rồi, nền trời ảm đạm không một ánh sao. Cơn gió lạnh lùa vào cuốn theo mùi hôi hám càng khiến tâm trạng người ta trở nên tuyệt vọng.

Trong ánh sáng yếu ớt, cô mơ hồ trông thấy một gã đàn ông thấp bé chui vào theo khe cửa chật hẹp.

Đầu tiên gã này đi tới trước mặt Lam Tích Nguyệt, đưa tay dò xét hơi thở của cô rồi sau đó lại quay sang kiểm tra hơi thở của những cô gái xung quanh.

Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn theo động tác của gã này, lúc này mới phát hiện thì ra cách cô khoảng vài chục centimet còn có ba bốn cô gái đang nằm bất tỉnh.

“Đứa này hình như không còn thở nữa!” Gã đàn ông kiểm tra xong quay đầu lại nói với người đang chờ ngoài kia, giọng nói thô thiển.

“Cứt! Đứa nào không còn thở?” Gã đàn ông ngoài kia khẽ mắng cài câu.

“Mẹ mày! Nhóm này đều là hàng có nhan sắc! Bên kia còn đang chờ giao hàng đấy!”

“Lôi ra ngoài nhìn thử xem còn cứu được không!” Gã đàn ông bên ngoài nhíu mày.

Gã đàn ông thấp bé lên tiếng rồi xoay người nâng cô gái tóc dài khoảng mười bảy mười tám tuổi nằm trên sàn lên, nửa ôm nửa kéo người ra ngoài, lúc đi ngang qua người Lam Tích Nguyệt, gã đàn ông không nhịn được đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô một cái.

“Mẹ nó chứ, mấy đứa con gái này đứa nào cũng ngon miệng thế này, ông đây sắp nhịn không được rồi đây!” Gã đàn ông thấp bé cười dâʍ ɭσạи.

“Mẹ mày! Giờ mà còn tâm tình nghĩ đến mấy cái này à! Trước 4h chúng ta phải giao hàng đến cho anh Trần, đến muộn anh Trần cắt cái kia của mày vứt cho chó ăn đấy!” Gã đàn ông bên ngoài hùng hổ nhận lấy cô gái kia sau đó bế ra ngoài, vừa đi vừa dặn gã kia: “Con đường đằng sau không có ai, mày mở cửa thông gió ra, sau đó đút một ít nước, đừng cho uống nhiều quá, cũng đừng có làm cho chúng nó hôn mê, vậy không bán được giá cao đâu!”

Đôi tai mơ hồ nghe được những lời này, hai mắt Lam Tích Nguyệt mở to, nước mắt rơi xuống không một tiếng động.

Không gian chật hẹp, tay chân bị trói, cô không thể không nhận ra mình đang bị bắt cóc. Những kẻ này không cần tiền chuộc, mà bọn chúng muốn bán các cô cho một nhóm người nào khác nữa. Mấy lời da^ʍ loạn của gã đàn ông thấp bé kia đủ để khiến cô lạnh cứng sống lưng, tiếng thút thít sợ hãi bị mắc kẹt trong cổ họng.

Lúc này cô nào còn dám kêu cứu, thậm chí đến một âm thanh thật nhỏ cũng không dám phát ra, chỉ sợ sẽ khiến bọn chúng chú ý về phía này. Khoảnh khắc bàn tay thô ráp bốc mùi kia chạm vào má cô, Lam Tích Nguyệt không thể ngăn cơn buồn nôn cuộn trào trong dạ dày. Những lời sau đó của gã khiến cô càng thêm hoảng sợ, nhân lúc gã dồn sự chú ý vào cô gái kia mà lặng lẽ dịch sát vào tận trong góc, cố gắng dùng mái tóc lòa xòa che khuất cả khuôn mặt.

"Mẹ ơi, con sợ lắm..."

...

Gã đàn ông bên ngoài vác cô gái kia trên vai, xuyên qua từng dãy l*иg sắt nhốt gia cầm dơ bẩn đi đến chỗ thông gió phía đuôi xe rồi để cô gái nằm ngang đầu hướng ra ngoài, gã vỗ hai cái thật mạnh vào mặt cô gái, thấy không có phản ứng gì thì nhíu chặt mày.

“Xoạt!” Gã đàn ông dùng sức xé vạt áo của cô gái ra, để lộ bộ ngực trắng nõn nhưng đã không còn bất kì dấu hiệu phập phồng nào, sau đó gã dùng bàn tay thô ráp ấn lên vùng ngực non mịn, thuần thục giúp cô gái tỉnh lại, đồng thời gã cúi xuống dùng miệng hô hấp nhân tạo cho cô gái.

Nhưng hai phút trôi qua mà thiếu nữ mặc chiếc váy hoa kia vẫn im lặng nằm đó, không có bất kì phản ứng gì.

Gã đàn ông thấp bé bên trong gắt lên, hùng hùng hổ hổ dùng chân đạp vào hai bên thùng xe, dùng sức đẩy cửa thông gió trên trần xe ra. Nói là cửa thông gió nhưng thực chất chỉ bé bằng bàn tay, cửa thông gió mở ra, một tia sáng yếu ớt rọi vào, chút không khí trong lành hiếm hoi theo lỗ nhỏ thổi vào. Gã đàn ông buông tay ra nhảy từ trên xuống, nhìn bốn thiếu nữ vẫn hôn mê trong không gian nhỏ hẹp, chậc lưỡi, ra vẻ không cam lòng chui ra từ cửa nhỏ.

Ngoài cửa truyền vào âm thanh đóng cửa nhưng cửa sắt nhỏ cũng không bị khóa, còn lộ ra một khe hở, xem ra gã đàn ông thấp bé kia đang đi lấy thêm thuốc mê.

Lam Tích Nguyệt nhắm chặt hai mắt, căn bản không dám mở mắt ra. Đến khi từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân đã đi xa của gã đàn ông cô mới từ từ mở mắt ra, chậm rãi quay đầu dò xét bốn phía.