Chương 40: Uy hϊếp

Mây đen bao phủ khắp Lăng gia bảo, toàn bộ nha hoàn, hộ vệ, đệ tử không ai dám thở mạnh, mọi người ai cũng biết Lăng đại thiếu gia mất tích, Lăng bảo chủ đang giận dữ, ai dám ở phía sau lén lút gây chuyện?

Bên trong thư phòng truyền ra tiếng nổ lớn, bàn gỗ bằng đàn hương bị một chưởng chia thành nhiều mảnh nhỏ, có thể thấy người này đang cự kỳ phẫn nộ.

"Lão gia tha mạng!" Lăng Mộc quỳ lạy không ngừng, vẻ mặt khủng hoảng.

"Cẩu nô tài! Ngươi thật to gan, dám cổ động thiếu gia tự ý rời phủ, tới chỗ yên hoa tầm liễu đó!" Nói xong, hắn giơ chân đá một cước vào ngực Lăng Mộc.

Lăng Mộc bay cả trượng, phun ra ngụm máu tươi, không để ý đau đớn trên người, bò tới ôm chân Lăng Hải, nỗ lực duy trì tư thế quỳ.

"Nếu thiếu gia có bất trắc gì, ta sẽ lột da ngươi!"

"Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng!"

"Lão gia, hiện tại không phải thời điểm tức giận, mau chóng đi tìm thiếu gia mới là việc trọng yếu nhất."

Lăng Phúc cố gắng ngăn Lăng Hải cuồng nộ, thấp giọng nói.

"Nói! Thiếu gia bị ai đưa đi?" Lăng Hải hét lên, hai mắt trợn tròn.

"Dạ thưa lão gia, nghe tú bà Di Hồng Viện nói là một vị Tử công tử trẻ tuổi." Lăng Mộc quỳ rạp trên mặt đất, đầu không dám ngẩng lên, run rẩy nói.

Lăng Tinh là cháu đích tôn mấy đời Lăng gia, là nhi tử độc nhất của Lăng Hải, hắn được Lăng Hải sủng nịch tận trời, dùng mọi cách che chở, nếu lần này hắn có gì ngoài ý muốn, sợ một nhà già trẻ tất cả đều phải chết.

"Là ai?"

"Nô tài không biết!"

"Phế vật!" Lại xuất thêm một cước, lần này Lăng Mộc lăn vài vòng , không cách nào đứng lên.

"Cút!" Lăng Hải vung ống tay áo, tức giận nói.

Hai gã sai vặt ngoài cửa lập tức chạy vào đỡ Lăng Mộc ra ngoài.

"Lăng Phúc, theo ý của ngươi, là người phương nào gây ra chuyện này?"

"Đây là kế dẫn xà xuất động, người này biết rõ tính tình của thiếu gia, hơn nữa có cảm đảm bắt cóc thiếu gia, sợ rằng chỉ có Ma Giáo."

"Ngươi nói Ma Tôn cho người bắt Tinh nhi?"

"Không sai, đơn giản là muốn áp chế lão gia, để lão gia làm theo ý hắn." Lăng Phúc khom người đáp.

"Thuộc hạ tham kiến lão gia!"

Một người mặc hắc sắc đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng, hắn là thủ lĩnh hộ viện - Lăng Tham.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Có người truyền tin nói biết tin tức của thiếu gia." Nói xong liền đem thư tín giao cho Lăng Hải.

Lăng Hải tiếp nhận, càng xem càng lo lắng: "Người truyền tin là người phương nào? Hiện tại ở đâu?"

"Thuộc hạ đã hỏi qua, người truyền tin là một tên khất cái. Có người cho hắn mười hai lượng, bảo hắn đưa cái này đến Lăng gia bảo, những thứ khác hắn không biết."

"Lui xuống đi, sắp xếp các đệ tử sẵn sàng, gia tăng đề phòng!"

"Dạ! Thuộc hạ xin cáo lui!" Nói xong, khom người lui ra, thuận thế đóng cửa phòng.

"Lão gia, có tin tức của thiếu gia?" Lăng Phúc nhìn Lăng Hải chắp tay trầm tư, nhỏ giọng hỏi.

Lăng Hải không trả lời, đem thư tín đưa cho Lăng Phúc, mặt biến sắc: "Lão gia, người định đồng ý sao?"

"Lão phu còn lựa chọn khác? Ma Giáo đúng thật khinh người quá đáng! Lão phu cũng muốn xem bọn họ muốn chơi trò gì đây!"

"Thế nhưng lão gia, sợ rằng trong đó có gian trá, phải đề phòng cẩn thận." Lăng Phúc lo lắng.

"Cho dù long đàm hổ huyệt, lão phu cũng phải đi!"

"Vậy thuộc hạ xin phép lui xuống an bài mọi chuyện!" Nói xong lập tức đi ra ngoài.

"Chậm đã!" Lăng Hải lên tiếng cản lại: "Cẩn thận đừng để người khác phát hiện."

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Thư phòng rộng lớn, Lăng Hải thở dài một tiếng, không biết Lăng gia bảo thoát được kiếp này hay không? Tuy Lăng Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng cũng là nhi tử độc nhất của hắn, là nhang khói duy nhất của Lăng gia, làm sao bỏ mặt?

Bóng đêm mông lung, tiến dần đến giờ tý, ngọn đèn dầu trong nhà yên lặng giữa đêm khuya, những gia đình tầm thường đang chìm trong giấc ngủ, nhưng luôn luôn có một số ít thích đi trong đêm tối, bởi vì có một số việc không thể ra ánh sáng, chỉ dựa vào bóng đêm yểm hộ mới hoàn thành được.

Hướng Tây Nam cách Lăng gia bảo bốn mươi hải lý, có một chòi nghỉ mát, bên trong là thân ảnh một lão giả trông rất cô đơn, do bóng tối bao trùm thấy không rõ tướng mạo, chỉ nương vào ánh trăng yếu ớt mới thấy được bóng người. Lúc này hắn khép hờ hai mắt, giống như đang ngủ, nhưng thực chất hai lỗ tai vẫn chú ý động tĩnh xung quanh.

"Khanh khách lạc..." Tiếng cười duyên của nữ tử đột nhiên truyền tới, đánh vỡ không khí vắng vẻ: "Lăng bảo chủ rất đúng giờ!"

Lão giả mở mắt, trầm giọng nói: "Tử môn chủ cũng không sai biệt lắm! Người đâu?"

"Khanh khách lạc... Quả nhiên Lăng bao chủ rất yêu thương nhi tử a!" Nói xong vỗ tay hai cái, Dịch Thanh lôi kéo theo một người từ trong bóng tối xuất hiện, người nọ bị miếng vải đen che hai mắt, trong miệng nhét vải bố, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

"Tinh nhi!" Lăng Hải thét lên một tiếng đau nhức, bước nhanh tới trước.

"Lăng bảo chủ đừng kích động như thế! Nếu ngài đến gần thêm chút nữa, thủ hạ ta giật mình, khó bảo đảm lưỡi kiếm trên tay nàng không làm quý công tử bị thương a!"

Lăng Tinh nghe giọng phụ thân, lập tức giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng ô ô, không cần nói cũng biết hắn đang cầu cứu.

"Ngươi... Hảo! Lão phu không tới gần! Tinh nhi đừng lộn xộn, nhất định ta sẽ cứu con!" Lăng Hải thấy Lăng Tinh bị lưỡi kiếm kề cổ, liên tục lui về sau, rất sợ Dịch Thanh không cẩn thận làm nhi tử hắn bị thương.

"Nhưng Lăng bảo chủ, hình như ngươi không quan tâm nhi tử mình sống hay a? Rõ ràng ta nói chỉ một mình ngươi tới, vậy mà vô tình ta phát hiện có rất nhiều người của Lăng gia bảo ở đây, không biết Lăng bảo chủ giải thích thế nào?"

Lăng Hải xanh cả mặt, trầm mặt không nói.

Tử Thủy cười khẽ một tiếng: "Có vẻ mệnh của Lăng đại công tử không có giá trị bao nhiêu."

Lời vừa dứt, âm thanh răng rắc vang lên, cánh tay phải của Lăng Tinh bị bẻ gãy, hắn rên một tiếng, trán đổ đầy mồ hôi. Tử Thủy giơ tay lên lấy miếng vải bố trong miệng hắn ra.

"Cha! Cha! Cứu cứu ta! Ta không muốn chết! Cứu ta!" Lăng Tinh khóc lóc thảm thiết, đường đường Lăng đại thiếu gia lại sợ đến tè ra quần.

Tử Thủy nhìn dáng vẻ không tiền đồ của Lăng Tinh, nhíu nhíu mày, hừ lạnh, vẻ mặt chán ghét.

"Tinh nhi chớ vội, cha sẽ nghĩ biện pháp cứu con!" Nói xong huýt sáo một tiếng, âm thanh tất tất tác tác vang lên, những người âm thầm mai phục toàn bộ thối lui.

Tử Thủy cũng không dám manh động, nghiêng tai lắng nghe, chắc chắn người đã đi xa mới nói: "Lăng bảo chủ sớm làm như thế phải hay hơn không? Lệnh lang cũng không cần chịu khổ như vậy?"

"Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?" Lăng Hải không để ý nàng, trầm giọng nói.

"Rất đơn giản!" Tử Thủy đùa giỡn tóc đen trước ngực, mị thanh đáp: "Chỉ cần Lăng bảo chủ đừng ngăn cản bất cứ hành động nào của Ma Giáo, đối với các môn phái khác giống như phái Thanh Vân, bỏ mặc là được!"

"Vọng tưởng! Lão phu là võ lâm minh chủ, làm sao ngồi yên làm ngơ để mặc Ma Giáo hoành hành? Các ngươi đừng vọng tưởng!"

"Khanh khách lạc..." Tử Thủy cũng lơ đểnh, cười nói: "Quả nhiên là võ lâm minh chủ, tiểu nữ tử bội phục! Nhưng còn Lăng đại công tử phải làm sao..."

Âm thanh răng rắc vang lên lần nữa, tay trái Lăng Tinh gãy xương, 'A!' Hắn kêu lên thảm thiết, thê lương kiến đàn điểu bay loạn.

"Cha... Cứu ta... Tinh nhi đau quá... Cha!"

Lăng Hải ngấn lệ, nhỏ giọng: "Tinh nhi, nam nhi chảy máu không rơi lệ, đại trượng phu vì chính nghĩa chết cũng không tiếc! Cha xin lỗi con!"

"Không! Cha! Ta không muốn chết! Ta là nhi tử duy nhất của cha, Lăng gia phải dựa vào ta kéo dài nhang đèn! Cha! Van xin cha! Cứu cứu ta!" Lăng Tinh khóc lóc cầu xin.

"Lăng đại công tử, cha ngươi để ngươi chết vì hoàn thành chính nghĩa trong lòng hắn!" Tử Thủy ở bên tai Lăng Tinh không nặng không nhẹ nói: "Bất quá chết cũng có rất nhiều kiểu! Tỷ như xương cốt toàn thân bị gãy, đau nhức mà chết, tỷ như một đao một đao cắt từng miếng thị trên người ngươi, từ từ cắt đến khi mất máu nhiều mà chết, tỷ như độc xà... Tư vị đó người bình thường khó có mà được hưởng thụ!"

Nghe lời ấy, mặt Lăng Tinh trắng xám, cả người run rẩy: "Đừng, không..."

Tử Thủy nhìn Lăng Hải biến sắc nhưng vẫn cố gắng duy trì trấn định: "Còn có một kiểu chết, Lăng bảo chủ nghe qua phệ tâm chưa? Người trúng phệ tâm, nếu không thể dùng thuốc giải đúng lúc, đến đêm trăng tròn, tim đau như bị dao cắt, cả người nhức nhói, phải chịu đựng đủ một canh giờ! Cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết! Tử trạng muốn bao nhiêu khủng khϊếp thì có bấy nhiêu khủng khϊếp! Không biết Lăng đại công tử thích loại nào?"

Thanh âm mềm nhẹ lộ ra mị hoặc, nhưng lại khiến người nghe khϊếp đảm kinh hãi, run rẩy không ngớt.

"Cha..." Lăng Tinh thở nhẹ một tiếng, thanh âm khàn khàn, tràn đầy khẩn cầu, người cũng gần như ngất đi.

"Nếu Lăng công tử không biết lựa chọn thế nào, tôi sẽ viết ra vài tờ giấy để công tử nhắm mắt chọn đại...."

"Câm miệng!" Lăng Hải gầm lên: "Lão phu... Lão phu đồng ý! Các ngươi buông tha Tinh nhi!"

"Khanh Khách lạc... Quả nhiên Lăng bảo chủ biết thức thời, Lăng công tử không có việc gì, chủ nhân nhà ta chỉ muốn mời hắn làm khách vài ngày. Có điều chủ nhân nhà ta hỉ nộ vô thường, vạn nhất Lăng bảo chủ làm hắn mất hứng... Thì Lăng đại công tử..."

"Không cần nhiều lời! Lão phu tự có chừng mực!" Lăng Hải mất kiên nhẫn: "Nếu các ngươi thương tổn dù một cọng tóc của Tinh nhi, chắc chắn ta sẽ san bằng Ma Giáo."

"Thành giao! Tiểu nữ tử xin cáo lui trước, Lăng bảo chủ, sau này chúng ta còn gặp lại!" Nói xong xoay người rời đi, Dịch Thanh ở bên cạnh nhét lại vải bố vào miệng Lăng Tinh, kéo hắn theo sát Tử Thủy tiêu thất trong bóng đêm.

"Lão gia, lẽ nào cứ để bọn họ đi như vậy?" Lăng Phúc không biết đến bên cạnh Lăng Hải từ lúc nào, nhìn hai người rời đi không cam lòng nói.

Lăng Hải khoát tay áo, vẻ mặt uể oải: "Ngươi lập tức phái người đi thăm dò thiếu gia bị giam ở đâu? Sau đó tính tiếp! Mặc khác không nên tiết lộ phong thanh, hồi phủ đi!"

"Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!"

Tử Thủy không đi xa, nàng chỉ ẩn mình ở nơi này, nàng biết Lăng Hải không từ bỏ ý đồ, tục ngữ nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hiện tại thâm lâm này là nơi tốt nhất để ẩn thân, cùng lúc đó đã chuẩn bị sẵn mười mã xa, có gì sẽ chia nhau đánh lạc hướng.

Lăng Tinh đau đớn hôn mê, Tử Thủy đá hắn một cước, thấy không có phản ứng gì, khinh xuy một tiếng, vẻ mặt khinh miệt. Nàng nhìn trăng sáng trên cao, sắc mặt hơi trầm xuống, trăng tròn chi dạ cũng tới rồi, không thể làm lỡ được.

"Thanh nhi, trời vừa sáng, ngươi hãy đưa hắn trở về Tử Vũ Môn, nhốt trong mật thất do ngươi tự mình trông giữa. Ta cần phải về Ma Quật một chuyện, xong xuôi sẽ quay lại. Dọc đường hành sự cẩn thận!"

"Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh! Môn chủ cẩn thận!"

Tử Thủy không cần nhiều lời nữa, thi triển khinh công, chốc lát tiêu thất trong bóng đêm. Dịch Thanh mang theo Lăng Tinh hóa trang đi trước, tránh thoát truy kích của Lăng gia bảo.

Sau khi Tử Thủy ra khỏi rừng rậm, đi theo hướng ngược lại Tử Vũ Môn, suốt đoạn đường đi, nàng đổi rất nhiều tuấn mã, ngày đêm không nghỉ, rốt cuộc trong vòng hai ngày về tới Ma Quật.

Nội đường Ma Quật đèn đuốc sáng trưng, ở giữa có bồn lửa đang chay hừng hực, trên bậc thang được lót bằng da hổ, một người toàn thân hắc y ngồi ở vị trí chủ vị, Huyết Sát khoanh tay đứng một bên.

"Tử Thủy tham kiến chủ nhân!" Tử Thủy không dám nhiều lời, mặt người nọ truyền đến áp lực, làm hai chân nàng khẽ run.

"Ân!" Ma Tôn nhẹ giọng đáp ứng: "Tử Thủy, ngươi biết tội?"

"Thuộc hạ biết tội! Thỉnh chủ nhân trách phạt!" Tử Thùy cúi người trên mặt đất.

"Làm việc không thành, kéo dài thời gian. Nhưng cuối cùng coi như ổn thỏa, mau nhận đi!"

"Đa tạ chủ nhân!" Rốt cuộc có thể buông xuống căng thẳng.

"Giải dược đây, ngày mai là đêm trăng tròn, cầm đi!" Nói xong, chỉ nghe hai tiếng khinh xuy, viên thuốc giải bắn ra ngoài.

Hai người vội vàng đoán lấy, cho vào miệng, đồng thanh: "Đa tạ chủ nhân!"

"Chủ nhân, xin hỏi bước tiếp theo, khi nào thuộc hạ có thể tiến hành?" Huyết Sát thi lễ với hắc y nhân, trầm giọng nói.

"Huyết Sát, ngươi mang theo phong thư này đi tìm 'Âm sơn tam ác', thỉnh bọn họ xuất sơn tương trợ, có bọn họ, đại sự của bản tôn sẽ thành!"

"Này... Bọn họ sẽ nghe lời thuộc hạ?" Huyết Sát do dự.

"Cái này ngươi không cần lo lắng, có lá thư này, bọn họ sẽ đi theo ngươi."

"Dạ! Thuộc hạ tuân lệnh!"

"Tử Thủy!"

"Có thuộc hạ!"

"Ngươi lập tức phái người tới Mộc Duẫn Sơn tìm kiếm Ngô Kiếm, nhớ kỹ, đừng đả thảo kinh xà!"

Nghe lời ấy, lòng Tử Thủy cả kinh, Ngô Kiếm ẩn cư nhiều năm, vậy mà Ma Tôn biết biết hành tung của hắn, không dám chậm trễ nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh!"

"Gần đây Lãnh Nguyệt Cung có động tĩnh gì?"

"Thám tử hồi báo, đã nhiều ngày không thấy Cung chủ Lãnh Nguyệt Cung xuất hiện, không biết có phải nàng bế quan luyện công hay không?" Huyết Sát đáp lời.

"Nga? Vậy còn Diệp Phong?"

"Lôi thiếu trang chủ vẫn như cũ ở trong cung, nhưng cũng nhiều ngày không ai trông thấy hắn, hơn nữa Lãnh Nguyệt Cung tăng mạnh phòng ngự sau núi, luôn có đệ tử tuần tra khắp nơi, thuộc hạ lo lắng, không biết Lãnh Nguyệt Cung có biến cố gì không?"

"Trung gian tất có. Kỳ hoặc, ngươi phái người theo dõi chặt chẽ, gió thổi cỏ lay, lập tức bẩm báo!"

"Dạ!"

"Được rồi! Các ngươi trở về đi!"

"Thuộc hạ xin cáo lui!" Hai người cùng lên tiếng, khom người rời đi.

Ngoài động vẫn là một mảnh tối đen, ba phía Ma Quật được mặt núi vây quanh, rừng rậm dày đặc, rất thần bí.

"Tử môn chủ xin dừng chân!" Huyết Sát ngăn Tử Thủy đang muốn đi.

"Chuyện gì?"

"Nghe nói đứng đầu bảng Di Hồng Viện đang làm khách ở Tử Vũ Môn, không biết có việc này không?"

"Có thì sao? Không có thì sao?" Tử Thủy nhướn mi, lạnh lùng nói.

"Ha ha... Tử môn chủ không nên hiểu lầm! Tại hạ chỉ có hảo ý, Ma Tôn đã biết việc này, ta khuyên Tử môn chủ nên hành sự cẩn thận thỏa đáng, miễn dẫn lửa thiêu thân."

"Đa tạ nhắc nhở! Cáo từ!" Nói xong, phi thân lên ngựa, chạy mất.

Nhìn bóng lưng rời đi, Huyết Sát âm thầm lắc đầu: "Biết rõ không thể, cần gì tự mình chuốc lấy cực khổ!" Hắn cũng lên ngựa, rời đi theo hướng ngược lại.

Bóng đêm quay về sự yên tĩnh...