Chương 30: Đại chiến Thanh Vân 2

Tiếng đàn thê lương bi an, xen lẫn ai oán bất tận, cấp tốc đánh vào chỗ tối nhất trong lòng, Diệp Phong thấp thỏm nôn nóng, kiếm thế đột ngột biến sắc, không còn kế cấu ban đầu, kẽ hở chồng chất. Lãnh Vô Sương cả kinh: “Phong nhi, cẩn thận!” Ngân Nguyệt như du long, che Diệp Phong ở phía sau.

Diệp Phong giật mình, cả người đổ mồ hôi lạnh, nếu không có Sương nhi, bản thân đã trở thành tử thi, nhìn qua Lãnh Vô Sương, tiếng đàn bao hàm nội lực rất mạnh, hơn nữa nàng bị nội thương từ nội thương, lúc này nguy cơ vạn phần, kiếm chiêu cũng từ từ nặng nề, không còn mềm mại phiêu động, sắc mặt tái nhợt, nga mi nhíu chặt, thoạt nhìn rất thống khổ. Quay đầu nhìn những người khác, không ít đệ tử phái Thanh Vân thổ huyết mà chết.

Nhất thời Diệp Phong giận dữ, dùng nội lực ngăn cản, đánh ra từng chiêu Truy Hồn Kiếm Pháp, tử mâu lộ sát khí: “Sương nhi, để ta đối phó.”

Lãnh Vô Sương thấy võ công bản thân bị tiếng đàn áp chế, chỉ có thể thi triển khinh công rời khỏi vòng chiến, nhân tiện nói: “Phong nhi, phải cẩn thận.”

“Tiểu tử thối, ta xem người chạy đâu cho thoát!” Không có Lãnh Vô Sương vây công, Tử Thủy càng không để Diệp Phong vào mắt.

“Vốn ta không định chạy! Ta cũng muốn xem tột cùng ngươi có bản lĩnh thế nào!”

Lời còn chưa dứt, nhất chiêu ‘Hồn phi phách tán’ đem Tử Thủy gắn vào, làm Tử Thủy không dám hàm hồ, Thiên Tiên Tỏa tung bay liên tục, công thủ nhiều mặt, hai người cận chiến hơn năm mươi chiêu. Mùi máu tanh, không Diệp Phong cảm thấy không khỏe mà còn có chút hưng phấn, tiếng đàn kia ngoại trừ khiến nàng có chút xao động bên ngoài, cũng không ảnh hưởng gì khác, ngược lại theo tiếng đàn, võ công còn tăng cường lên, trong lòng ý chí chiến đấu càng ngày càng đậm. Truy Hồn Kiếm Pháp là bộ kiếm pháp khí phách phi thường, người sử dụng có ý chí càng cao thì phát huy uy lực càng vi diệu, chỉ là Diệp Phong tạm thời không cảm nhận được mà thôi.

Tất cả một bên ngăn cản đệ tử Ma Giáo, một bên phải chống chọi tiếng đàn quấy rầy, chỉ cần vô ý là đổ máu tại chỗ, nhưng chiến đấu liên tục mấy ngày nên ai cũng uể oải bất kham, lúc này ai ai cũng dựa vào ý chí duy trì.

Ba người đối phó Lâm Khắc đối phó Huyết Sát cũng cảm thấy., trán đổ đầy mồ hôi, nhưng Huyết Sát càng đánh càng hăng, loan đao xuyên qua xuyên lại giữa ba người, không cho ai cơ hội thở dốc. Mắt thấy người ngã xuống càng ngày càng nhiều, lòng Diệp Phong càng sốt ruột, nếu tiếp tục thế này, không quá ba canh giờ, toàn quân sẽ bị diệt, mà Tử Thủy cứ quấn chặt, nhất thời tam khắc không thể phân rõ cao thấp.

Đúng lúc này, đột nhiên tiếng đàn cao vυ"t, sát khí tăng vọt, dường như người của Ma Giáo cũng bị đầu độc, chỉ công không thủ, điên cuồng như vậy càng khiến mọi người khó lòng chống đỡ. Lãnh Vô Sương dốc sức chống lại tiếng đàn, phun ngụm máu tươi.

“Sương nhi!” Diệp Phong hô ta, nhất chiêu tiêu hồn, bức lui Tử Thủy, rất nhanh tới bên cạnh Lãnh Vô Sương, đem viên hoàn hồn đan nhét vào miệng nàng, đặt tay lên hậu tâm, dùng chân khí giúp nàng chữa thương.

“Phong nhi bất khả!” Lãnh Vô Sương bận rộn ngăn lại: “Không nên lãnh phí nội lực cho ta, đại cục làm trọng.”

“Thế nhưng…”

“Ta không có việc gì, yên tâm đi.” Lời còn chưa dứt, yết hầu khẽ động, ói ra ngụm máu tươi. Lúc này Tử Thủy đã truy tới, dư quang Diệp Phong bắt được, tử mâu híp lại, lạnh lùng: “Không biết sống chết! Ngày hôm nay sẽ thành toàn cho các ngươi, đưa các ngươi quy thiên!”

“Nhị đệ chớ vội, đại ca hổ trợ ngươi!” Theo tiếng hét lớn, thân ảnh đạo thiển lam sắc bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Phong, tung chưởng đánh về phía Tử Thủy. Diệp Phong thấy người nọ, vui vẻ hẳn: “Đại ca, sao lại ở đây?”

“Ha ha ha… Nhị đệ gặp nạn, làm đại ca sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”

“Ngươi là người phương nào? Cô nãi nãi không gϊếŧ người vô danh!” Tử Thủy vội vàng thu chiêu, lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Tại hạ Ngạo Thiên phái Tuyết Sơn! Đại danh Ngọc diện hồ ly Tử Thủy, không biết Thiên Tiên Tỏa của ngươi có thể ảnh hưởng đến ta hay không?”

“Phái Tuyết Sơn? Ngươi là đồ đệ của Tiên tử Bạch Mai?”

“Hanh! Tục danh sư phụ ta há để ngươi tùy tiện nêu ra? Xuất chiêu đi!"

“Khanh khách khanh khách lạc…” Nghe lời ấy, Tử Thủy cười lớn một trận.

“Ngươi cười cái gì?” Ngạo Thiên lạnh lùng, nhưng không dám thả lỏng đề phòng.

“Chẳng phải phái Tuyết Sơn không tham dự chuyện giang hồ sao? Thế nào lại tới giúp vui? Xem ra Mai tiên tử không giống giang hồ đồn đãi không hỏi thế sự! Chẳng lẽ cũng muốn thống nhất võ lâm, thèm nhỏ dãi chủ vị Minh chủ?”

“Phi! Phái Thiên Sơn tự nhiên không cùng… Ngụy quân tử ngang hàng, càng không quen nhìn Ma Giáo gϊếŧ chóc thành tính! Vốn dĩ ta không muốn tham dự việc này, nhưng Nhị đệ kết bái gặp nạn, nếu không ra tay, chẳng phải Ngạo Thiên là tiểu nhân bội bạc hay sao?”

“Đại ca, không nên nói lời vô ích! Nội lực Cầm ma quá mạnh mẽ, sợ chúng ta kiên trì không được bao lâu!” Diệp Phong ở một bên chữa thương cho Lãnh Vô Sương, một bên sốt ruột nói.

“Ha ha ha… Đây là tất nhiên, nếu các ngươi đầu hàng chủ nhân, ta chắc chắn các ngươi vô sự!” Vẻ mặt Huyết Sát đắc ý.

“Đừng vội càn rỡ! Cho ngươi biết uy lực của phái Thiên Sơn! Nhị đệ, có thể cho ta mượn trúc tiêu dùng một lát không?”

“Đại ca cần, cứ việc lấy.” Mặc dù chẳng biết vì sao cần dùng trúc tiêu nhưng tất có chỗ dùng.

“Hảo!” Lời còn chưa dứt, tiêu đã đến tay, trong lòng Diệp Phong âm thầm trầm trồ khen ngợi, xem ra công phu phái Thiên Sơn không tầm thường.

Tiếng tiêu du dương vang lên, cùng với tiếng đàn cao vυ"t hợp thành một chỗ, Diệp Phong bừng tỉnh ngộ, mọi người không thể ngăn được tiếng đàn, nếu như nó bị khắc chế, tất nhiên rất có ít. Lúc này Lãnh Vô Sương chuyển chân khí, không còn tiếng đàn ảnh hưởng, thần sắc hòa hoãn không ít.

“Sương nhi, ngươi đưa cha ta đi, ta đối phó nàng!”

“Phong nhi, cẩn thận.”

“Yêu! Quả nhiên vị nhị tình thâm ý trọng! Nghĩ không ra tiểu tử ngươi lại đa tình như vậy, bắt cóc đệ nhất mỹ nhân, hôm nay lại muốn đánh chủ ý lên người Lãnh cung chủ.” Vẻ mặt Tử Thủy trêu tức.

“Ha ha ha… Chẳng lẽ Thủy nhi muội muội ghen tị? Không cần lo lắng, dù gì ngươi cũng là đệ tam mỹ nữ, nhất định ta không bỏ lỡ! Thu ngươi làm thϊếp phòng, thế nào?” Khuôn mặt Diệp Phong sảo hồng, không cam lòng tỏ ra yếu thế, múa mép khua môi, e sợ gì ngươi?

Quả nhiên, Tử Thủy nghe được, sắc mặt đại biến: “Muốn chết!” Thân ảnh theo sát tới.

“Ai u! Thủy nhi muội muội thẹn quá hóa giận, mưu sát chồng! Ha ha ha…” Diệp Phong ngoài miệng cười cười, thân thể cấp tốc di chuyển, tránh thoát ác chiêu.

Lãnh Vô Sương không biết nói gì, sống chết trước mắt, vậy mà Diệp Phong còn tâm tình trêu đùa, kiếm pháp của nàng tinh diệu, mặc dù không cách nào thắng Tử Thủy, ngược lại cũng không có gì nguy hiểm, luôn chuyển kiếm sát nhập, hạ thủ không chút lưu tình.

“Ta thấy ngươi gặp khắc tinh! Có thể làm Tử môn chủ thất thố như vậy, tên tiểu tử này quả thật không tầm thường.” Huyết Sát nâng loan đao ngăn đường kiếm của Lôi Nhị, đưa chân đá vào tiểu phúc Đường Tiềm, đồng thời dùng Huyền Băng chưởng đánh về phía Lâm Khắc, Huyết Sát đối mặt với ba đại cao thủ nhưng vẫn lưu loát như trước, võ công thật thâm bất khả trắc.

“Im miệng!” Tử Thủy giận dữ, trường tay áo đập vào mặt Huyết Sát, tựa hồ hắn có chuẩn bị, tiện tay kéo một tên đệ tử đánh qua cản trở, lúc này răng rắc một tiếng, xương sườn đứt đoạn, người nọ nằm co quắp trên mặt đất không hề nhúc nhích.

Huyết Sát kinh hãi: “Ngươi làm thật? Đừng quên mục đích của chúng ta!”

“Vậy đừng chọc cô nãi nãi!” Tử Thủy hừ lạnh, xoay người tấn công Diệp Phong.

Tiếng đàn lại gấp gáp sôi sục, trầm thấp liên tục, nội lực cầm ma quá mức kinh người, không ai ngờ đây xuất phát từ nữ tử trẻ tuổi, Ngạo Thiên cũng không thua kém, tiếng tiêu lúc cao lúc thấp, theo sát tiếng đàn. Kì thực hai người đang đấu nội lực, so với đánh nhau bình thường thì tiêu hao chân khí nhiều hơn, nhẹ - ngũ tạng bị thương, nặng thì chết ngay lập tức, bởi vậy cả hai không dám phân tâm càng không dám khinh địch.

Được Ngạo Thiên tương trợ, sĩ khí tăng lên không ít, toàn bộ Vu Mộ Sơn hỗn loạn, máu chảy thành sông, tay chân rơi la liệt, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai…

Cầm Ma có vẻ không kiên nhẫn, đột nhiên đề cao âm lượng, sắc mặt Ngạo Thiên trắng bệch, cố gắng chống đỡ, bỗng nhiên tiếng đàn bị đình chỉ, hóa ra gánh nặng bất kham, dây cầm đứt đoạn. Ngạo Thiên mặc kệ nội thương trong người, thi triển khinh công bay về phương hướng của Cầm Ma.

Sắc mặt Tử Thủy và Huyết Sát khẽ biến, nhìn nhau, tương hỗ gật đầu. Huyết Sát rất nhanh xoay chuyển loan đao, không chừa đường lui cho ba người, nhất thời cả ba không thể biến chiêu, tay chân luống cuống, Huyết Sát cũng không nhân cơ hội phản kích, rời khỏi vòng chiến, huýt sáo một tiếng, hắc y nhân vừa đánh vừa lui, không muốn dây dưa.

“Tiểu tử thối, ngày khác lấy mạng ngươi!” Nói xong, theo sát đệ tử Ma Giáo thối lui.

“Sẵn sàng chờ đợi!” Diệp Phong cũng không đuổi theo, thuận miệng đáp.

Nhìn người của Ma Giáo nhanh chóng rút lui, nhưng không ai dám phân tâm, vội vàng chữa thương cho người khác.

“Cha, thấy thế nào?” Diệp Phong bay tới bên cạnh Lôi Khiếu Thiên hỏi.

“Cha không có việc gì, con có bị thương không?”

“Không sao, cha đừng lo lắng. Lôi Đại, đưa trang chủ đi nghỉ ngơi, ở đây có ta.”

“Dạ! Thiếu gia!”

“Diệp đại ca! Diệp đại ca!”

“Tiểu Ngữ, ngươi bị thương? Có nghiêm trọng không?” Diệp Phong nhìn cánh tay trái được băng bó của Mạc Ngữ, nôn nóng hỏi.

“Ha hả, không có gì, chỉ bị thương ngoài da! Diệp đại ca, ta đánh chưa đã nghiền, sao Ma Giáo lại rút lui?”

“Tiểu tử thối! Sau này còn nhiều thời gian cho ngươi đánh. Mạc Ngôn, ngươi đi một vòng xem có gì cần hỗ trợ hay không?”

“Dạ, Diệp đại ca.”

Diệp Phong an bài cho mọi người xong, xoay người tìm kiếm thân ảnh bạch sắc, liền thấy Lãnh Vô Sương được đệ tử Lãnh Nguyệt Cung đỡ vào hậu viện, hậu viện là chỗ gia quyến ở, cung nhân Lãnh Nguyệt Cung đều là nữ tử, không tiện ở tại tiền viện, Lâm Khắc để hạ nhân đặc biệt chuyển tiểu viện cho các nàng, Diệp Phong không thể đi vào, đành đợi đến buổi tối.

Người bị thương được đưa đến Đông Sương nghỉ ngơi, Kiếm Thi bận rộng giúp mọi người điều trị, Kiếm Kỳ ở bên cạnh làm trợ thủ, thỉnh thoảng giúp nàng lau mồ hôi trán. Nhưng người bị thương quá nhiều, tuy ai cũng có đem thao kim sang dược, chỉ là lúc này nó không có tác dụng nhiều.

Diệp Phong từng học y, nhưng căn bản chưa đủ năng lực chữa người bị thương, đành giúp những công việc đơn giản như băng bó, rửa vết thương.

“Diệp công tử! Diệp công tử!” Tiếng gọi gấp gáp, Diệp Phong giao công việc trên tay cho đệ tử phái Thanh Vân, quay đầu tìm phương hướng âm thanh truyền đến.

“Vu đại ca? Tìm ta có chuyện gì?”

“Ngạo Thiên huynh đã trở về, đang ở tiền thính chờ ngươi.”

“Đại ca? Hảo? Phiền Vu đại ca dẫn đường.”

Suốt quãng đường hai người không hề lên tiếng, đi tới đại diện, Diệp Phong quan sát một lược, Kiếm vân tử Lâm Khắc, Thiên độc thủ Đường Tiềm, Lôi Khiếu Thiên, còn có những nhân sĩ giang hồ khác. Thân ảnh bạch sắc vẫn lẳng lặng đứng trong đám người, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, không biết thương thế nàng làm sao? Đề xuống lo lắng trong lòng, Diệp Phong bước tới bên cạnh Ngạo Thiên: “Đại ca, tình huống thế nào?”

Tất cả đều tập trung ánh nhìn lên người Ngạo Thiên, vốn đã có người hỏi qua, nhưng Ngạo Thiên không thấy Diệp Phong, cái gì cũng không chịu nói, tuy đại gia tức giận nhưng không làm được gì.

“Cầm ma đã bị nội thương, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể làm mưa làm gió, Nhị đệ không cần lo lắng.”

“Đại ca có gặp Cầm Ma không?”

Ngạo Thiên lắc đầu: “Lúc ta tới, người nọ đã đi, chỉ để lại cây đàn đứt dây.”

“Vậy sao đại ca kết luận cầm ma bị thương?”

“Máu trên đàn đủ để chứng minh!” Ngạo Thiên tự tin nói.

Diệp Phong nhíu chặt mày, đi qua đi lại vài bước, mọi người thấy sắc mặt nàng ngưng trọng, ai ai cũng nhìn nhau.

“Phong nhi còn sầu lo điều gì?” Lôi Khiếu Thiên dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.

“Không sai! Chắc chắn là như vậy!” Diệp Phong vỗ mạnh tay: “Cha, cha nghĩ thử xem, hôm nay phái Thanh Vân gặp nạn, các đại môn phái cùng hiệp khách giang hồ tới cứu viện, mấy ngày nay bên ta tử thương hơn nửa, số còn lại gần như mất năng lực chiến đấu, nếu như cùng Ma Giao quyết chiến, chúng ta có bao nhiên phần thắng?”

“Hoàn toàn không!” Nhất Long giành trước đáp.

“Không sai! Vậy sao Ma Tôn lại vì một Cầm Ma bị thương mà bỏ qua cơ hội này?”

“Ý Thiếu trang chủ là Ma Giáo sẽ không từ bỏ ý đồ?” Lâm Khắc sốt ruột.

“Đúng, nhưng tiếp theo Ma Giáo sẽ không có động tĩnh quá lớn.”

“Diệp công tử, rốt cuộc ý ngươi là gì? Lời ngươi nói thật khiến ta hồ đồ, đánh thì đánh không lại, nhưng bọn họ lại không triệt để tiêu diệt! Tột cùng bọn họ muốn làm cái gì? Ép chết chúng ta?” Thâu thiên thử Giang Côn không kiên nhẫn nói.

“Đây là vấn đề ta lo lắng nhất. Đường môn chủ, hiện tại Đường môn còn bao nhiêu người?”

“Lần này vì giải vây cho Thanh Vân, Đường mỗ dẫn theo hai phần ba tinh anh.” Đường Tiềm suy tư đáp.

“Sương nhi, Lãnh Nguyệt Cung còn bao nhiêu người?”

“Lúc này chỉ có Kiếm Cầm và Tiểu Ngọc lưu thủ trong cung.”

“Lôi Chấn sơn trang chỉ còn Lôi Tam!” Không đợi Diệp Phong mở miệng, Lôi Khiếu Thiên đã trầm giọng nói.

“Trên giang hồ, ngoại trừ giác viễn bên ngoài, thì tất cả đều có mặt ở đây.” Thiết Thăng quanh năm hành tẩu giang hồ… Đối với các tán khách, hắn đều quen thuộc.

“Theo đó, ngoại trừ Lăng gia bảo, các cao thủ đều tới phái Thanh Vân, vậy còn lí do gì mà Ma Giáo không tận diệt chúng ta?” Diệp Phong nhìn mọi người, thấp giọng hỏi.

“Chẳng lẽ…” Sắc mặt Nhất Long đại biến, thanh âm khẽ run.

“Không sai! Chính là như vậy!” Diệp Phong tán thưởng nhìn hắn một cái: “Ma Giáo đang dùng chiêu điệu hổ ly sơn!”

Lời vừa dứt, mọi người kinh hãi, hiện tại lưu giữa các phái chỉ còn lại những đệ tử bình thường, nếu Ma Giáo dùng kế này, sợ rằng tất cả không tránh được tai ương diệt môn!

Đường Tiềm dẫn đầu nói: “Đường Môn là cơ nghiệp vài thập niên, không thể sụp đổ, Lâm chưởng môn, thứ tại hạ xin cáo từ.”

“Đạ tạ Đường môn chủ cứu viện, nếu Đường Môn gặp nạn, Thanh Vân tuyệt đối không đứng nhìn!” Lâm Khắc ôm quyền, chân thành nói.

“Đa tạ! Cáo từ!” Đường Tiềm dẫn theo thuộc hạ vội vã rời đi.

Lãnh Vô Sương liếc nhìn Diệp Phong, muốn nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng chỉ để lại hai chữ ‘Bảo trọng’ rồi rời đi.

Những người khác cũng không ở lâu, đều ôm quyền cáo từ, trong nháy mắt đại điện chật kín người trở nên lạnh lẽo.

“Nhị đệ, hôm nay đã vô sự, ta còn có việc trong người, không tiện ở lâu, đi trước một bước.”

“Hảo, đại ca bảo trọng! Tương lai gặp lại, chúng ta không say không về!”

“Hảo! Ha ha ha…” Tiếng cười sang sảng truyền đến nhưng người đã đi xa.

“Lâm chưởng môn, nếu như Ma Giáo tấn công lần nữa, phái Thanh Vân có thể kiên trì được bao lâu?” Đợi mọi người tản đi, Diệp Phong nhàn nhạt hỏi.

“Ai! Thiếu trang chủ có đại ân với phái Thanh Vân, lão phu không giấu diếm nữa, nhiều lắm duy trì được ba ngày.” Lâm Khắc thở dài một tiếng.

“Ba ngày? Ta thấy không quá ba canh giờ, Thanh Vân tất vong!” Diệp Phong cười nhạt một tiếng.

“Ngươi dám miệt thị phái Thanh Vân!” Tạ Ân Phong tức giận nói, chuẩn bị động thủ.

“Phong nhi, không được vô lễ!” Lâm Khắc quát lớn: “Không sai! Mặc dù là ba canh giờ, nhưng phái Thanh Vân sẽ kiên trì tới phút cuối cùng.”

“Lâm chưởng môn quả thật là hảo nam nhi! Có phải đệ tử Thanh Vân đều nghỉ như vậy?” Diệp Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Tạ Ân Phong và Vương Vũ Hân đứng sau lưng Lâm Khắc.

“Nhất quyết tồn vong cùng Thanh Vân!” Hai người cùng nhau nói.

“Đáng tiếc! Đáng tiếc!” Diệp Phong lắc đầu, trong giọng tràn đầy tiếc hận, nhàn nhã bước qua bàn trà, tự châm tự ẩm.

“Cớ sao Thiếu trang chủ nói lời ấy?” Cho dù Lâm Khắc có tu dưỡng tốt thế nào, cũng bị Diệp Phong ngạo mạn vô lễ chọc giận, vẻ mặt tức giận.

“Vài chục năm trước, giang hồ nhắc đến phái Thanh Vân, nhất định sẽ tán thưởng, ít nhiều đều nhận ân huệ từ Thanh Vân. Đại chiến quần ma, đáng tiếc nhân số Ma Giáo quá đông, thực lực Thanh Vân không địch lại, gần như hi sinh toàn bộ! Thật đúng vui buồn lẫn lộn a! Thế nhưng…” Đột nhiên thái độ Diệp Phong thay đổi, thần sắc nghiêm túc: “Vài thập niên sau, liệu còn ai nhớ tới phái Thanh Vân? Liệu có ai nhớ tới những người… Chết thảm vì ngu xuẩn!”

“Ngươi!” Sắc mặt Lâm Khắc tái nhợt, mê man: “Lâm Khắc không muốn trở thành tội nhân của phái Thanh Vân, thế nhưng không làm thế thì phải làm sao? Lẽ nào ngươi muốn ta đầu quân Ma Giáo?”

“Lâm chưởng môn hiểu lầm, Diệp Phong không có ý này. Hẳn Lâm chưởng môn hiểu, giữa lại núi xanh sợ gì không có củi đốt.” Diệp Phong khép hờ tử mâu, không cần tiếp tục nhiều lời.

“Ý ngươi là…”

“Không sai! Rút khỏi Vu Mộ Sơn!”

“Sư phụ, không thể!” Tạ Ân Phong quỳ xuống, nghẹn ngào nói: “Ly khai Vu Mộ Sơn không phải đại hiểu cho phái Thanh Vân không còn sao? Sư phụ, nghìn vạn lần không thể làm vậy!”

Diệp Phong lại lắc đầu: “Lâm chưởng môn muốn bảo tồn thực lực, tương lai Đông Sơn tái khởi, chính vì cầu một cái hư danh, tỉ mỉ suy nghĩ một chút đi!” Nói xong phất tay áo rời đi.

Thời điểm Diệp Phong bước tới cửa, đúng lúc đυ.ng mặt Tiểu Ngữ: “Diệp đại ca, trang chủ bảo đại ca cùng nhau quay về trang, phòng ngừa Ma Giáo đánh lén.”

“Tiểu Ngữ, ngươi đi nói cho cha ta biết, hiện nay Ma Giáo sẽ không tìm Lôi Chấn sơn trang gây phiền phức, nói cha ta âm thầm đề phòng là được. Ta còn có việc, một khoảng thời gian nữa mới có thể quay về trang.”

“Đại ca muốn đi đâu? Đệ muốn theo!” Tiểu Ngữ vội vàng la lên.

“Ta cần phải xử lý một ít việc riêng, các ngươi về trước đi. Còn nữa, nói với Yên nhi, ta bình an, bảo nàng không cần lo lắng, có một số việc trở về ta sẽ nói rõ với nàng.” Diệp Phong sờ sờ hà bao uyên ương bên hông, tâm tình phức tạp.

“Chí ít đại ca cũng nói cho bọn ta biết, đại ca đi đâu.”

“Hôm nay Lãnh cung chủ bị thương nặng, ta nghĩ Ma Giáo sẽ khai đao với Lãnh Nguyệt Cung, nên đi hỗ trợ một tay, Lãnh cung chủ có ân cứu mạng ta, không thể thấy chết không cứu được.”

“Vì sao không để trang chủ phái thêm vài người đi cùng đại ca?” Tiểu Ngữ nghi hoặc hỏi.

“Tiểu Ngữ, ta nói rồi, đây là ân oán cá nhân giữa ta và Lãnh Nguyệt Cung, không quan hệ tới Lôi Chấn sơn trang, đừng dong dài, chậm thì một tháng, lâu thì ba tháng, ta sẽ trở lại!” Vừa nói xong, liền cất bước đi.