Chương 4

Thành Hựu đến WC hút thuốc, hòa hoãn lại tâm trạng bực bội của mình, cậu chưa hút xong một điếu thuốc thì đã có người đi vào phóng nước.

Thành Hựu quay đầu qua thì thất Tống Cẩm Trình, tên âm hồn không tan này, tại sao nơi nào cũng thấy hắn.

Tống Cẩm Trình đối mặt với WC sương khói lượn lờ thì nhíu mày, nhưng hắn cũng không nói gì cả, kéo khóa quần rồi cầm chim phóng nước.

Vốn dĩ Thành Hữu thấy Tống Cẩm Trình như vậy thì nhất định chim sẽ không to bằng mình, tuy rằng bên dưới của cậu còn một thứ khác nhưng bên trên vẫn không tầm thường chút nào, từ nhỏ đến lớn đi WC có rất ít địch thủ.

Bằng tâm tình cười nhạo chim chóc của tình địch, anh mắt của Thành Hựu nhìn về phía bên dưới Tống Cẩm Trình, sau đó mắt cậu trợn to, thuốc lá suýt nữa đốt đến tay.

Đệt đệt đệt, mẹ nó thứ gì đây.

Bên dưới của Tống Cẩm Trình cũng thẳng tắp xinh đẹp giống như khí chất của hắn, màu sắc cực nhạt, nhìn qua thì rất ít được dùng, nhưng lại không thể che lấp đi sự khủng bố của nó, gân xanh nổi lên, Thành Hựu không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Này mẹ nó không phục cũng vô dụng, thứ này ăn gì lớn lên vậy.

Tống Cẩm Trình cảm nhận được tầm mắt của Thành Hựu, mặt của hắn vẫn lạnh như băng.

Cậu nhận đả kích liên hội, cũng không muốn đi về lớp học nữa, sau khi hút thuốc xong thì trực tiếp trốn học, dù sao cũng sắp tan học, Thành Hựu nhảy tường đi ra ngoài.

Thành Hựu cởi đồng phục ra rồi đi đến tiệm net lên mạng, rồi bắt đầu chơi game.

Đánh đên khi sắp đói chết, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, thế mà đã mười giờ tối rồi.

Thành Hựu chuẩn bị đi mua mì gói thì di động bỗng nhiên vang lên, là Tống Thiến Thiến gọi đến.

Thành Hựu cảm thấy kỳ quái, bình thường Tống Thiến Thiến rất ít khi gọi điện thoại cho cậu, ấn nút nghe.

“Thành Hựu, cậu mau đến cứu tôi đi, tôi rất sợ hãi.”

Giọng nói của Tống Thiến Thiến rất nhỏ, được ép đến mức rất thấp, bên trong còn mang theo âm rung khóc nức nở.

“Làm sao vậy, cậu ở đâu?’

Thành không cần mì gói nữa, trực tiếp đi ra khỏi cửa tiệm net, vội vã dò hỏi.

“Tôi đang ở một quán bar tên là Mạn, có người một hai phải ép tôi uống rượu, tôi đang trốn trong WC, tôi không dám, tôi sợ quá, làm sao bây giờ…”

“Sao cậu lại chạy đến quán bar? Thôi được rồi, đợi lát nữa rồi nói, tôi đến tìm cậu trước.”

“Cậu mau đến đi, tôi ở ghế lô đầu tiên bên trái trên tầng hai.”

Thành Hựu gãi gãi tóc, gọi taxi đi đến quán bar.

Khi cậu đẩy cửa ghế lô ra thì không khí bên trong đang rất khẩn trương.

Hai học sinh nữ đang súc ở sô phô, mấy thanh niên có dáng vẻ lưu manh đang vây quanh bọn họ, trong đó có một người cầm chén đi đến trước mặt Tống Thiến Thiến.

Cô ta vừa nhìn thấy Thành Hựu thì lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.

“Mày là ai?”

Thanh niên cầm đầu nhuộm tóc màu hồng nhìn thấy cậu thì khó chịu hỏi.

“Người yêu tao bị ép uống rượu ở đây, mày còn hỏi tao đến làm gì?”

Thành Hựu so sánh giá trị vũ lực một chút rồi đến gần những người đó.

“Ai là người yêu mày, không có khả năng là cả hai đúng không?”

Thành Hựu chỉ vào Tống Thiến Thiến rồi sờ lên đầu cô ta.

“Được rồi, vậy cô uống ly rượu này cho tôi, bồi mấy người chúng tôi vui vẻ một chút.”

Tên đầu đỏ đẩy rượu cho bạn nữ bên cạnh Tống Thiến Thiến, mặt cô gái kia tràn đầy sợ hãi, lắc đầu liên tục, cầu cứu nhìn Thành Hựu.