Chương 8: Tính kế

Mạn Ly cảm thấy vô cùng áy náy, trong lòng đã sớm mắng Ngô Luân thương tích đầy mình. Ánh mắt Đoàn Thịnh Hàm mơ hồ, nhưng trước khi biến mất cô cảm nhận mình đã được Mạn Ly ôm trong lòng. Trong khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, Mạn Ly liền quay trở lại thân xác.

Cô trong mắt đầy ý lạnh, cử động cổ tay, hờ hững nói với đám người: “Tôi nhớ là mình đã nói rất rõ ràng rồi nhỉ. Đúng là một lũ ngu ngốc, cái vấn đề cơ bản như vậy cũng không chịu hiểu.”

Trạng thái tâm lý của nữ sinh trước mắt biến đổi quá nhanh, cả giọng điệu lẫn khí thế đều có sự khác biệt rõ ràng, điều này khiến mọi người sững sờ, bất giác lạnh sống lưng.

Trong đám người, một tên đô con không nghe nổi lời khıêυ khí©h, liền vung nắm đấm hướng Mạn Ly lao tới. Bỗng nhiên, đằng sau xuất hiện một lực kéo, khiến cậu ta mất đà ngã nhào trên đất.

Tần Uy tiến lại gần đem Mạn Ly bảo vệ phía sau, nhìn xung quanh bằng ánh mắt khinh thường, chế nhạo nói:”Cả một đám nam sinh đi bắt nạt một cô gái, nhục nhã quá đi mất.”

Tất cả mọi người đều khó tin pha lẫn chút kinh ngạc nhìn cậu ta, ngay cả Mạn Ly cũng có chút ngây ngốc. Tưởng Huyên nhìn một màn này kích động đến mức đứng bật dậy, tờ giấy trong tay sớm đã bị vò nát. Cuối cùng Phạn Xuyên là người đầu tiên phản ứng, cậu ta một đầu dấu chấm hỏi nhìn thằng bạn thân,:”Mày đang làm cái quái gì vậy?”

Tần Uy: “Không có gì, chỉ là không nhìn nổi bọn mày làm chuyện hèn hạ thôi.” Lời này nói ra đắc tội với không ít người.

Một người tức giận lên tiếng: “Mày biết con nhỏ đó đã gây ra chuyện gì không?”

“Dù là bất kì chuyện gì thì việc bọn mày bắt nạt hội đồng cũng là sai trái.”

“Mày…”

“Đoàn Thịnh Hàm, cô giáo gọi cậu tới văn phòng kìa.” Lớp trưởng bê sách vở bước vào, trực tiếp cắt ngang tiếng cãi nhau. Sự chú ý dồn về phía Mạn Ly, cô thấy rõ sự hả hê trong mắt bọn họ. Nháy mắt cô liền hiểu vị giáo viên kia gọi cô tới chính không phải vì chuyện tốt đẹp gì.



Đẩy cửa văn phòng giáo viên, bên trong có không ít người, Tống lão sư ngồi phía ngoài cạnh cửa sổ, bước vào liền dễ dàng nhìn ra.

“Tống lão sư, cô gọi em có việc gì không ạ?”

Tống Hà vừa nhìn thấy cô, lửa giận trong người liền ngay lập tức bùng nổ: “Bây giờ em còn hỏi tôi có chuyện gì xảy nữa à? Em có biết hôm qua chỉ vì trò đùa của mình mà em khiến lớp chúng ta bị nhắc nhở không hả? Dù có như thế nào thì trước khi thực hiện một việc nào đó, em cũng phải nghĩ đến hậu quả của nó chứ!”

Trái ngược với sự tức giận của Tống lão sư, Mạn Ly chỉ bình tĩnh nói: “Bột trắng là do các bạn trong lớp làm đổ, em chỉ có ý tốt lau dọn mà thôi, ai ngờ lại không cẩn thận làm đổ ra sàn nhà.”

“Em chính là cố ý!” Tống lão sư không chịu nổi đập mạnh xuống bàn,: “Còn bao biện.” Bà ta tức giận quát thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.

“Tống lão sư” Giọng cô vẫn nhẹ nhàng tựa lông vũ, “Ngài biết rõ các bạn trong lớp các bạn trong lớp cố ý trêu đùa, cũng cố ý đổ lỗi cho em.”

Tống Hà đột nhiên cứng họng, quên mất giận dữ, bất ngờ nhìn nữ sinh trước mắt.

“Ngài cũng biết rõ em bị các bạn trong lớp bắt nạt, chỉ là, ngài không muốn quản thôi.”

Tống Hà không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt của Mạn Ly, giống như bị thứ gì đó giày xéo, khiến bà ta cảm thấy chột dạ: “Vậy em phải nhìn lại chính mình đi, tại sao lại bị bắt nạt chứ.”

Mạn Ly: “Ý ngài là tất cả là lỗi của em. Bị bắt nạt là lỗi của em? Cố gắng phản kháng cũng là lỗi của em?”

Tống lão sư bị hỏi đến mất mặt, tức điên lên: “Còn không phải sao.”

“Tống lão sư.” Một nam sinh trong phòng lên tiếng: “Em nghĩ ngài nên suy xét lại lời nói của mình?” Lời này vừa nói ra có chút không kiêng nể.

“Lăng Đằng!” Giáo viên chủ nhiệm của cậu ta nhỏ giọng quát.

Bất quá Lăng Đằng bỏ ngoài tai lời nhắc nhở tiếp tục nói: “Với cương vị của một giáo viên, ngài có cảm thấy có lỗi với danh từ cao quý này không?”

“Lăng Đằng về lớp đi.” Triệu lão sư cười hối lỗi với Tống Hà,: “Cô Tống thật xin lỗi, tôi sẽ về dạy dỗ học sinh của mình.”

Lăng Đằng thở dài một tiếng, thông cảm nhìn về phía Mạn Ly, thấy cô bỗng nhiên bật cười, dùng khẩu hình miệng nói lời cảm ơn với mình. Cậu ta lắc đầu tỏ ý không việc gì sau đó đẩy cửa rời khỏi văn phòng.

Mạn Ly cũng không muốn ở lại nữa, cô nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ của Tống lão sư từ tốn nói: “Nếu không còn vấn đề gì em xin phép về lớp ạ.” Không đợi bà ta trả lời liền quay đầu rời đi.



Dòng nước lạnh chảy dọc theo cổ tay, bao bọc lấy đôi bàn tay, mân mê làn da mềm mại. Mạn Ly ngẩng đầu nhìn vào gương, một khuôn mặt xa lạ khiến cô hoảng hốt. Mạn Ly cười khẽ một tiếng, đưa tay lên chỉnh phần tóc đang rũ xuống, đôi mắt ánh lên tia háo hức.

Không tới vài phút, một nhóm nữ sinh đẩy cửa bước vào, không nói lời nào liền xô Mạn Ly vào góc tường. Cô như con diều dứt dây mất điểm tựa mà ngã xuống đất.

Tưởng Huyên là người dẫn đầu, cùng đám bạn học dùng gót giày đạp liên tục vào người Mạn Ly. Cô không phản kháng chỉ yếu đuối lấy tay ôm đầu. Mọi việc cứ như vậy diễn ra một hồi lâu cho đến khi cô ta cảm thấy thỏa mãn.

“Không phải mày thích chơi trò mách lẻo sao.” Tưởng Huyên cười nhạo, chán ghét nhìn nữ sinh đang co rúm nơi góc phòng: “Haha, tiếc là mày lại không biết bố tao chính là trưởng phòng sở giáo dục, cô giáo sao dám đυ.ng vào tao chứ.”

“Còn nữa.” Cô ta ngồi xuống, hạ giọng chỉ đủ cho hai người nghe: “Tránh xa Tần Uy một chút.”

Đợi đến khi bọn họ bỏ đi, Mạn Ly khó khăn đứng dậy, cô dựa vào bồn rửa tay, uất ức khóc, giọng nói như bị nghẹn trong cả họng vang lên những âm thanh kìm nén.

Qua một lúc lâu, cảm xúc trong người mới dần ổn định. Mạn Ly vô cảm dùng nước lạnh rửa những vệt nước mắt, sau đó chậm rãi lôi chiếc điện thoại được giấu sau bình nước rửa tay, trong đó hiện rõ một đoạn phim được quay vô cùng sắc nét.