Chương 38: Nhân họa đắc phúc 2

Khói đặc cuồn cuộn, căn bản không thấy rõ tình hình ngoài động, nhưng vẫn nghe rõ tiếng ong ong, xem ra đàn ong mật này rất chấp nhất. Diệp Phong nhặt cái gì đó ném ra ngoài tạo âm thanh, cỏ khô bên trong động rất nhanh cháy hết, nhưng ong lại không bỏ đi.

Lúc này Diệp Phong tiện tay cầm cái bát trong góc dưới đất lên nhưng nhất thời không nhấc lên được, trong lòng quýnh quán, hai tay dùng thêm sức, đột nhiên tiếng ầm ầm vang lên, phiến đá phía trong cùng hé mở, lộ ra một động khẩu tối đen, tâm tình kinh hỉ, lập tức kéo Lãnh Vô Sương chạy trốn, hai người vừa bước vào thì nghe vài tiếng 'Xếp xếp', phiến đá khôi phục lại nguyên trạng, bên trong một mảnh tối đen.

Diệp Phong căng thẳng nắm chặt tay Lãnh Vô Sương, run run nói: "Không biết đây là chỗ quỷ quái nào? Sao tối đen? Còn có mùi lạ."

Trong bóng tối lòe ra vài tia sáng, thì ra Lãnh Vô Sương lấy chiết hỏa tử ra.

"A!" Diệp Phong thét lớn, cả người trốn sau lưng Lãnh Vô Sương, nhắm chặt hai mắt, chỉ phía trước, giọng run rẩy :"Chết... Người chết."

Nhìn theo hướng Diệp Phong chỉ, có một bộ bạch cốt, khung xương vẫn duy trì tư thế ngồi, chỉ là sâm âm trầm, càng thêm quỷ dị. Lãnh Vô Sương quan sát bốn phía, bước qua đốt tất cả đuốc trong thạch bích, toàn bộ động thất sáng bừng.

Diệp Phong lén lút mở mắt, nhưng vẫn như trước dựa sát vào người Lãnh Vô Sương, vẻ mặt hoảng sợ.

"Vãi bối Lãnh Vô Sương vô tình vào nơi này, quấy rồi tiền bối thanh tu, mong tiền bối thứ tội. Vãn bối xin ở đây tạm lánh một thời gian, thỉnh tiền bối cho phép!" Nói xong thật sâu bái lạy bạch cốt.

Diệp Phong cũng quỳ xuống, thấp giọng nói: "Ngọc Hoàng đại đế, Thái Thượng lão quân, Quân Âm bồ tát, Như lai phật tổ, Tề Thiên đại thánh, đều tới bảo vệ ta! Ai di đà phật! Ai di đà phật! Ta... Không phải ta cố ý xông vào, ngươi thành quỷ cũng đừng tới tìm ta! Oan có đầu nợ có chủ, ta và ngươi không thù không oán, đừng tìm tới ta, ta sẽ không nói cho ngươi biết tên của ta!"

Đột nhiên có bàn tay đặt xuống vai trái Diệp phong, nàng nhất thời thất kinh, nhảy dựng lên: "Quỷ a! Có quỷ! Sương nhi, mau cứu mạng, quỷ tới rồi!"

"Phong nhi, là ta!" Nhìn Diệp Phong sợ hãi, Lãnh Vô Sương cảm thấy có chút buồn ngủ, khi gϊếŧ người mặt không hề biến sắc, mày cũng chưa từng nhăn, vậy mà đối diện với bạch cốt lại sợ tới mức này.

"Sương nhi, ở đây thật khủng khϊếp, chúng ta đi ra ngoài đi?"

"Ngươi không sợ đám ong mật bên ngoài?"

"Ách... Vậy được rồi, tạm thời ở lại một hồi." Nói xong không nhịn được lén liếc mắt về phía bạch cốt, cả người run run.

Thạch động này lớn hơn động trong bên ngoài, hình như do người cố ý tạo thành, còn có thể thấy một ít vết tích, bạch cốt ngồi trên tảng đá lớn ngay giữa thạch thất, xem ra thời điểm chết đi rất là an tường.

"Sương nhi, đó là cái gì?" Diệp Phong lôi kéo ống tay áo của Lãnh Vô Sương, chỉ chỉ bên cạnh bạch cốt.

Diệp Phong nhắm chặt hai mắt, theo sát Lãnh Vô Sương tới gần bạch cốt, nàng nhẹ nhàng rút tờ giấy trong tay bạch cốt ra, đột nhiên rầm một tiếng, bạch cốt rơi rụng.

"A!" Diệp Phong thét lớn, lần này thảm rồi, nhất định sẽ gặp ác mộng!"

Lãnh Vô Sương phủi lớn bụi dày đi, nương theo ánh lửa đọc một lượt: "Thì ra là Thiên Sơn lão nhân Huyền Quang. Hắn chính là Thiên Sơn lão nhân!" Lãnh Vô Sương giật mình nhìn khung xương, rồi nhìn Diệp Phong.

Diệp Phong nhún vai: "Ta không biết hắn!"

Lãnh Vô Sương cũng không nhiều lời, đọc thầm: "Nếu hữu duyên kỳ ngộ, thỉnh đem ta chôn sâu ba thước dưới giường đá, ta ở dưới suối vàng cảm kích không thôi!" Nghĩ không ra huyền thoại võ lâm một đời lại chết ở nơi này.

"Hắn là ai? Nàng nhận thức hắn?" Nhìn vẻ mặt Lãnh Vô Sương tiếc hận, Diệp Phong hiếu kỳ hỏi.

"Phong nhi, chúng ta an táng tiền bối theo yêu cầu của người được không?"

"Ân, tục ngữ có câu xuống mồ vi an, huống chi là chúng ta xông vào đây, hơn nữa còn làm ngã khung xương của hắn, nếu không an táng, ta sợ hắn thành quỷ cũng không tha cho chúng ta." Nói xong, kéo tay Lãnh Vô Cung cùng nhau quỳ rồi, hai tay Diệp Phong tạo thành chữ thập, dáng vóc tiều tụy nói: "Ta và tiền bối không quen biết, nhưng hôm nay có duyên gặp nhau ở đây, vãn bối theo lời tiền bối, an táng người tại đây, thỉnh tiền bối sau này có việc gì cũng đừng tìm chúng ta, chúng ta..."

"Phong nhi, được rồi, chúng ta động thủ thôi." Lãnh Vô Sương ngăn cản không cho Diệp Phong tiếp tục lẩm bẩm.

Diệp Phong tìm được cây cuốc ở một gốc thạch thất, vừa đào vừa hỏi: "Sương nhi, rốt cuộc Thiên Sơn lão nhân là ai?"

Cũng may bên dưới thạch bích này không phải nham thạch, nên đào không quá gian nan, Lãnh Vô Sương nhặt từng khúc bạch cốt lên, đem chúng hợp lại lần nữa.

"Phong nhi có điều không biết, Thiên Sơn lão nhân là kỳ tài trăm năm hiếm thấy, không chỉ võ công trác tuyệt, mà đối với y đạo, độc dược cũng tinh thông, hơn nữa cầm kỳ thi họa không gì không biết... Chưa đến hai mươi tuổi đã nổi danh khắp giang hồ, tiền bối là người căm thù kẻ ác, bênh vực kẻ yếu, phàm đối với ác nhân không bao giờ nương tay. Bọn chuột nhắc xem ngài như ôn thần, còn chính đạo thì xem người là điển phạm võ lâm, ai ai cũng kính ngưỡng. Thời Ngô Kiếm nổi danh Bắc đẩu võ lâm, hai người từng có ước hẹn, cứ mỗi năm năm sẽ đến Đoạn Tình Nhai luận võ một lần, chỉ là sau trận tỷ thí kia, cả hai đã mai danh ẩn tích, không ai biết rốt cuộc hôm đó xảy ra chuyện gì. Ai ngờ vài chục năm sau, Thiên Sơn tiền bối đã hóa bạch cốt.

"Còn Ngô Kiếm đâu?"

"Không biết." Lãnh Vô Sương nhẹ nhàng lắc đầu: "Có người nói hắn cũng như tên, phong kiếm, quy ẩn, chân chính trở thành vô kiếm, cũng có người nói vì hắn bại dưới tay Thiên Sơn lão nhân, không chịu nỗi đả kích nên vĩnh biệt cõi đời, sự thật trong đó, không ai biết được."

"Thì ra là thế, vậy ngày luận võ đó nhất định rất kịch liệt!"

"Tất nhiên, hai vị đều là cao thủ sử dụng kiếm, tài nghệ rất cao, đáng tiếc không ai tận mắt chứng kiến trận tỷ thí đó, sợ rằng sau này cũng sẽ không có."

Đột nhiên 'Đang' một tiếng, đào tới ba thước, cây cuốc chạm vào vật cứng, Diệp Phong quăng cuốc đi, cúi người thấy vật cứng dưới bùn đất lên, là một cái hộp vuông dài một thước.

"Sương nhi, đây là cái gì?"

Hai người mở hộp sắt ra, hộp sắt được chế tạo một cách tỉ mỉ, tinh tế, đã qua vài chục năm nhưng vẫn mới tinh như cũ, mở hộp ra bên trong còn hai hộp nhỏ, Lãnh Vô Sương nhận lấy, tỉ mỉ xem xét, không biết phải mở như thế nào.

"Ở đây còn có thư tín!" Diệp Phong lấy ra một quyển sách cùng một tờ giấy, tiện tay mở xem, hình như là kiếm phổ, chỉ là bản thân nàng không biết những chữ này: "Sương nhi, nàng xem trong đây viết cái gì?"

Lãnh Vô Sương bỏ hộp nhỏ trong tay xuống, tiếp nhận quyển sách, vẻ mặt bất khả tư nghị, sau đó mở giấy: "Ngươi là người giữ chứ tín, vậy chính là chi sĩ chính nghĩa, vì báo ân an táng bạch cốt, ta xin dâng lên Thiên Sơn kiếm pháp, đây là võ học cả đời của ta, mong sau khi ngươi luyện thành sẽ sử dụng thanh kiếm này giữ gìn võ lâm chính đạo, diệt trừ tà ác, an ủi hồn ta. Mười tám năm khổ luyện võ học, cùng Ngô Kiếm huynh đại chiến ba ngày ba đêm, bất phân thắng bại, liền quyết tâm thoái ẩn giang hồ, chuyên tâm nghiên cứu kiếm đạo, hẹn Trung thu hai mươi năm sau, ở Đoạn Tình Nhai tỷ thứ lần nữa. Tiếc rằng ta cuồng dại chế thuốc, hoang phế võ học, hiện tại toàn thân trúng kịch độc, uổng kiếp làm người, hiện đem phương thuốc cùng phương pháp chế giải dược đặt trong hộp nhỏ, mong người hữu duyên đem nó giao cho ái đồ Tiêu Lưu Vân, đồng thời chuyển cáo với hắn 'Nên lấy việc trị bệnh cứu người là nhiệm vụ của mình, không được tùy hứng làm bậy! Ta có hai chuyện muốn nhờ: Thứ nhất không nên đem ngọc ma kinh chi cố giao cho Đoan Mộc Kiền..."

Đọc đến đây, lòng Lãnh Vô Sương chấn động, họ Đoan Mộc Kiền? Một cái tên xa xôi, không ngờ hắn là đệ tử của Thiên Huyền lão nhân, thảo nào lần đó võ công hắn tiến bộ vượt bật, nói vậy đó chính là ngọc ma kinh chi cố, thế nhưng vì sao lại...

"Tiếp theo thế nào?" Diệp Phong đang nghe hăng say, ai ngờ Lãnh Vô Sương im bật, nên lên tiếng thúc giục.

"Nga." Lãnh Vô Sương từ trong hồi ức tỉnh lại, đọc tiếp: "Không được đem ngọc ma kinh chi cố đưa cho Đoan Mộc Kiền, nếu không giang hồ sẽ gặp hạo kiếp, là do ta có mắt như mù, thứ hai không được đuổi cùng gϊếŧ tân Âm sơn tam ác, chỉ đuổi bọn họ ra khỏi Trung Nguyên, một khi ba tên này ác tính khó sửa, biết ta đã chết chắc chắn sẽ quay lại gây họa cho thương sinh, thì ngươi hãy dùng Thiên Sơn kiếm pháp tự tay đâm bọn chúng. Còn một vấn đề khiến ta ăn năn nhất chính là ước hẹn Trung thu, nếu ngươi tình nguyện, thỉnh thay ta tới gặp Ngô Kiếm. Lần thứ hai bái tạ!"

Diệp Phong không biết nói gì, tiểu thuyết võ hiệp luôn viết như thế, ngẫu nhiên gặp kỳ ngộ, quát tháo võ lâm, trảm yêu trừ ma, cuối cùng trở thành minh chủ võ lâm gì đó, đáng tiếc bản thân không phải diễn viên, cũng không phải đại hiệp, nàng chỉ muốn an an ổn ổn làm một tiểu hiệp mà thôi.

"Đắc! Luyện võ công của hắn còn phải giúp hắn hoàn thành nhiều chuyện như vậy, coi như hết. Sương nhi, chúng ta mau an táng hắn đi."

"Phong nhi là người phát hiện ra thạch thất này, chính là người hữu duyên trong lời tiên bối, thế nào lại không để ý như thế? Huống chi đây chính là võ công của Thiên Sơn lão nhân, người trong võ lâm tha thiết mơ ước, lẽ nào ngươi thực sự không động tâm?"

"Động tâm chứ! Nhưng nàng nghĩ đi, ba tên Âm sơn tam ác kia khẳng định không dễ chơi, cho dù ta luyện thành Thiên Sơn kiếm pháp cũng chưa chắc thắng được bọn họ! Còn có Ngô Kiếm gì đó, đã qua nhiều năm như vậy, nói không chừng cũng đã chết, làm sao tìm hắn luận võ đây? Cho dù mạng hắn lớn, không chết, nhưng qua bao nhiêu năm, chắc chắn võ công hắn phải lợi hại hơn xưa rất nhiều, ai có thể bảo đảm Thiên Sơn kiếm pháp có thể thắng được? Về phần người tên Tiêu Lưu Vân, ta từng nghe sư phụ nói qua, hành tung người này bất định, cũng tuyệt tích giang hồ nhiều năm, ta biết đi đâu tìm hắn? Nếu học phải làm được những việc này, nếu không sẽ trở thành tiểu nhân thất tính, ta mặc kệ."

"Phong nhi, sao ngươi lại nói như vậy? Hơn nữa chỗ này bí mật như vậy, không biết ngày tháng năm nào mới có người phát hiện, người nhẫn tâm bỏ mặt tâm huyết của tiền bối?"

"Sương nhi, nếu không như vậy đi, võ công ngươi tốt hơn ta, lăn lộn giang hồ nhiêu năm như vậy, chắc chắn quen biết rất nhiều người, hắn nói Ngô Kiếm, Đoan Mộc Kiền, Tiêu Lưu Vân, còn có tam ác gì đó, tất cả ta đều không biết. Hơn nữa kinh nghiệm giang hồ cũng phong phú hơn ta, nếu không nàng luyện Thiên Sơn kiếm pháp, rồi đi giúp hắn? Dù sao nàng cũng có tới thạch bích này, chứng minh nàng cũng là người hữu duyên, đúng không?"

"Không đúng." Lãnh Vô Sương kiên quyết từ chối: "Người trong giang hồ, coi trọng nhất là danh phận sư đồ, tiền bối đã chọn ngươi là người kế thừa, người nhất định phải đảm nhận trọng trách này!"

"Ai nha, Sương nhi, sao nàng lại kiên quyết như thế a? Ta, Diệp Phong, một ... Không... Cầu danh, hai không cầu lợi. Ta chỉ muốn bảo vệ cái mạng nhỏ này thật tốt, muốn có cuộc sống gia đình tạm ổn, hiểu chưa? Nàng đừng làm ta khó xử."

"Bảo mệnh? Hàn độc trên người ngươi đã thâm nhập lục phủ ngũ tạng, làm sao bảo mệnh?" Lãnh Vô Sương nhìn nàng, lạnh lùng nói.

Diệp Phong buồn bã, nhỏ giọng: "Chính vì sống không bao lâu nên càng muốn an an ổn ổn qua ngày."

"Thế nhưng nếu ngươi đáp ứng với tiền bối, nhất định có thể bảo mệnh."

"Ta đáp ứng hay không thì liên quan gì tới việc bảo mệnh?" Diệp Phong phất tay nói: "Nàng cũng đừng khuyên ta, ta sẽ không đồng ý."

"Đương nhiên có quan hệ!" Lãnh Vô Sương nắm tay Diệp Phong vội la lên: "Hàn độc trên người ngươi chỉ có Y thánh Tiêu Lưu Vân giải được, nhưng tính tình hắn cổ quái, trị bệnh cứu người không theo kết cấu nào, nếu như ngươi học Thiên Sơn kiếm pháp thì chính là đồng môn với hắn, cho dù bản thân hắn không muốn cứu ngươi nhưng phải nể mặt Thiên Sơn lão nhân, xuất thủ tương trợ!"

Thần sắc Diệp Phong khẽ sộng, quả thật hàn độc trong người dằn vặt nàng thừa sống thiếu chết, nếu có thể giải được thì không phải không thể suy nghĩ: "Nhưng biết tìm Tiêu Lưu Vân ở đâu?"

"Tuy tung tích Tiêu tiền bối bất định, nhưng vẫn có đường để hy vọng. Phong nhi, ngươi đáp ứng có được hay không?"

Nhìn khẩn cầu trong mắt, lòng Diệp Phong đau xót, Lãnh Vô Sương vì nàng mới nhọc lòng thế này: "Hảo, ta đáp ứng."

Nhân sinh ngắn ngửi, sợ chết là bản tính con người, nàng không biết có thể tìm được Y thánh Tiêu Lưu Vân hay không, còn tìm được rồi cũng không biết hắn có chịu cứu hay không? Nếu chịu cứu, thì y thuật của hắn có thể giải được hàn độc của Huyền Băng chưởng hay không? Nhưng có chỗ để mong chờ còn hơn ngồi im đợi cái chết đến gần.

Hai người an tán Thiên Sơn lão nhân xong, cung kính bái lễ, sau đó nhàn tới vô sự, Diệp Phong liền lật quyển Thiên Sơn kiếm pháp ra xem, vừa nhìn đã thấy rất là lao lực, bức tranh vẽ chiêu thứ nhất, nhưng chân khí chạy theo lộ tuyến như vậy cũng không thể khinh thường, cũng may có Lãnh Vô Sương ở bên cạnh giảng giải.

Thiên Sơn kiếm pháp và Truy Hồn kiếm pháp có chút khác biệt, Truy Hồn kiếm pháp dĩ phách tự là việc chính, sát khí rất nặng, nếu có thể thi triển đầy đủ sẽ giống như cuồng phong, sắc bén cực kỳ, chỉ là kiếm khí cũng có thể làm đối thủ cảm thấy áp lực rất lớn. Còn Thiên Sơn kiếm pháp thiên về lấy nhu thắng cương, chiêu thứ nhất như nước chảy mây trôi, cường điệu lấy tịnh chế động, nhưng sát khí được giấu trong kiếm chiêu, cũng không lộ ra ngoài, hàm súc trầm ổn, gϊếŧ người trong vô hình.

Đàm luận hồi lâu, Diệp phong cảm thấy rất đói bụng, đem lỗ tai dán vào thạch bích, nghiêm túc lắng nghe, không có bất cứ động tĩnh gì, nói vậy đàn ong đợi lâu không gặp chúng ta nên rời đi. Diệp Phong nhẹ nhàng mở cửa đá, quả nhiên bên ngoài yên tĩnh, còn có vô sô xác ong mật rải rác trên đất.

Để Diệp phong chuyên tâm luyện Thiên Sơn kiếm pháp, hai người quyết định ở lại thêm một khoảng thời gian. Lãnh Vô Sương cũng là cao thủ trong giới dùng kiếm, nên đối với kiếm pháp nàng rất có kiến giải, mặc dù nàng không chịu học nhưng nàng hiểu mỗi chiêu mỗi thức còn hơn Diệp Phong, bởi vậy nàng thành công trở thành lão sư chỉ đạo cho Diệp Phong, rất tận chức trách. Trong núi từ từ lạnh dần, Diệp Phong vì phòng ngừa hàn độc phát tác, đang ngủ cũng không dám gián đoạn việc tu luyện nội công, quả nhiên võ công tiến bộ cực nhanh, đột nhiên tăng mạnh.

Đại khái quá nửa con trăng, mặc dù chưa thành thạo Thiên Sơn kiếm pháp nhưng cơ bản đã thuộc các chiêu thứ, việc còn lại phải dựa vào siêng năng luyện tập.

Một hôm, sau khi ăn tối xong, hai người lại thảo luận về kiếm pháp một hồi nhưng vẫn không cảm thấy buồn ngủ, nên nằm bên trong động nói chuyện phiếm.

"Sương nhi, bây giờ không có việc gì, hay nàng nói cho ta một chút chuyện trên giang hồ đi, để ta gia tăng kiến thức, được không?"

"Phong nhi muốn biết cái gi?"

"Này... Võ công Thiên Sơn lão nhân lợi hại như vậy sao? Không biết hắn là người ở đâu?"

Lãnh Vô Sương lắc đầu: "Cái này ta cũng không biết, có người nói võ công của Thiên Sơn lão nhân đại thể là do bản thân tự sáng chế. Cả đời hắn nhận ba đồ đệ: Đại đồ đệ 'Mai tiên tử' Bạch Mai, chính là trưởng môn phái Thiên Sơn hiện giờ, có người nói nàng mới là truyền nhân đích thực của Thiên Sơn lão nhân, vô ảnh chưởng xuất thần nhập hóa, thần bí khó lường, nhị đồ đệ là Y Thánh Tiêu Lưu Vân, tính tình quái lạ, si mê y thuật, câu trò giỏi hơn thầy không phải không có căn cứ, không chỉ như vậy, võ công của hắn không hề tầm thường, còn tam đồ đệ..."

"Tam đồ đệ thế nào?" Diệp Phong nghe được hưng phấn, không muốn Lãnh Vô Sương ngừng lại, vội vàng mở miệng hỏi.

"Tam đồ đệ Nam Cung Điệp không biết võ công..." Lãnh Vô Sương nhắc tới người này, nhãn thần phức tạp, nhưng Diệp Phong lại không nhìn thấy.

"Không có võ công?" Diệp Phong thất thanh, xoay người ngồi dậy, dường như không tin vào tai mình.

"Không sai, Nam Cung Diệp rất ít đi lại trên giang hồ, nên không ai người biết nàng là đệ tử của Thiên Sơn lão nhân, nàng chung tình với Cầm Kỳ Thi Họa, cái nàng theo đuổi là ái mộ tương thụ. Sau khi Thiên Sơn lão nhân mất tích, Bạch Mai liền sáng lập phái Thiên Sơn, muốn đem võ công phát dương quang đại, chỉ là thái độ làm người có chút thanh cao, nàng không quen nhìn cảnh ngươi lừa ta, ta gạt người khác nên ra lệnh cho tất cả đệ tử không có lệnh không được bước vào Trung Nguyên nửa bước, nếu không trục xuất khỏi sư môn. Còn về phần Y thánh không biết vì sao đột ngột rời khỏi Thiên Sơn, lưu lạc giang hồ."

"Thật đúng là đủ thứ quái lạ, nàng vậy mà ngủ chỗ bộ xương vừa ngồi. Vậy tam đồ đệ thì sao? Chắc ở lại Thiên Sơn? Nàng vẫn không luyện võ sao?" Diệp Phong nằm xuống.

"Không có. Nàng tự mình làm giá y, chuẩn bị xuất giá." Lãnh Vô Sương nhàn nhạt trả lời.

"Nói vậy chắc Nam Cung Diệp là một mỹ nữ?" Diệp Phong mơ màng, nàng tinh thông mọi thứ cầm, kỳ, thi, họa, nhất định là nữ tử ôn nhu như nước.

"Vậy nàng gả cho ai?" Người này đúng thật có tiềm chất bát quái.

Lãnh Vô Sương ngẩn ra, nhỏ giọng: "Họ Đoan Mộc Kiền."

"Đoan Mộc Kiền là ai?" Thần tiên hiệp lữ trong truyền thuyết sao? Diệp Phong cảm thán trong lòng.

Nhưng Lãnh Vô Sương hình như không muốn nhiều lời, nhận tiện nói: "Ngươi học Truy Hồn kiếm pháp từ đâu?"

"Ách..." Diệp Phong không ngờ nàng đem trọng tâm câu chuyện đẩy đi xa, hơn nữa còn đẩy lên người nàng, nhất thời phản ứng không kịp: "Sư phụ căn dặn không được nói với người khác. Nhưng Sương nhi không phải người khác, chắc nàng quen biết bọn họ!"

"Nga? Không biết là người phương nào?" Lãnh Vô Sương hiếu kỳ, bản thân nhận thức? Tại sao chưa bao giờ nhìn thấy bộ kiếm pháp này?

"Sư phụ ta đỉnh đỉnh đại danh Hắc Bạch nhị quái!" Diệp Phong tự hào nói, tới bây giờ nàng vẫn không biết danh khí sư phụ thế nào, sau khi hành tẩu giang hồ, vẫn chưa ai nhắc tới, chắc kiến thức bọn họ quá mức nông cạn.

"Hắc bạch nhị quái?" Lãnh Vô Sương lẩm bẩm, rất nhanh tìm tòi tin tức trong đầu, nhưng vẫn không có chút manh mối.

"Ân!" Diệp Phong khẳng định: "Võ công sư phụ ta rất lợi hại, nhất là Bạch sư phụ, còn Hắc sư phụ lại giống đứa trẻ không chịu lớn, không có chút hình tượng." Đột nhiên Diệp Phong thấy rất nhớ hai vị sư phụ, bọn họ xa nhau đã nửa năm, không phải nói xong xuôi sẽ tìm nàng sao?

"Theo lời Phong nhi là một nam một nữ, nam tử tóc bạc râu trắng, một thân bạch y, sắc mặt ửng đỏ, tính hình giống hài tử, còn nữ tử tóc đen mặc hắc y, làm việc trầm ổn, hai người luôn như hình với bóng?"

"Đúng rồi! Đúng rồi!" Diệp Phong đột nhiên ngồi bật dậy, kích động nói: "Nàng thực sự quen biết bọn họ? Nàng có biết làm thế nào để tìm được hai người họ không?"

"Tại sao có thể như vậy, tại sao?" Lãnh Vô Sương giống như không nghe nàng hỏi, thì thào tự nói.

"Sương nhi. Nàng làm sao vậy?" Diệp Phong nhẹ giọng.

Lãnh Vô Sương vẫn ôm chặt cánh tay Diệp Phong, vội la lên: "Bọn họ có nói tại sao nhận ngươi làm đồ đệ không? Có nói hay không? Có hay không? Ngươi mau nói ta biết tất cả!"

"Sương nhi, ngươi làm ta đau." Diệp Phong không biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao lại kích động như vậy, Diệp Phong nhẹ nhàng xoa chỗ bị nàng nắm đau.

Lãnh Vô Sương thấy bản thân thất thố, nhỏ giọng: "Phong nhi, xin lỗi, ta... Không phải ta cố ý."

"Ân, không sao. Lần đó ta từ Tuyết Y Viện dẫn Yên nhi đi, bị người đuổi kịp, kế tiếp hàn độc phát tác, là nhị vị sư phụ cứu ta, sư phụ hỏi ta có một khối ngọc kỳ lân phải không, ta nói có, nhưng đã tặng đi, sư phụ nói ta do một vị quý nhân nhờ vả, sau đó nhận làm đồ đệ" Nói xong run rẩy từ từ ngọc bội qua.

Lãnh Vô Sương run run tiếp nhận: "Đây là ngọc bội của ngươi?"

"Ân, ta đeo nó từ nhỏ đến bây giờ, là một lão hòa thượng cho ta."

"Vậy sư phụ ngươi có nói vị cố nhân là... Là ai không?" Lãnh Vô Sương kinh ngạc nhìn Diệp Phong, nhãn thần như đang chờ mong nhưng rồi lại không muốn biết.

Diệp Phong nhẹ lắc đầu: "Sư phụ nói sau này sẽ nói với ta sau."

Thần sắc Lãnh vô Sương hoảng loạn, hình như đang gặp chuyện gì đó rất khó giải quyết, lâm vào hỗn loạn.

"Sương nhi? Sương nhi? Nàng không sao chứ?" Nhìn thần tình Lãnh Vô Sương kỳ lạ, Diệp Phong lo lắng hỏi.

"Ta không sao, không có việc gì, Phong nhi, ta có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi trước." Nói xong nhìn khối ngọc kỳ lân kia, chậm rãi trả lại Diệp Phong, sau đó xoay người nằm nghiêng.

Nhìn bóng lưng của nàng, Diệp Phong suy nghĩ không biết mình có làm gì sai không? Sai ở chỗ nào? Qua lúc lâu vẫn không có kết quả, cuối cùng quyết định vận công chống lạnh rồi nặng nề đi vào giấc ngủ.

Tiếng hít thở đều đều truyền vào tai, lòng Lãnh Vô Sương loạn như ma, nghĩ, cứ nghĩ nhưng vẫn không tìm ra manh mối, qua hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ, nhưng nàng lại có một giấc mơ vừa quen thuộc vừa xa lạ quấn lấy nàng, âm thanh ôn nhuận cứ quanh quẩn bên tai: "Sương nha đầu... Sương nha đầu..."