Chương 37: Nhân họa đắc phúc

Hạ mạt thu sơ, nhiệt độ không khí hợp lòng người. Ánh nắng chói chang, gió nhẹ thổi tới, một mảnh hoa hải phất phới, truyền vào mũi mùi hương thơm ngát, ong mật đang bận rộn trong các bụi hoa, đôi hồ điệp trên không trung chơi đùa.

"Sương nhi, Sương nhi!" Tiếng gọi vang lên đánh vỡ sự yên lặng, một thiếu niên quần áo tả tơi từ giữa bụi hoa chạy ra, vẻ mặt hưng phấn.

Cách đó không xa, một vị mỹ nhân bạch y đang đứng đón gió, nhìn người nọ chạy đến gần, mỉm cười.

Thiếu niên khom lưng, không ngừng thở dốc, mặt đầy mồ hôi. Bạch y nhẹ nhàng vì nàng lau đi, ôn nhu nói: "Phong nhi lại đi nơi nào chơi đùa?"

"Không, không có. Sương nhi, ta phát hiện một chỗ rất tốt, ta dẫn nàng đi xem!" Nói xong, không đợi Lãnh Vô Sương phản ứng lại, đã kéo nàng chạy đi.

Từ ngày đại chiến đàn xà, hai người không dám tự ý bước vào sơn lâm, liền quyết định ở lại khu rừng hoa hải. Nơi này có hoa, có cỏ, còn có ánh mặt trời, hơn cái chỗ âm u ẩm ướt kia nhiều.

Thời điểm hai người ở đây, không ai phân biệt được phương hướng, nhưng bù lại có một thác nước từ trên núi chảy xuống đẹp như bức tranh. Chỉ là khí trời thay đổi thất thường, dầm mưa dãi nắng, ăn không ít khổ, lều đơn giản căn bản không thể che mưa chắn gió, điều này làm hai người phiền muộn không ngớt.

Hôm nay, Diệp Phong ăn xong điểm tâm liền chạy ra ngoài, miệng thì nói đi rồi biết đường quay về không? Nhưng Lãnh Vô Sương biết nàng như vậy sẽ vui vẻ hơn, hơn nữa xung quanh không có gì nguy hiểm, nên không ngăn cản, đơn giản căn dặn tới bữa trưa phải quay lại, ai ngờ mới đi không bao lâu đã vòng về.

Diệp Phong dẫn Lãnh Vô Sương đến nơi tận cùng của Hoa Hải, chỉ về phía trước: "Sương nhi nhìn kìa!"

Lãnh Vô Sương nhìn theo hướng Diệp Phong chỉ, một ngọn núi lớn sừng sững, các quái thạch san sát, thương tùng thúy bách kéo thiên lý, một mảnh rừng xanh đồ sộ, dưới chân núi có dòng suối chảy róc rách, mỗi một bụi cây đều cao hơn một người, xanh mướt rậm rạp. Trước đây đều đứng từ xa quan sát, không ngờ đến gần lại đồ sộ như vậy, so với Hàn Thúy Phong chỉ hơn không kém.

"Phong nhi, đây là ý gì?"

"Nhìn phía đó! Bên cạnh bụi cây!"

"Là sơn động!" Lãnh Vô Sương kinh hỉ nói.

"Đúng! Có sơn động... Chúng ta không cần dầm mưa dãi nắng nữa, chúng ta có nhà!"

Bên hông lùm cây có một sơn động như ẩn như hiện, nếu không nhìn kỹ quả thật rất khó phát hiện. Hai người bận rộn múa kiếm trong tay, chốc lát liền thấy cửa động. Bên trong đại khái rộng hơn mười thước vuông, cao hơn ba thước, không gian khá rộng, chỉ là quanh năm không có người ở, bụi bặm phủ dày đặc.

"Phong nhi, ngươi xem ở đây!"

Hóa ra sâu bên trong còn động khác, có một cái bàn nhỏ, bên trên có một ít tạp vật cùng cây cỏ khô.

"Có người ở đây?" Diệp Phong nhặt bát đá dưới đất lên, ngoài ra còn có một ít dụng cụ hằng ngày, nhưng đều cũ nát không chịu được.

"Nơi thâm sơn rừng già thế này còn có người ở?" Diệp Phong lấy làm lạ.

"Phong nhi có điều không biết, giang hồ nhiều dị sĩ, nói không chừng là vị tiền bối nào đó từng ở đây lĩnh ngộ võ học, chúng ta không nên quấy rầy."

"Ai nha, Sương nhi! Nàng xem, ở đây nhiều bụi như vậy, chắc vị tiền bối đó đã sớm rời đi. Chúng ta chỉ ở nhờ một khoảng thời gian, đâu phải cả đời!" Vất vả lắm mới tìm được chỗ trú, Diệp Phong không muốn tiếp tục sống như dã nhân.

"Vậy được rồi, chúng ta ở tạm một thời gian!"

Diệp Phong hoan hô nhảy nhót: "Chúng ta mau chóng dọn dẹp, cuối cùng cũng có nhà!"

Hai người chém những lùm cây ngoài cửa động, lau quét bên trong, lấy cỏ khô làm thành giường, tảng đá lớn thành bàn, bộn rộn tay chân không ngừng, đến khi mặt trời ngã về Tây mới ra dáng dấp.

Diệp Phong vỗ vỗ hai tay, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, vui vẻ: "Cuối cùng cũng ra trò ra vẻ, Sương nhi nghỉ ngơi một chút, ta đi kiếm thức ăn."

Quả thật thời tiết thay đổi thất thường, lúc Diệp Phong trở lại thì trời bắt đầu đổ mưa, lát sau tiếng sấm bắt đầu kéo đến, mưa rền gió dữ, hai người cảm thấy may mắn vì tìm được sơn động này, nếu không đêm nay lại phải ướt sũng.

Diệp Phong vui vẻ, đứng bên trong động, quay ra bên ngoài la lớn: "Lão Thiên Gia! Bây giờ chúng ta có nhà, không cần chịu Người hành hạ nữa! Ha ha ha..."

Đột nhiên một đạo sấm xét xẹt qua bầu trời, dường như xét rách màn đêm, Diệp Phong mau mau lui vào, nàng không muốn thực sự chọc giận Lão Thiên Gia, sẽ bị sét đánh chết a.

"Cơn mưa này sẽ không tạnh sớm." Lãnh Vô Sương lật tới lật lui miếng thịt, nhẹ giọng nói.

"Đúng vậy, lần này mưa rất lớn, may chúng ta có chỗ trú mưa, không cần lo lắng sợ hãi."

"Không biết khi nào chúng ta mới trở về được?"

"Sương nhi muốn về? Ở chỗ này không tốt sao? Không có phân tranh, không có ngươi chết ta sống, tự do tự tại."

Lãnh Vô Sương thở dài: "Hiện giờ trên giang hồ sóng ngầm cuồn cuộn, Ma Giáo hoành hành, Lãnh Nguyệt Cung là võ lâm chính đạo, bụng làm dạ chịu, ta không muốn cơ nghiệp mấy chục năm bị hủy hoạt trong chốc lát. Kiếm Cầm và mọi người vì Lãnh Nguyệt Cung mà chiến, sao ta có thể ở đây hưởng thụ bình yên?"

Nghe lời ấy, Diệp Phong âm thầm trầm tư, lãnh đạo Lãnh Nguyệt Cung là trách nhiệm của Lãnh Vô Sương, lẽ nào bản thân có thể yên tâm thoải mái? Lôi Chấn sơn trang còn có phụ thân tuổi bán bách, tuy chỉ là nhặt được nhưng dù sao đối với thân thể này cũng có dưỡng dục chi ân, còn Mạc Ngôn, Mạc Ngữ, niên kỷ bọn họ còn nhỏ, sao có thể đơn độc lưu lạc giang hồ? Còn Yên nhi, đã đáp ứng nàng khi trở lại sẽ nói tất cả, rời đi lâu như vậy, không biết nàng lo lắng như thế nào?

"Sương nhi, ngày mai hết mưa, chúng ta tìm đường quay về!"

"Trên người hai chúng ta đều còn ít độc xà, cũng không cần nóng lòng nhất thời." Nói rằng phải đi, thì Lãnh Vô Sương lại có một chút không nỡ, nhiều ngày cùng Diệp Phong sinh tử gắn bó, sớm chiều ở chung, thanh âm nàng, dáng vẻ tươi cười đã khắc sâu trong tâm trí từ lâu, nghe thế nào cũng thấy không đủ, nhìn bao lâu cũng không thấy thỏa mãn. Sau khi rời khỏi, nàng phải về Lôi Chấn sơn trang, còn bản thân ở lại Lãnh Nguyệt Cung chủ trì đại cuộc, ngày gặp lại không biết là khi nào.

Diệp Phong không muốn lo lắng nhiều chuyện phức tạp như thế, vui vẻ trước mắt mới là quan trọng, nếu cứ tiếp tục sầu lo thì sao sống được qua ngày? Nên tìm đề tài đánh vỡ không khí trầm mặc, nàng kể chuyện làm Lãnh Vô Sương cười không ngớt, bên trong động khôi phục ấm áp ngày xưa.

Nằm trên đám cỏ khô, nghe tiếng mưa ồn ào bên ngoài, nhìn mỹ nhân ngủ say, Diệp Phong thấy an tâm không gì sánh được, nếu có nàng bên cạnh, cho dù cả đời phải ở nơi không một bóng người, Diệp Phong cũng cam tâm tình nguyện.

Suy nghĩ mê man một lúc rồi nặng nề đi vào giấc ngủ, không bao lâu, Diệp Phong từ trong mộng tỉnh lại, nhiệt độ trong núi vốn đã rất thấp, trong động lại không nhóm lửa, Diệp Phong mơ hồ cảm nhận được hàn độc có xu thế phát tác, chỉ trong chốc lát cả người run lên bần bận, cuộn thành một đoàn.

Người luyện võ giấc ngủ không sâu, âm thanh bên phải rất nhanh đánh thức Lãnh Vô Sương: "Phong nhi, ngươi làm sao vậy?"

"Lạnh... Lạnh... Sương nhi, ta rất lạnh!"

Lãnh Vô Sương mau mau ngồi dậy, dùng chiếc hỏa tử châm lửa, thấy Diệp Phong co thành một đoàn, sắc mặt tái nhợt, môi phát run, hai tay lạnh lẽo: "Phong nhi!"

Lập tức nâng Diệp Phong dậy, tay đặt ở hậu tâm, giúp nàng vận công cản hàn độc, qua hồi lâu, Diệp Phong mới cảm thấy thân thể đỡ hơn, quay đầu nhìn Lãnh Vô Sương suy yếu cười: "Không có việc gì... Qua trận này sẽ vô sự."

Lãnh Vô Sương nhẹ nhàng đỡ Diệp Phong nằm xuống, bản thân thuận thế nằm bên cạnh, Diệp Phong hơi nghiêng người, ôm nàng vào lòng, nội tâm bi thương vô hạn, võ công và nội lực ngày càng mạnh, nhưng hàn độc phát ra cũng theo đó hung hãn, hôm nay tuyến độc đã tới tận cổ tay, rõ ràng sinh mệnh của nàng chỉ được tính từng ngày, không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu.

Thân thể Lãnh Vô Sương cứng ngắt, không dám đẩy Diệp Phong ra, nhận mệnh để nàng ôm, cảm giác thân thể nàng run nhẹ, lòng Lãnh Vô Sương đau xót, hàn độc dằn vặt, cơ thể từ từ gầy gò, mà bản thân thì bất lực, chuyện duy nhất có thể làm chính là lúc nàng cần để nàng thoải mái ôm.

"Phong nhi!" Lãnh Vô Sương nhẹ vỗ về tóc đen của Diệp Phong, ôn nhu: "Ngươi sẽ không có việc gì, chờ chúng ta rời khỏi đây, cùng nhau đi tìm danh y, nhất định có thể chữa trị được!"

Diệp Phong nhẹ nhàng đẩy Lãnh Vô Sương ra, nhìn vào hai mắt nàng, thấp giọng: "Sương nhi, nếu ta chết, nàng còn nhớ ta không?"

"Không, sẽ không, ngươi không có việc gì."

"Ta biết. Ta nói là nếu như." Diệp Phong đặt tay lên hông mình, nhìn nàng cố chấp nói.

"Ân, sẽ!" Nhìn tử mâu sáng sủa, Lãnh vô Sương trịnh trọng trả lời.

Khóe miệng Diệp Phong giương lên, lộ ra nụ cười thật tươi: "Sương nhi, ta càng ngày càng thích nàng." Nói xong nhẹ nhàng hôn mặt Lãnh Vô Sương, mang theo dáng vẻ tươi cười thỏa mãn, nằm bên cạnh nàng, tiến vào giấc ngủ.

Lãnh Vô Sương như con nai nhỏ bị chấn kinh, lòng khủng hoảng vô cùng, nhẹ nhàng sờ chỗ bị Diệp Phong hôn, gương mặt đỏ bừng, tuy đều là nữ tử, sao lại có hành vi thân mật như vậy? Kỳ lạ hơn là bản thân nàng không phản cảm, hai nữ tử lại vượt qua cảm tình lẽ thường, kinh thế hãi tục! Nhưng nghĩ lại hành vi thường ngày của Diệp Phong, chắc đây chỉ là hành vi trẻ con, nghĩ vậy, Lãnh Vô Sương cảm thấy an tâm một chút, không lâu sao cũng tiến vào mộng đẹp.

Trải qua một đêm rửa tội, không khí sơn lâm tươi mát gấp đôi, nước mưa còn động trên lá cây, dưới ánh mặt trời phản chiếu đặc biệt chói mắt, gió mát thổi qua mang theo sự khoan khoái dễ chịu.

Diệp Phong đứng ở cửa động, xoa xoa thắt lưng, lầm bầm: "Sớm thế này phải đi luyện kiếm!" Nhưng cũng không dám trễ nãi, tục ngữ nói khúc không rời khẩu, quyền không rời thủ, ba ngày không luyện, võ công sẽ bị thụt lùi, nàng cúi người nhặt cành cây khô trên đất, đi thẳng ra bãi đất trống.

Quả nhiên, còn có người sớm hơn nàng, Lãnh Vô Sương đang luyện kiếm, tóc dài phất phới, dáng người uyển chuyển, nhuyễn kiếm như du long, mỗi một chiêu đều như nước chảy, vừa nhìn không giống luyện kiếm, ngược lại giống đang khởi vũ hơn.

Đột nhiên đường kiếm chuyển hướng, chỉ thẳng Diệp Phong, nàng đang say sưa ngắm mỹ cảnh, không ngờ Lãnh Vô Sương đã ra chiêu, trong lòng cả kinh, muốn xuất chiêu đỡ, nhưng đã quên thứ không tay không phải kiếm mà là cành cây khô. Ngân Nguyệt vừa chạm nhẹ, cành cây liền gãy làm đôi, Diệp Phong sửng sốt nhưng Lãnh Vô Sương vẫn theo sát, không có binh khí trong tay, nàng bị Lãnh Vô Sương bức lui về sau, nhưng Lãnh Vô Sương vẫn không buông tha, không quá mười chiêu, cành cây trong tay Diệp Phong chỉ còn một đoạn ngắn.

Mắt thấy Lãnh Vô Sương vẫn muốn đâm tới, Diệp Phong nhắm chặt hai mắt, bình tĩnh đứng ở đó, không né không tránh. Mũi kiếm gần sát chóp mũi nàng thì dừng lại.

"Thế nào không ra chiêu?"

"Sương nhi lại khi dễ ta! Đánh không lại ngươi, không chơi!" Nói xong ném hai đoạn cành khô ngắn củn xuống đất, xoay người bỏ đi.

"Chậm đã!" Lãnh Vô Sương dùng Ngân Nguyệt hất một cành cây khác tới chỗ Diệp Phong, sau đó tự mình nhặt cành khác: "Đánh lại!"

Diệp Phong nhếch miệng cười: "Bây giờ mới công bằng." Lời còn chưa dứt, đã chủ động xuất thủ.

Hai người ngươi tới ta đi, cùng thi triển sở học. Nhưng võ công của Diệp Phong luôn bị quản chế, rõ ràng bản thân linh động, nhưng Lãnh Vô Sương dường như biết trước nàng sẽ ra chiêu gì, luôn luôn chặn được, nhất thời tâm hiếu thắng dâng lên, ra chiêu càng hung hiểm hơn nhưng Lãnh Vô Sương vẫn nhanh hơn nàng, Truy Hồn Kiếm Pháp lại gặp khắc tinh, căn bản không thể phát huy uy lực vốn có.

Diệp Phong không khỏi có chút nhụt chí, hóa ra võ công sa đọa tới mức này, thấy nàng không muốn tiếp tục cuộc đấu, Lãnh Vô Sương thả mình, nhảy ra khỏi vòng tròn.

"Vẫn là đánh không lại nàng." Diệp Phong cúi đầu.

"Ta ra chiêu luôn trước ngươi một bước, thành công chế ngự được ngươi, ngươi biết vì sao không?"

"Không biết." Diệp Phong thành thực đáp.

"Bởi vì ánh mắt đã bán đứng ngươi!"

"Có ý gì?" Diệp Phong hiếu kỳ.

"Trước khi ngươi ra chiêu, luôn luôn nhìn về hướng ngươi chuẩn bị tấn công, thói quen này rất dễ bị kẻ thù bắt được. Nếu so chiêu bình thường thì không phải vấn đề gì nhưng cao thủ luận võ, đôi khi không phải dựa vào võ công mà là năng lực phản ứng."

"Thì ra là thế."

"Còn nữa, ngươi quá mong muốn chiến thắng, điều này chính là cản trở lớn nhất."

"Ta đã hiểu, đa tạ Sương nhi chỉ giáo!" Nói xong nhìn nàng ôm quyền, nghiêm túc nói.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, đi ăn cơm đi."

"Ta luyện thêm một lát, Sương nhi về trước đi."

Lãnh Vô Sương mỉm cười, cũng không nói nhiều, xoay người rời đi. Tuy chỉ mấy câu ngắn gọn nhưng đủ để Diệp Phong nhìn ra vấn đề, quá ham muốn chiến thắng, trái lại để kẻ thù tìm được cơ hội, cần phải hư hư thực thực mới là dụng binh chi kế.

Cứ như vậy, buổi sáng hai người luyện kiếm, buổi chiều tìm đường xuất sơn, thuận tiện hái một ít thảo dược hữu hiệu, Diệp Phong nhận biết được không ít dược liệu, tuy nhớ những thứ khô khan này có chút buồn chán nhưng cảm thấy rất có ích, chỉ là đường xuất sơn vẫn không chút manh mối.

"Sương nhi, theo nàng, hiện tại chúng ta đang ở chỗ nào?"

"Nếu ta đoán không sai, hẳn ở đây là phía tây Hàn Thúy Phong, ta nghĩ ngày mai chúng ta bay qua phía kia xem một chút."

"Hảo! Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này."

Màn đêm buông xuống, hai người nghỉ ngơi rất sớm, một đêm vô sự.

Hôm sau, Lãnh Vô Sương tỉnh lại đã không thấy Diệp Phong, trong lòng nghi hoặc, nhiều ngày như vậy, nàng không ngủ đến mặt trời lên cao sẽ không thức dậy, hôm nay sao lại chịu khó như thế?

Vội vã rửa mặt, vừa định ra ngoài tìm kiếm thì thấy Diệp Phong cầm chim trĩ và thỏ rừng trở về.

"Sương nhi, nàng tỉnh rồi?"

"Ân! Hôm nay Phong nhi tỉnh thật sớm."

"Hắc hắc, thời gian qua luôn là nàng chiếu cố ta, hôm nay phải đi, chúng ta phải ăn gì đó thật ngon. Nàng xem đây là gì?"

"Mật!" Lãnh Vô Sương kinh hỉ: "Lấy ở đâu?"

"Ta đã sớm biết, vốn nghĩ định để thêm một khoảng thời gian nữa, bây giờ phải đi, không ăn chẳng phải đáng tiếc?"

Hai người cẩn thận xé tổ ong, lộ mật bạch sắc, trong suốt, tản ra một trận hương khí.

"Đây chính là mật thiên nhiên tinh khiết nhất!" Diệp Phong nhẹ nhàng bôi mật lên chim trĩ và thỏ rừng, rồi đặt lên lửa, một lúc sau, mùi thơm khiến người thèm nhỏ dãi.

"Phong nhi, tay người bị sao?" Lãnh Vô Sương nhìn tay Diệp Phong có vài chỗ sưng đỏ, giật mình hỏi.

"Hắc hắc... Không sao, khi nãy bất cẩn bị ong chích." Ngoài miệng nói thế, chứ trong lòng vẫn còn sợ hãi, tổ ong lúc nãy lớn gấp ba lần bình thường, mặc dù đã làm tốt công việc chuẩn bị nhưng vẫn bị chích vài chỗ, đến đây giờ còn nóng rát.

"Thế nào lại không cẩn thận như thế?" Lãnh Vô Sương vừa nói vừa lấy thảo dược đắp lên vết thương cho nàng.

"Không có gì." Nhìn dáng vẻ Lãnh Vô Sương lo lắng, Diệp Phong cười ngây ngô một trận, cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được.

"Phong nhi, nghe ngươi thanh âm gì không?"

Diệp Phong lập tức dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, ngoài động truyền vào âm thanh ong ong, nhất thời kinh hãi: "Không hay! Là ong mật! Sương nhi, nhanh vào động trong đi!" Nói xong, mau mau cởϊ áσ khoác, trùm lên đầu Lãnh Vô Sương.

"Phong nhi, ngươi..."

"Mau vào đi! Ta sẽ vào ngay!" Nói xong, đẩy Lãnh Vô Sương vào động trong.

Hóa ra ong mật theo mùi hương đuổi tới đây, nói ít cũng có mấy trăm, nếu bị cuốn lấy thì mất mạng như chơi. Diệp Phong mau chóng đem tổ ong và chim trĩ thỏ rừng ném ra ngoài động, sau đó cầm chiết hỏa tử và ôm củi khô nhảy vào động trong... Lúc này đàn ong đã kéo vào, Diệp Phong cầm cây đuốc quơ quơ nhưng đàn ong dường như không hề sợ hãi, vẫn bay tới, chỉ là bị lửa chặn ngoài cửa, tiếng 'Bùm bùm' vang lên, rất nhiều ong mật bị thiêu chết, có một số ít may mắn đi qua nhưng lập tức bị hai người tiêu diệt.

Có điều thời gian càng lâu, càng bất lợi với hai người, hỏa thế tiệm nhược, còn ong bay vào động ngày càng đông, hai người có chút đối phó không xuể, Diệp Phong mau mau lấy cỏ khô bỏ thêm vào để lửa lớn gấp đôi, tạm thời cản trở một trận tiến công, nhưng lúc cỏ khô bừng cháy thì khói cũng bắt đầu xuất hiện, nhất thời hai người cảm thấy hô hấp khó khăn, không ngừng ho khan.

"Phong nhi, tiếp tục thế này không ổn! Phải nghĩ biện pháp ra ngoài mới được!"

Lãnh Vô Sương dùng ống tay áo quơ khói đặc, gấp gáp nói.

Diệp Phong xé vạt áo xuống, bỏ vào thùng nước, đưa cho Lãnh Vô Sương: "Sương nhi, dùng cái này che miệng lại, kiên trì thêm một chút, ta sẽ nghĩ biện pháp."