Chương 39 - Đại náo Di Hồng Viện

Sắc trời dần tối, bên trong Thanh Xa Thành đèn đuốc sáng trưng, quán trà tửu lâu hai bên đường đông đúc náo nhiệt, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ, đàm luận những chuyện gần đây xảy ra.

Những người bán hàng rong trên đường cái, rao bán liên tục. Một tòa nhà ba tầng ở vị trí bắt mắt nhất, đèn l*иg đỏ thẫm, cao cao quải khởi, ba chữ 'Di Hồng Viện' tỏa ra ánh sáng như ẩn như hiện, mấy cô nương trang điểm cực đậm đứng trước cửa quơ khăn trong tay, cười quyến rủ, bắn ra mị nhãn, bắt chuyện với những người xung quanh: Khách nhân bốn phương tám hương, lúc đi vào thì chờ mong, đi ra ý cười vẫn không bớt...

Một năm trước, sau khi Y Tuyết Viện biến mất, thì đệ nhị kỹ viện - Di Hồng Viện trở thành địa phương tiêu hồn của các thiếu gia nhà giàu, mỗi ngày tú bà đều vui vẻ nhìn bạc trắng bóng chảy vào túi, mặt mày lúc nào cũng nhạc khai liễu hoa. Lúc này nàng lắc lắc mông lớn xuyên qua dòng người đông đúc nhiệt tình bắt chuyện với các vị tài chủ.

"Ôi! Đây không phải Tiễn lão bản sao? Lâu rồi ngài không tới, Xuân Hồng cô nương trông ngóng ngày đêm!"

"Là Xuân Hồng cô nương chờ ta hay mụ mụ nhớ ta?" Một nam tử trung niên có nụ cười đặc biệt hèn mọn, vừa nói vừa nhét một thỏi bạc vào lòng nàng.

"Cả hai đều nhớ!" Tiết tú bà dày dặn kinh nghiệm, nhẹ nhàng tránh được ma trảo của hắn, cười nói: "Tiểu Như, dẫn Tiễn lão bản tới phòng Xuân Hồng cô nương."

Đợi Tiễn lão bản khuất bóng, Tiết tú bà vội vàng móc thỏi bạc ra ngắm nghía.

"Mụ mụ, Thúy nhi của ta đâu?"Một thiếu niên miệng đầy mùi rượu dựa vào người Tiết tú bà, thét lớn: "Sao vẫn không thấy Thúy nhi?"

"Lý công tử, hôm nay thân thể Thúy nhi không khỏe, mời Lý công tử hôm khác trở lại!" Nói xong ánh mắt chợt lóe, bỏ qua người nọ, tên Lý công tử kia lảo đảo một cái.

Khi Lý công tử sắp té, một dáng dấp thanh ngọc đưa tay đỡ, tên Lý công tử say rượu, mắt lờ đờ mông lung, mơ hồ thấy một gương mặt tuấn tú: "Đa... Đa tạ công tử! Này... Tiết mụ mụ... Ách..." Lời chưa dứt đã hộc rượu trong người ra, vị công tử tuấn tú kia chán ghét, bóp mũi tránh ra.

"Vị công tử này lạ mặt quá! Chắc lần đầu tiên tới Di Hồng Viện phải không?" Tiết mụ mụ nắm lại bả vai Lý công tử, vẻ mặt tươi cười nhìn Tuấn công tử nhiệt tình chào hỏi, gia đinh hai bên trái phải lập tức tiến lên đưa Lý công tử đi.

"Buông! Ta muốn gặp Thúy nhi, buông! Mụ mụ, ngươi không nên mắt chó nhìn người thấp, chờ ta có tiền nhất định sẽ lấy Thúy nhi về nhà!" Lý công tử vừa giãy dụa vừa la lớn.

Tình cảnh này nhanh chóng thu hút chú ý của những người xung quanh, hóa ra vốn Lý công tử là người có tiền, tiếc rằng ngày đêm quyến luyến nữ tử thanh lâu, tức chết phụ thân, bức tử mẫu thân, tài sản mất hết, giờ lưu lạc đến mức này.

Tiết mụ mụ nhìn bóng lưng Lý công tử cười một tiếng khinh miệt: "Thật không biết sống chết!"

"Mụ mụ này thật là, nếu Lý công tử kia thích Thúy nhi cô nương như vậy, sao không làm chuyện tốt, thành toàn cho bọn họ, thế nào?" Một người ngồi bên trái vui cười nói.

"Ai u! Tiều công tử, ta cũng vì tốt cho Thúy nhi! Người ở thanh lâu đi ra, sao có thể sinh hoạt như người bình thường? Nam nhân các ngươi a, đều cùng một đức hạnh, đừng thấy hiện giờ Lý công tử kia muốn Thúy nhi đến chết đi sống lại, đợi chân chính đem Thúy nhi cho hắn, người chịu khổ chỉ một mình Thúy nhi!"

Tiều công tử ngượng ngùng, cười không nói thêm lời nào, ngẫm lại cũng đúng, làm gì có nam nhân nguyện ý cưới một nữ tử phong trần?

"Ta thật không đúng, thiếu chút nữa chậm trễ khách nhân! Chẳng biết xưng hô với công tử như thế nào?" Nói xong còn tự trừng phạt bản thân, tát nhẹ vào mặt mình một cái, nhìn ngọc phiến công tử nói.

Vị công tử kia, ước chừng hai mươi tuổi, mặt như quan ngọc, đôi mắt hoa đào tự tiếu phi tiếu, một thân hoa phục, y phục trên người đẹp đẽ bắt mắt, phía sau có một người sai vặt, tuy quần áo tầm thường nhưng thanh tú động lòng người.

Không đợi công tử kia trả lời, gã vai vặt bước lên, đáp: "Đây là Tử công tử, công tử nhà ta muốn một chỗ yên tĩnh, làm phiền mụ mụ..." Nói xong liền nhét tờ ngân phiếu vào tay Tiết tú bà.

"Thì ra là Tử công tử, mời công tử lên lầu!" Tiết mụ mụ tươi cười, thầm nghĩ gặp được Thần tài rồi!

Hai người theo Tiết mụ mụ lên tới lầu ba, tại một nhã gian thì dừng chân: "Đây là phòng nhất ở Di Hồng Viện, mời nhị vị."

Gian phòng được bố trí lịch sự tao nhã, chỉ có thêm một chút tục khí son phấn. Đợi Tử công tử ngồi xuống, Tiết mụ mụ liền lên tiếng: "Không biết Tử công tử muốn vị cô nương nào hầu hạ?"

"Là thế này, ta muốn hỏi thăm mụ mụ về một người, thỉnh mụ mụ cho biết thực hư." Tử công tử nhẹ nhàng lay động ngọc phiến, nhàn nhạt nói, thanh âm thanh thúy lưu loát, có chút không giống nam tử.

Tú bà nghe người tới không phải mua vui, thấy không hài lòng, bày ra dáng vẻ khó xử nói: "Chuyện này..."

"Mụ mụ không cần lo lắng, chuyện này không có người thứ tư biết." Tử công tử cắt ngang, nói xong cho gã sai biệt một ánh mắt, hắn ngầm hiểu, móc trong tay áo ra tấm ngân phiếu đưa cho tú bà: "Mụ mụ, nếu ngươi giải đáp được thắc mắc của công tử nhà ta, chỗ tốt sẽ không thiếu..."

Mặt mày tú bà rạng rỡ hẳn lên: "Tử công tử, xin công tử cứ hỏi, lão thân biết gì sẽ thành thật tất cả."

"Mụ mụ đúng là người sảng khoái! Hảo! Xin hỏi mụ mụ có biết một người tên Lăng Tinh?"

"Ngươi nói đại thiếu gia Lăng gia bảo? Quen, tất nhiên là quen. Lăng công tử là khách quen ở đây, không chỉ ra tay hào phóng mà đối với các cô nương cũng cực kì tốt..."

"Được rồi." Tử công tử phất tay ý bảo tú bà ngừng lại: "Đã bao lâu Lăng Tinh không đến đây?"

"Đại khái khoảng một tháng." Tú bà nhíu mày nói: "Lão thân cũng thấy kỳ lạ, Lăng công tử là người không thể rời khỏi các cô nương quá lâu, trước đây cứ hai ngày sẽ đến một lần, không ngờ lần này lâu như vậy không đến."

"Ngươi cũng không biết nguyên nhân?"

"Không biết." Tú bà nhẹ nhàng lắc đầu: "Nga! Được rồi!"

"Thế nào?"

"Chỗ chúng ta có một phụ bếp, cháu của Phương Viễn - Đại quản gia Lăng gia bảo, hình như Lăng bảo chủ cấm không cho hắn xuất môn, nói cái gì Ma Giáo càn rỡ, giang hồ bất an..."

"Làm càn!" Gã sai vặt gầm lên một tiếng làm tú bà sợ run run, không biết bản thân nói gì sai mà hắn tức giận như vậy.

"Thanh nhi!" Tử công tử thấp giọng quát nhẹ, gã vai vặt cúi đầu không nói gì.

"Vậy mụ mụ có biện pháp gì khiến Lăng Tinh tới đây không?"

"Ai u, Tử công tử ngài nói quá, lão thân nào có bản lĩnh đó? Bất quá..."

"Bất quá cái gì?" Tử công tử hạ thấp giọng.

"Cái này..." Tú bà nhẹ nhàng chà xát hai ngón tay, do dự nói.

Tử công tử không kiên nhẫn: "Cho nàng!"

Tú bà tiếp nhận ngân phiếu, nhanh tay giấu trong ống tay áo: "Lăng công tử rất vừa ý Nhứ nhi cô nương, mỗi lần tới đều gọi Nhứ nhi nếu Nhứ nhi đứng ra mời Lăng công tử, nói không chừng sẽ thành!"

"Hảo, đây là năm nghìn lượng, nếu chuyện thành bản công tử sẽ thưởng thêm, nhưng chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, ta sẽ cho toàn bộ Di Hồng Viện chôn cùng!" Tử công tử đóng lại ngọc phiến, không nhẹ không nặng vuốt lòng bàn tay nói.

Tú bà bị sát khí trong mắt hắn làm sợ run rẩy, thực sự không muốn dây vào ôn thần thế nhưng năm nghìn lượng, quá hấp dẫn, nên mặc kệ tất cả, cười làm lành: "Lão thân nhớ kỹ công tử phân phó."

"Ân, cho ngươi kỳ hạn ba ngày, ba ngày sau ta trở lại, nếu không thấy Lăng Tinh, hanh! Ngươi tự biết hậu quả!"

"Dạ! Dạ! Lão thân nhớ kỹ."

"Ân. Còn đứng đó làm gì? Gọi cô nương đẹp nhất ở đây vào bồi bản công tử uống vài chén."

"Dạ, lão thân đi gọi ngay." Nói xong liền rụt rè lui ra ngoài.

"Môn chủ, có thể tin người này không?" Chờ tú bà lui ra, người được gọi Thanh nhi cẩn thận nhìn ra cửa, thấp giọng nói.

"Không đáng tin thì có làm sao? Còn biện pháp khác?" Tử công tử khẽ than thở: "Lăng gia bảo đề phòng nghiêm ngặt, chúng ta đã thử một lần, thiếu chút nữa không thể trở ra, cũng vì thế lão cáo già Lăng Hải càng thêm cẩn thận, chúng ta không phải đối thủ của lão.Sắp tới ngày hẹn với chủ nhân, nếu không hoàn thành chúng ta chỉ có đường chết. Nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng, tên Lăng Tinh là quỷ háo sắc, đã vậy còn bị lão tử của hắn nhốt cả tháng, hắn đã sớm không còn kiên nhẫn."

"Môn chủ anh minh!" Nghe được lời ấy, lông mày Thanh nhi giãn ra: "Nhưng nếu đã như vậy, tại sao phải cần ba ngày..."

"Ngươi muốn nói vì sao ta muốn ở lại thanh lâu này?" Tử công tử nhìn Thanh nhi, vẻ mặt trêu tức.

"Ân." Khuôn mặt Thanh nhi ửng đỏ.

"Ha ha ha... Bọn xú nam nhân kia dựa vào cái gì, chỉ có bọn hắn được vào thanh lâu? Bổn công tử... Không, hôm nay cô nãi nãi cũng muốn thưởng thức một lần."

Hóa ra hai người này chính là Tử Thủy và trợ thủ đắc lực của nàng Dịch Thanh, hai người phụng mệnh Ma Tôn, bắt sống Lăng Tinh, muốn dùng hắn áp chế lợi thế của Lăng Hải, tiếc rằng hơn mười ngày, không có bất cứ cơ hội nào, Lăng gia bảo cảnh giới nghiêm ngặt cả ngày lẫn đêm. Nếu không có cách vào Lăng gia bảo, đành dẫn xà xuất động, nên có một màn vừa rồi.

Chợt có tiếng gõ cửa, sau đó âm thanh nũng nịu truyền vào: "Bạch Nhứ phụng mệnh mụ mụ đến hầu hạ Tử công tử."

"Vào đi."

Một thân ảnh thước tha đập vào mắt, bạch y tuyết trắng, tóc đen dài tới thắt lưng, hai mắt sáng lấp lánh, lông mi quyển thượng, môi như anh đào, eo dường như không có xương, điệu bộ nhẹ nhàng lay động, hơi cúi người thi lễ, miệng hé mở: "Bạch Nhứ gặp qua Tử công tử."

Tử Thủy nhấc ngọc phiến, ngăn lại: "Cô nương không cần đa lễ..." Vừa vặn chạm vào con ngươi đen tuyền, nhất thời sửng sốt, thật không ngờ Bạch Nhứ lưu lạc phong trần nhưng lại có đôi mắt không nhiễm tạp chất.

Bạch Nhứ thấy Tử Thủy nhìn như vậy, mặc dù luôn bị người khác quan sát kỹ nhưng hiện giờ vẫn nhịn không được đỏ mặt, e thẹn vô hạn. Tử Thủy được xưng là đệ tam mỹ nữ, đương nhiên tướng mạo xuất chúng, vậy mà ở trước mặt Bạch Nhứ vẫn cảm thấy tự ti mặc cảm, nghĩ không ra sao thế gian còn có vưu vật thế này! Thảo nào Lăng Tinh si mê nàng, đáng tiếc với phẩm hạnh của hắn thì đúng là đóa hoa cấm trên phân trâu.

"Nga! Mời cô nương ngồi!"

"Đa tạ Tử công tử!"

Bình thường Tử Thủy chỉ tiếp xúc với mấy tên nam nhân thô lỗ, nên khi đối mặt với nữ tử ôn nhu như nước thế này, nhất thời không biết ứng phó làm sao, nhất thời gian phòng rơi vào xấu hổ.

Nhưng trong lòng Bạch Nhứ lại thấp thỏm không yên, trước khi tới, mụ mụ dặn dò nhiều lần phải hầu hạ vì Tử công tử này thật tốt, nói không chừng hắn không phải phúc tinh và là tai tinh của Di Hồng Viện, nhưng nàng chưa bao giờ gặp người này, không biết sở thích hắn thế nào, dựa theo những khách nhân bình thường, bọn họ toàn là đồ háo sắc, nghe khúc đánh đàn là giả, động tay động chân mới thật, nàng chưa từng gặp ai thành thật thế này, nên không biết làm gì mới phải, không thể làm gì khác đành ngồi bên cạnh hắn.

Dịch Thanh theo Tử thủy xuất sinh nhập tử không biết bao nhiều lần, chứng kiến biết bao biểu cảm của nàng, mặc dù thân lâm vào tuyệt cảnh vẫn tiêu sái như thường, nhưng chưa bao giờ thấy nàng xấu hổ giống lúc này. Nhìn hai người, một thì mặt như hoa đào, một thì nhẹ nhàng thướt tha, trong lòng cười thầm.

"Không phải công tử muốn nghe Bạch cô nướng đánh đàn sao?" Nói xong nhẹ nhàng huých Tử Thủy một cái.

"Ách... Làm phiền cô nương!" Tử Thủy âm thầm thở dài.

"Bạch Như xin phép!" Nói xong đứng dậy đi qua đàn ngồi xuống, ngọc thủ khẽ vuốt, một thanh âm thanh thúy vang lên.

"Nhân sinh nếu như chỉ như lúc bao đầu thấy

Chuyện gì gió thu bi bức tranh phiến

Bình thường biến nhưng cố nhân tâm

Nhưng đạo cố nhân tâm dịch biến

Ly sơn ngữ thôi thanh tiêu bán

Lệ Vũ linh linh chung bất oán

Thế nào bạc hạnh cẩm y lang

Bỉ dực chi lúc đầu nguyện."

Tiếng đàn uyển chuyển hàm xúc thê lương, êm dịu ôn nhu, bi thương truyền vào ca từ, đánh động tiếng lòng Tử Thủy, nàng nhớ lại bản thân cũng từng yêu một người, đem tất cả hiến dâng cho hắn, chẳng qua hắn chỉ ham muốn khuôn mặt đẹp, thân hình quyến rũ của nàng, ở bên nhau không quá một tháng, hắn bắt đầu xa lánh, mặc kệ nàng cầu xin thế nào cũng chưa từng liếc mắt nhìn, quá tức giận nàng đã tự tay gϊếŧ hắn, sáng lập Tử Vũ Môn, tiếc rằng thế gian có nhiều người bạc tình, từ lâu trái tim nàng không còn sức sống, hôm nay nghe được 'Thế nào bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực chi lúc đầu nguyện', chuyện cũ không khỏi tái hiện, thế gian này nữ tử sở cầu chỉ có một thứ duy nhất chính là chân ái!

Thân ở thanh lâu nhưng Bạch Nhứ vẫn giữa được mộng tưởng đó, thì so với nàng còn may mắn hơn, hiện tại bản thân nàng ngay cả mơ cũng không.

"Hảo! Hảo một cái 'Thế nào bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực chi lúc đầu nguyện'!" Khúc kết thúc, Tử Thủy vỗ tay tán thưởng.

Bạch Nhứ vội vàng đứng dậy, hơi cúi người: "Tạ ơn Tử công tử khích lệ."

"Chẳng lẽ Bạch cô nương bị người phụ bạc sao? Ta nguyện thay cô nương báo thù!"

Sắc mặt Bạch Nhứ trắng đi mấy phần, nhẹ giọng: "Tử công tử nói đùa, từ nhỏ Bạch Nhứ đã ở đây, làm gì có người trong lòng? Đó chẳng qua là ca khúc lưu truyền trong chốn thanh lâu mà thôi, làm công tử chê cười."

"Nga, như vậy a..."

"Công tử!" Dịch Thanh vội vàng cắt đứt lời Tử Thủy, trầm trọng nói: "Công tử, sắc trời đã tối, nên về nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn chính sự cần làm."

Tuy Tử Thủy không hài lòng nhưng nàng biết sự tình nghiêm trọng, gật đầu lên tiếng: "Hôm nay đa tạ cô nương tương bồi, hẹn ngày khác tương phùng, xin cáo từ!" Nói xong đem ngọc bội đặt lên bàn, đứng dậy rời đi.

Dịch Thanh nhìn thoáng qua miếng ngọc, tâm tình phức tạp, nhưng cũng không nhiều lời, vội vã đuổi theo.

Bạch Nhứ nhìn thân ảnh người nọ rời đi, trong lòng buồn vô cớ, thực sự còn có ngày tương phùng sao?

Đêm đã khuya, tất cả quay về vắng vẻ, có hai thân ảnh trên đường cái, một trước một sau, dáng vẻ rất vội vã.

"Dịch Thanh, vì sao ngươi lại cản ta?"

Dịch Thanh âm thầm than một tiếng không tốt, thường ngày Tử Thủy sẽ gọi nàng là Thanh nhi, trừ phi tức giận mới gọi đầy đủ như thế, lập tức cẩn thận: "Thuộc hạ chỉ sợ Môn chủ làm sai."

"Làm sai? Hanh! Nên làm như thế nào còn cần ngươi dạy ta?"

Nghe được câu lạnh lùng kia, Dịch Thanh vội vàng: "Thuộc hạ không dám."

"Còn có chuyện ngươi không dám làm sao? Ngày mai ngươi đi điều tra rõ thân thế của Bạch Nhứ cho ta."

"Môn chủ, lẽ nào ngươi muốn giúp nàng?" Dịch Thanh vội la lên, bất chấp Tử Thủy có tức giận hay không.

"Chẳng lẽ không được?" Tử Thủy dừng bước, quay đầu qua nhìn Dịch Thanh, hàn khí bức người.

"Thuộc hạ chỉ sợ Ma Tôn biết được, sẽ gây bất lợi cho Môn Chủ. Hơn nữa nếu cứu nàng vào Tử Vũ Môn, còn không bằng... Không bằng để nàng ở lại thanh lâu!" Dịch Thanh lấy hết dũng khí mới dám nói ra câu cuối cùng.

"Làm càn, ta giúp hắn gϊếŧ nhiều người như vậy, lẽ nào không thể cứu một người hay sao? Chờ giải quyết xong chuyện này, ngươi lập tức đem Bạch Nhứ ra cho ta! Nếu có ngươi cản, hãy cho hắn đi gặp Diêm Vương đi!" Nói xong điểm nhẹ mũi chân, bay mất.

Nhìn thân ảnh quật cường kia, Dịch Thanh thở dài, theo nàng lâu như vậy, làm sao không biết nàng nghĩ gì, cứu người chẳng qua là mượn cớ, phản kháng Ma Tôn mới là thật, từ sau khi Ma Tôn xuất hiện, nàng chưa từng cười thật lòng bao giờ, nếu không bị Ma Tôn hạ độc phệ tâm, e rằng nàng đã sớm phản. Bị người khống chế, bị người bài bối, đùa bỡn, làm sao người tâm cao khí ngạo như nàng chịu đựng được? Hiện giờ nàng muốn cứu một nữ tử thanh lâu chắc Ma Tôn cũng không để trong lòng, nghĩ tới đây liền dùng khinh công đuổi theo.

Dần dần nhập thu, thời tiết cũng bắt đầu lạnh lẽo, một chiếc xe ngựa đang gấp rút chạy trên đường, con ngựa đã chạy với tốc độ rất nhanh nhưng người trong xe vẫn không cảm thấy thỏa mãn, không ngừng lên tiếng thúc giục.

"Thiếu gia, ngựa này sắp mệt chết a!" Ngươi chăn ngựa oán giận nói.

"Ngươi biết cái gì? Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, Nhứ nhi đang chờ ta, sao ta có thể không sốt ruột?" Người bên trong xe ngựa gầm lên.

"Đã đi nhiều lần như vậy, cũng không biết công tử gấp cái gì."

"Vì lần này không giống.Từ khi Sở Yên bị tên họ Diệp kia cướp đi, làm thiếu gia ta tương tư ngày đêm, vất vả lắm mới có một Nhứ nhi khiến ta quên sầu, nhưng theo nàng lâu như vậy nàng vẫn luôn như gần như xa, ai ngờ hôm nay lại chủ động hẹn gặp, lòng ta đang hưng phấn vô cùng."

"Thế nhưng lão gia đã nói không cho thiếu gia xuất môn, lần này chúng ta phải đi nhanh về nhanh, bằng không lão gia đánh chết ta!"

"Đã biết, thế nào lại dong dài như thế. Đánh xe nhanh lên!" Nói xong liền móc thư tin trong lòng ra, vẻ mặt vui mừng. Trên thư tín có mùi thơm của Bạch Nhứ, kèm theo dòng chữ 'Nhứ nhi thương nhớ quân ngày đêm, rất mong được gặp lại'.

"Thiếu gia, chuyện này có gian trá gì không? Chúng ta không dẫn theo hộ vệ."

"Sợ cái gì? Cha ta là võ lâm minh chủ! Hơn nữa, Di Hồng Viện đều là nữ tử tay trói gà không chặt, không có gì đáng sợ!"

Hóa ra đây là chủ tớ Lăng Tinh, một tháng qua cuộc sống của hắn gian nan bất kham, hắn đập phá không biết bao nhiêu thứ, đánh bị thương không biết bao nhiêu người, nhưng Lăng Hải vẫn không cho hắn ra khỏi nhà, nên vừa nhận được thư của Bạch Nhứ cả người hắn rạo rực. Lăng Mộc biết rõ đường đi nước bước, nên màn đêm vừa buông xuống liền lấy y phục gia đinh đưa Lăng Tinh mặc vào, mướn cớ ra ngoài mua đồ cho thiếu gia, mà ai ai cũng biết Lăng Tinh đang nổi điên tất nhiên không dám cản trở, vì vậy hai người thuận lợi rời khỏi Lăng gia bảo, tức tốc chạy tới Di Hồng Viện.

"Yêu! Lăng công tử bây giờ mới đến a? Ta còn nghĩ ngươi đã quên toàn bộ cô nương ở đây rồi?" Tú bà nhiệt tình bắt chuyện.

"Tiết mụ mụ, Nhứ nhi đâu?" Nói xong nhét vào tay tú bà một sấp ngân phiếu.

"Nhứ nhi ở trên lầu, có cần ta dẫn ngươi đi không?" Tú bà vừa nói vừa đếm ngân phiếu.

"Cái này không cần, mụ mụ cứ bận rộn việc của mình, tự ta lên là được. Lăng Mộc, ngươi tìm trò vui đi." Nói xong nhấc chân chạy lên lầu.

"Thiếu gia, chúng ta không có thời gian, thiếu gia cần phải nhanh một chút a!"

"Đã biết! Đã biết!"

Một màn này đều bị hai người ở lầu hai thu vào mắt, Tử Thủy nhìn Dịch Thanh gật đầu, Dịch Thanh lập tức đứng dậy rời đi.

Trong một nhã gian trên lầu ba, Bạch Nhứ đang trầm tư, lúc nào đầu óc cũng là câu kia 'Hẹn ngày tương phùng', mặc dù chỉ gặp mặt người nọ một lần nhưng không thể quên thân ảnh hắn, khi nào hai người mới có thể gặp lại?

Đang tự hỏi, bất thình lình bị người ôm từ phía sau, khí tức nam tử nồng đậm xông vào mũi, Bạch Nhứ thét lớn, giãy khỏi lòng người nọ, vẻ mặt kinh khủng.

"Lăng công tử, thế nào... Thế nào lại là ngươi?"

"Không phải Nhứ nhi rất nhớ ta sao? Ta tới rồi! Thời gian không nhiều lắm, chúng ta nhanh một chút mới được!" Vừa nói vừa cởi y phục.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Sắc mặt Bạch Nhứ trắng bệch, cả kinh liên tục lui về sau.

Một tay Lăng Tinh bắt lấy Bạch Nhứ, đẩy nàng xuống giường: "Mấy ngày nay để nàng chịu nổi khổ tương tự, hôm nay ta sẽ hảo hảo thương nàng!"

Tiếng xé rách y phục truyền vào tai, Lăng Tinh không ngừng sờ soạng khắp người Bạch Nhứ.

"Lăng công tử, không được! Ta van xin ngươi, đừng! Người đâu cứu mạng a!" Bạch Nhứ giãy dụa cầu xin, nhưng càng làm thế Lăng Tinh càng nổi lên thú tính, hắn dùng thêm sức xé y phục trên người nàng, lộ ra cái yếm hồng cùng làn da trắng như tuyết, hắn cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, cúi người hôn xuống da thịt non mềm kia.

Bạch Nhứ bi phẫn, hai hàng lệ thuận thế chảy xuống, vẻ mặt thống khổ, nàng như sơn dương đợi làm thịt, đã mất năng lực phản kháng.

Đúng lúc này, một người đạp cửa xông vào, thấy tình cảnh trước mắt, quát lớn: "Súc sinh!"

Lập tức bước qua kéo Lăng Tinh quăng ra xa, rồi lấy chăn trên giường phủ lên người Bạch Nhứ.

"Tử công tử!" Bạch Nhứ run rẩy, nhào vào lòng Tử Thủy nghẹn ngào không ngớt.

Tử Thủy hối hận không thôi, bản thân muốn bắt Lăng Tinh, lại khiến Bạch Nhứ chịu nhục thế này, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng: "Cô nương chớ sợ, không có việc gì."

Lăng Tinh nhịn xuống đau nhức, từ mặt đất bò dậy, mắng: "Ngươi là người phương nào? Dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử!"

Tử Thủy lạnh lùng, tay trái xoay chuyển, một viên thạch tử được bắn ra điểm á huyệt Lăng Tinh, sau đó điểm huyệt Kỳ Môn, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức như bị vạn con kiến thi nhau cắn, sắc mặt từ từ đỏ bừng, lông mi nhíu chặt, thống khổ lăn lộn.

Dịch Thanh nhảy vào từ cửa sổ, thấy tình hình trước mắt, nhướn mi: "Bây giờ hắn không thể chết!" Nói xong giúp Lăng Tinh giải huyệt đảo, sau đó đánh hắn bất tỉnh.

"Mọi thứ chuẩn bị xong chưa?" Tử Thủy hỏi.

"Ân! Đi nhanh, bị người phát hiện sẽ phiền phức!"

Nghe hắn phải đi, nước mắt Bạch Nhứ vừa ngừng lại chảy ra lần nữa, thương cảm khổ sở nhìn Tử Thủy, giống như thiên ngôn vạn ngữ, tất cả đều là không muốn.

"Cô nương, nàng nguyện ý theo ta đi không?" Nhìn cặp mắt lưng tròng kia, Tử Thủy ôn nhu hỏi.

"Đi nơi nào?" Bạch Nhứ vô thức hỏi.

Lúc này dưới lầu truyền tới tiếng động lớn, rất nhiều người đang vọt lên.

"Môn chủ, nếu không đi sẽ không kịp!" Dịch Thanh vội la lên.

"Đi tới chỗ nàng chưa bao giờ đi! Nàng nguyện ý không?" Tử Thủy không kiên nhẫn nói.

"Ta nguyện ý!" Đáp lời, gương mặt trắng noãn liền xuất hiện rặn mây hồng.

Tử Thủy không tiếp tục do dự, vòng tay ôm Bạch Nhứ vào lòng, nhảy khỏi cửa sổ, Bạch Nhứ định kinh hô một tiếng, nhưng rất nhanh tự giơ tay che miệng lại, đầu chôn thật sâu trong lòng Tử Thủy, làm như chạm tới một mảnh mềm mại, cùng hương thơm nhàn nhạt.

Mặt Tử Thủy cũng ửng đỏ, đặt Bạch Nhứ vào xe ngựa, sau đó nhận Lăng Tinh từ tay Dịch Thanh nhét hắn vào cùng, sau đó tự mình chui vào: "Đi!"

"Giá!" Dịch Thịch giơ mã tiên quất mạnh xuống mông ngược, mã tê dài một tiếng, chạy đi.

Di Hồng Viện đã sớm loạn thành một đoàn. Hóa ra khi Dịch Thanh trộm khế ước bán thân của Bạch Nhứ, không cẩn thận kinh động gia đinh, nhất thời hô hoán bắt trộm, sau đó trên lầu lại truyền tới tiếng đánh nhau, thu hút mọi người chú ý, Lăng Mộc thấy tình thế không ổn, lo lắng Lăng Tinh gặp chuyện không may, mau mau chạy tới phòng Bạch Nhứ, nhưng không thấy thân ảnh Lăng Tinh đâu, chỉ còn lại áo khoát vứt trên đất.

"Thiếu gia! Thiếu gia nhà ta đâu?" Lăng Mộc gầm thét, nhắm cổ áo tú bà nâng lên không trung.

"Ta... Ta không biết a... Van cầu ngươi, đừng, đừng."

Lăng Mộc buông tú bà ra, rồi nhảy khỏi cửa sổ, đuổi theo. Qua hồi lâu tú bà mới từ trong kinh sợ hoàn thần lại, nhất thời gào khóc: "Bạch Nhứ a, ngươi hại chết lão nương! Nghiệp chướng! Lăng công tử, ngươi không thể chết, ngươi chết, ta sống thế nào a?"