Chương 3

Thành Hựu xách một cái túi đen đi về phía phòng y tế dưới ánh nhìn tò mò của dì thu ngân, trên mặt cậu còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

Thành Hựu tính toán lát nữa sẽ dẫn Tống Thiến Thiến đi ăn cơm, cậu không tin mình ra sức như vậy mà không khiến người đẹp cảm động.

Sớm muộn gì Thành Hựu cũng sẽ đá Tống Cẩm Trình ra chuồng gà, nhưng cậu không nghĩ đến là khi mình cầm đồ đi đến phòng y tế thì nó lại trống trơn.

Trong phòng y tế chỉ có một học sinh nam đang truyền nước, nào có Tống Thiến Thiến.

Thành Hựu tức giận, không phải tên Tống Cẩm Trình kia lừa cậu chứ, căn bản là Tống Thiến Thiến không ở phòng y tế?

“Bạn học, vừa nãy có cô gái nào ở đây không?”

“Vừa đi.”

Thành Hựu lập tức chạy ra ngoài, đứng ở cửa nhìn về phía xa xa.

Bởi vì thời tiết nóng bức, có ít người đi ra ngoài, nên bóng dáng của Tống Thiến Thiến đặc biệt nổi bật, Thành Hựu vội vàng chạy đến, muốn đuổi theo cô ta, đột nhiên lại thấy Tống Thiến Thiến dừng lại.

“Cẩm Trình!”

Mẹ nói, còn Cẩm Trình, gọi thân thiết như vậy.

Sắc mặt Thành Hựu rất khó coi, dừng lại phía sau cô ta.

“Sao cậu lại rời khỏi phòng y tế, có khá hơn chưa?

Tống Cẩm Trình nhìn thoáng qua Thành Hựu, vẻ mặt nhàn nhạt nói với Tống Thiến Thiến.

“Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu.”

Mặt Tống Thiến Thiến ửng đỏ, cực kỳ ngượng ngùng vì được người trong lòng quan tâm.

Thành Hựu nhíu màu, phiền chán nên dứt khoát xoay người rời đi.

Phiền, quả nhiên cậu không thích hợp làm liếʍ cẩu.

Tống Cẩm Trình thấy Thành Hựu rời đi thì nhìn về phía đó, Tống Thiến Thiến bị tầm mắt của hắn hấp dẫn nên cũng nhìn qua.

“Đó không phải là Thành Hựu sao?”

Tống Thiến Thiến kinh ngạc nhìn về phía cậu, cảm thấy hình như Thành Hựu đang tức giận.

“Cậu muốn qua đó không?”

“Không cần, hẳn là không có chuyện gì quan trọng.”

Tống Thiến Thiến do dự một chút lắc đầu.

Tống Cẩm Trình nhìn bóng dáng càng ngày càng đi xa, khóe môi nhếch lên.

Thành Hựu đi qua thùng rác, vốn muốn vứt thứ trên tay đi, nhưng ngẫm lại vẫn có một số thứ cậu vẫn dùng được, mặc dù không thể dùng băng vệ sinh, cũng không uống nước đường nâu, nhưng túi chườm nóng thì vẫn có thể sử dụng.

Thành Hựu lấy túi chườm nóng ra, lúc trở lại lớp thì ném đồ cho Triệu Văn Thanh.

Cậu ta còn tưởng rằng có thứ gì tốt, vui vẻ mở ra, sau đó mắng một chữ đệt.

“Anh Thành, cậu tặng cái này cho tôi làm gì?”

“Làm lót giày, lau mồ hôi, cậu thích dùng như thế nào thì dùng, nếu cậu muốn đệm phía dưới thì tôi cũng không có ý kiến.”

Thành Hựu tựa lưng vào ghế, mặt cười lưu manh, lười biếng nói.

Mấy tên học sinh nam cười vang vì câu nói của cậu, ồn ào muốn để Triệu Văn Thanh đệm phía dưới, bị cậu ta thô bạo đuổi đi.

“Tự học phải đảm bảo kỷ luật.”

Trong lúc Thành Hựu nói chuyện, cậu chợt nghe thấy giọng nói của Tống Cẩm Trình và Tống Thiến Thiến đi vào lớp, hắn đi lên gõ gõ bàn, ánh mắt nhìn về phía cậu.

Nụ cười trên mặt Thành Hựu thu lại, đá cái bàn một cái rồi nhìn về phía Tống Cẩm Trình, động tác tràn ngập khıêυ khí©h.

Mọi người đều biết chuyện giữa bọn họ, im lặng xem náo nhiệt.

“Thành Hựu.”

Tống Thiến Thiến sợ Thành Hựu và Tống Cẩm Trình xảy ra xung đột, mềm nhũn gọi tên cậu.

Vốn Thành Hựu cũng không muốn làm to chuyện, nếu trước kia cô ta gọi tên cậu như vậy, thì Thành Hựu sẽ nhịn xuống, nhưng hôm nay lại trực tiếp phát hỏa đi ra khỏi lớp.

Tống Thiến Thiến thấy cậu như vậy thì có chút xấu hổ cúi đầu không nói lời nào.