Chương 31: Một đường đồng hành

Quả thực đúng như Diệp Phong sở liệu, dọc đường đi vẫn không gặp cản trở quá lớn, mặc dù nhân số Ma Giáo đông nhưng võ công không cao. Diệp Phong không dám dây dưa với bọn họ, một đường bay nhanh, đại khái khoảng nửa nén hương đã đuổi kịp cung nhân Lãnh Nguyệt Cung.

“Kiếm Họa, sao chỉ có một mình người? Sương nhi đâu?”

“Cung chủ cùng Kiếm Thi, Kiếm Kỳ về Lãnh Nguyệt Cung trước, chúng ta bị thương, tốc độ quá chậm, Cung chủ để chúng ta tự mình hồi cung. Diệp công tử, ngươi định đi nơi nào?”

“Ta sợ Ma Giáo gây bất lợi với Lãnh Nguyệt Cung, nên tới tương trợ!”

“Kiếm Họa đa tạ Diệp công tử!”

“Đây là lệnh bài của Lôi Chấn sơn trang, có gì hãy tới các ngân hàng Lôi Khiếu tư nhân, bọn họ sẽ dốc toàn lực giúp đỡ, trên đường cẩn thận.” Nói xong đưa lệnh bài sáng bóng cho Kiếm Họa: “Ta đi trước, cáo từ!”

Trục Phong bay như gió, một đường cuồn cuộn, chắc Lãnh Vô Sương lo lắng một mình Kiếm Cầm không thể ứng phó, dọc đường sẽ không nghỉ ngơi, thẳng đến hoàng hôn, Diệp Phong mới nghe được tin tức các nàng.

“Xem ra các nàng không dự định ở lại tửu lâu, nội thương nặng như thế, thực sự không muốn sống nữa!” Diệp Phong đau lòng, vội vàng ăn cơm tối, uy Trục Phong no, không dám chậm trễ, cũng may sức chân Trục Phong không tầm thường, chưa tới hai canh giờ đã đuổi kịp.

Mặt trời chiều ngã về Tây, ánh nắng tà bao phủ toàn bộ, nóng bức ngày hè thối lui, gió nhẹ phủ tới, nhưng không xua được lo lắng trong lòng.

Thế nhưng mỹ cảnh ngày hè lại có người vô tâm thưởng thức, một đội nhân mã chạy như bay, tất cả đều mặc bạch y, tướng mạo mỗi người đều phi phàm, rõ ràng là nữ tử hành tẩu giang hồ, thật sự chọc người chú ý, nhất là một người một ngựa dẫn đầu, con ngựa trắng, hào hiệp phiêu dật nói không nên lời, tứ chi kiện trường, thể trạng dũng mãnh nhanh nhẹn, người cưỡi cũng rất phi phàm, mặc dù lụa mỏng che mặt nhưng không thể giấu được khuôn mặt lãnh diễm, con ngươi trong suốt như có ma lực vô tận, khiến người thần phục. Người nọ không ngừng thúc ngựa, có vẻ khẩn cấp vạn phần.

Những người này là đoàn người Lãnh Vô Sương vội vã hồi cung, vốn nàng đã bị nội thương, cộng thêm mấy ngày không được nghỉ ngơi, vội vàng cấp tốc chạy không ngừng nghỉ, mặc dù có chân khí hộ thể, lại từng uống đan phục hoàn hồn, nhưng thân thể vẫn uể oải không chịu được. Nàng không dám dừng lại, vạn nhất đúng như lời người nọ nói, một mình Kiếm Cầm làm sao chống được thế tấn công của Ma Giáo? Hàn Thúy Phong có bộ phần then chốt, nhưng khó bảo đảm Ma Giáo không có biện pháp chọc thủng.

Sắc trời dần tối, đi qua Tiền Phương Sơn là vào phạm vi thế lực của Lãnh Nguyệt Cung, suốt quãng đường vẫn chưa thấy Ma Giáo có động tĩnh gì, xem ra tình huống không tệ như vậy, Lãnh Vô Sương thoáng thở dài một hơi.

“Cung chủ, hình như rừng cây phía trước có người!” Kiếm Thi nhìn hỏa quang như ẩn như hiện phía trước, thấp giọng nói.

“Kỳ nhi, ngươi đi xem thử, những người khác xuống ngựa nghỉ ngơi!”

“Dạ! Cung chủ!” Kiếm Kỳ xoay người xuống ngựa, tiêu thất trong bóng đêm.

Chỉ thấy lửa trại hai bên trái phải, một thân ảnh quen thuộc đang nướng chim trĩ, hương khí mê người phiêu tán chung quanh.

“Kiếm Kỳ, ra đi, là ta!” Diệp Phong không thèm quay đầu, nhàn nhạt nói.

“Thế nào ngươi lại ở chỗ này?” Kiếm Kỳ cũng không tiếp tục lẩn trốn, đứng trước mặt Diệp Phong.

“Gọi Sương nhi đến đây. Chạy lâu như vậy, hẳn là đói bụng, thức ăn chín rồi.” Nói xong lung tay chim trĩ trong tay.

Kiếm Kỳ không trả lời, xoay người rời đi, thân thể Cung chủ quan trọng hơn, hiện tại vấn đề quan trọng nhất không phải chạy về cung mà để Cung chủ nghỉ ngơi mau chóng khôi phục công lực.

Quần áo bạch y xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn, Diệp Phong bước lên đón nhận: “Sương nhi, vết thương thế sao rồi?”

“Không ngại, đừng lo lắng.”

“Tới, Sương nhi, ngồi ở đây.” Nói xong dẫn Lãnh Vô Sương tới chỗ sạch sẽ: “Đói bụng phải không? Ta vừa nướng xong, bên trong còn có ít nấm hương, thời gian quá gấp, không thể làm nhiều, mau, nàng ăn nóng đi.”

“Ách… Ta chỉ nướng một con…”

“Không sao, chúng ta có lương khô, một mình Cung chủ ăn là được.” Kiếm Thi nhìn người nọ xấu hổ, lên tiếng giải vây. Nói xong không đợi Lãnh Vô Sương phân phó, cùng mọi người tự tản ra, ở gần đó vừa cảnh giới vừa nghỉ ngơi.

Lãnh Vô Sương không muốn ăn uống nhưng nhìn nhãn thần chờ mong của ai đó, không đành lòng từ chối, nghĩ người này xuất phát sau nàng, vậy mà đến sớm hơn, còn chuẩn bị xong bữa tối, chắc chắn cũng đi suốt không nghỉ ngơi, lòng cảm động không thôi.

Xung quanh một mảnh vắng vẻ, chim chóc đã về nhà nghỉ ngơi từ lâu, chỉ có âm thanh ‘Sàn sạt’ của lá cây. Thân ảnh bạch y dưới ánh lửa càng thêm mê người. Khi khăn che mặt được tháo xuống, Diệp Phong chấn động trước mỹ nữ lãnh diễm, ngũ quan xinh xắn, con ngươi đen kịt, hai gò má trắng noãn, biểu tình nhàn nhạt kết hợp với khí chất lãnh ngạo.

Đối mặt với chim trĩ vàng um, Lãnh Vô Sương cũng cảm thấy bụng trống trơn, thế nhưng không thể nào hạ khẩu, vừa định mượn Diệp Phong cây chủy thủ, lập tức đón nhận ánh mắt si mê, Lãnh Vô Sương nhớ đến đêm xấu hổ đó, mặt cười ửng đỏ. Giận dữ: “Có chủy thủ không?”

“Sao?” Diệp Phong bừng tĩnh: “Nàng… Nàng muốn làm gì?”

Nhìn nhãn thần người nọ đề phòng, Lãnh Vô Sương bất đắc dĩ chỉ chỉ chim trĩ trong tay.

“Nga! Hắc hắc… Có!” Nói xong tiếp nhận chim trĩ, dùng chủy thủ tùy thân giúp nàng cắt nhỏ.

“Phong nhi, sao lại ở chỗ này?”

“Ách… Không có gì.”

“Lo lắng Ma Giáo gây bất lợi với Lãnh Nguyệt Cung?”

“Đúng vậy!” Diệp Phong vội vàng gật đầu nói: “Khẳng định lần này Ma Giáo không từ bỏ ý đồ.”

“Làm sao ngươi biết Ma Giáo dùng kế điệu hổ ly sơn?”

“Nếu nàng là Ma tôn, nàng làm sao?” Diệp Phong không đáp mà hỏi ngược lại.

“Không sai, xác thực đây là cơ hội khó có được.” Lãnh Vô Sương trầm giọng: “Chúng ta rút lui hết, chẳng phải phái Thanh Vân càng thêm nguy hiểm?” Hôm nay đại gia môi hở răng lạnh, nếu có môn phái nào diệt vong, đối với toàn bộ giang hồ không phải chuyện tốt.

“Cái này Sương nhi không cần lo lắng, ta nghĩ không bao lâu nữa, Vu Mộ Sơn sẽ trở thành địa bàn của Ma Giáo.” Diệp Phong đơn giản thuật lại cuộc đối thoại với Lâm Khắc.

“Đã như vậy, vì sao Phong nhi không nói thẳng cho biết, hà tất nói lời không tốt như vậy?”

“Nếu ta trực tiếp khuyên bảo, nàng nghĩ Lâm Khắc đáp ứng sao?”

“Không sai, cho dù Lâm chưởng môn chết trận cũng không đồng ý.”

“Đúng vậy, lão nhân kia quá cố chấp, sao lại chấp nhận bản thân là đào binh!”

“Còn về Lăng minh chủ, ngươi thấy thế nào?”

“Hanh! Lão cáo già! Chỉ sợ hắn đã sớm nghĩ được Ma Giáo sẽ dùng chiêu này, người đầu tiên không may chính là Lăng gia bảo, vì bảo tồn thực lực, hắn mặc kệ người khác sống chết!”

"Từ trước đến nay, Lăng minh chủ luôn lấy đại cuộc làm trọng, lẽ nào lại như vậy?" Trong lòng Lãnh Vô Sương có nghi hoặc, nhưng cũng không dám khẳng định.

"Nếu hắn là người tốt, sẽ không để nhi tử Lăng Tinh làm xàm làm bậy, tục ngữ nói thượng bất chính thì hạ tắc loạn, thật không biết hắn làm sao hiệu lệnh quần hùng."

Lãnh Vô Sương trầm mặc, hành vi của Lăng Tinh, giang hồ ai không biết, cũng khó trách nàng nghĩ như vậy.

"Được rồi, Sương nhi, nội thương nàng thế nào rồi?"

"Không còn trở ngại, Phong nhi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta phải vận công trị thương."

"Nga, đã biết."

Bóng đêm đen kịt bao phủ toàn bộ đại địa, xuyên qua lá cây dày đặc có thể thấy bầu trời đầy sao, xung quanh vắng vẻ, chỉ có lửa trại bùm bùm thiêu đốt. Diệp Phong nhìn Lãnh Vô Sương nhắm mắt vận công, hoàn toàn không buồn ngủ.

"Diệp công tử muốn đi đâu?" Diệp Phong vừa rời khỏi đã bị Kiếm Thi ngăn cản.

"Kiếm Thi, thương thế của Sương nhi có nghiêm trọng không?"

"Nội thương của Cung chủ rất nặng, sợ trong thời gian ngắn không thể khỏi hẳn." Mặt Kiếm Thi mang theo ưu tư, nhỏ giọng đáp lời.

Diệp Phong cả kinh, thiếu chút nữa bị lừa: "Vậy làm sao mới có thể nhanh chóng khôi phục?"

"Y thuật Kiếm Thi có hạn, nếu có thuốc thích hợp phỏng chừng dễ dàng hơn."

"Thuốc hay? Chỗ ta có rất nhiều, ngươi xem có dùng được không?" Diệp Phong vội vàng móc trong ngực áo ba bốn bình sứ nhỏ: "Bình hồng sắc là hoàn hồn đan, ta đã cho Sương nhi ăn một viên, không biết có tác dụng hay không?"

"Hoàn hồn đan?!" Kiếm Thi vội vàng mở bình sứ đưa lên muỗi ngửi ngửi: "Thực sự là hoàn hồn đan! Thuốc này có tác dụng khởi tử hồi sinh, đương nhiên dùng được."

"Nga, hữu dụng là tốt rồi! Ở đây còn lục sắc, hắc sắc, hoàng sắc, nhưng ta không nhớ rõ tên gì, ngươi nhìn biết không?"

Kiếm Thi ngửi từng lọ một, sắc mặt càng ngày càng ngạc nhiên.

"Thế nào?" Diệp Phong nhìn nàng vội vàng hỏi.

Kiếm Thi không trả lời, ngửi tất cả lại lần nữa, đồng thời cẩn thận quan sát, sau đó đem bình sứ trả cho Diệp Phong: "Những... Loại thuốc này, Lãnh Nguyệt Cung dùng không nổi!"

"Có ý gì? Vô dụng sao?" Diệp Phong mau mau cản Kiếm Thi đang muốn rời đi.

"Người thật sự không biết đây là thuốc gì?"

"Không biết, chỉ biết ăn vào rất tốt cho thân thể." Diệp Phong thành thật đáp.

Kiếm Thi hít thật sâu: "Những thứ này đều do Y thánh Tiêu Lưu Vân bào chế, muốn có một viên trong số đó đã rất khó, làm sao ngươi có nhiều như vậy? Ngươi cùng Tiêu Lưu Vân có quan hệ gì?"

"Tiêu Lưu Vân? Ta không quen." Diệp Phong lắc đầu.

"Không nhận thức? Vậy những thứ này từ đâu mà có?" Kiếm Thi kinh ngạc vô cùng.

"Cái này không thể nói, ngươi cho ta biết đây là thuốc gì?" Lúc hạ sơn, Bạch Quái sư phụ giao cho nàng, giữ lại để bảo mệnh.

"Hồng sắc chính là hoàn hồn đan, chỉ cần người chưa tắt thở, dùng nó sẽ bảo mệnh được ba ngày, nếu trong ba ngày tìm được Y thánh, nhất định sẽ khỏi hẳn! Đối với người bị nội thương có tác dụng rất lớn, không chỉ trợ giúp chữa trị mà còn gia tăng công lực; Còn hoàng sắc chính là bách độc hoàn, ngoại trừ một số độc môn ở ngoài thế ngoại thì nó giải được bách độc; Lục sắc chính là ngưng hương hoàn, có người nói nó được bào chế bởi bách hoa tâm và sương sớm mùa xuân, người thường sẽ được kéo dài tuổi thọ, người luyện võ sẽ được mở rộng kinh mạch, công lực tăng nhanh. Mỗi một loại đều được người trong giang hồ mơ ước, không ngờ ngươi có tất cả!"

"Hữu hiệu như thế? Sớm biết thì lấy nhiều một chút!" Diệp Phong ảo não nói.

"Còn muốn lấy nhiều?" Kiếm Thi giật mình: "Hoàn hồn đan, hằng năm Y thánh luyện thành không quá hai mươi viên, mình ngươi có hơn bốn viên, bách độc hoàn càng khó có được, ngươi có hai bình, còn không biết đủ sao?"

"Vậy hắc sắc là cái gì?" Diệp Phong chỉ vào bình nhỏ màu đen hỏi, Bạch Quái căn dặn rất kỹ, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không được dùng.

Kiếm Thi tỉ mỉ xem xét, phe phẩy đầu, nói: "Cái này Kiếm Thi cũng chưa từng thấy qua."

"Ngươi vừa nói bách độc hoàn giải được bách độc, vậy loại độc nào không thể giải?"

"Có ba loại, Lam Mị của Đường Môn, Huyền Băng chưởng của Huyết Sát, Tiêu Dao Tán của Tử Vũ Môn."

"Ta biết Huyền Băng chưởng, Lam Mị cùng Tiêu Dao Tán có gì đặc biệt sao?"

"Lam Mị thấy máu tức dong, không quá một khắc sẽ biến thành bãi nước mủ. Vốn Huyền Băng chưởng đã tuyệt tích giang hồ, không ngờ Huyết Sát có thể luyện thành loại võ công độc ác này, người trúng chưởng sẽ bị đông lạnh thành băng." Nói xong ánh mắt phức tạp liếc nhìn Diệp Phong.

"Còn Tiêu Dao Tán? Lợi hại ra sao?"

"Tiêu Dao Tán không phải độc dược, nhưng so với độc càng nguy hiểm hơn, nhất là... Nhất là nữ tử." Sắc mặt Kiếm Thi ửng đỏ, thấp giọng nói.

Diệp Phong buồn bực, thấy biểu tình Kiếm Thi xấu hổ, bừng tỉnh ngộ: "Đại khái giống xuân dược!"

Nói xong bản thân cũng cảm thấy xấu hổ: "Ách... Nếu hoàn hồn đan và ngưng hương hoàn hữu hiệu như thế, vậy thì cho Sương nhi ăn đi, vết thương sẽ mau chóng khỏi hẳn."

"Ngươi... Ngươi nghĩ giống ăn cơm sao?" Kiếm Thi không bất đắc dĩ: "Ngươi đã cho Cung chủ dùng qua, chỉ cần phát huy tác dụng, ít ngày nữa Cung chủ sẽ khỏi hẳn, dùng nhiều hơn cũng vô ích."

"Hắc hắc..." Diệp Phong xấu hổ cười cười, đúng vậy, dù sao tốt là được, nhiều quá sợ có tác dụng phụ, nghĩ vậy vội hỏi: "Ta còn cho Kiếm Hoạ dùng, có vấn đề gì không?"

"Kiếm Hoạ? Không sao nhưng thật ra vết thương của nàng không nặng, quá lãng phí. Được rồi, ngươi đã cho những ai?" Đột nhiên Kiếm Thi cảm thấy người này không biết quý trọng thuốc quý, tặng người lung tung, thực sự quá xa xỉ.

"Ngọc phiến thư sinh Nhất Long."

"Ai! Quá đáng tiếc, thuốc này cầu cũng khó có được, không nên tùy tiện, rất nhiều vết thương có thể dùng thuốc thường vẫn trị hết."

"Tốt! Đã biết."

"Được rồi, ta muốn đi dò đường, Cung chủ đang trị thương, ngươi giúp nàng hộ pháp đi, vạn nhất bị người khác quấy rầy."

"Kiếm Thi."

"Còn có chuyện gì?" Kiếm Thi xoay người hỏi.

Diệp Phong không trả lời, đem ba bình dược chia ra phân nửa, nhét vào tay Kiếm Thi.

"Làm cái gì vậy?" Kiếm Thi nhìn bình sứ trong tay, không hiểu hỏi.

"Thuốc này người cứ giữ đi, vạn nhất... Ta nói vạn nhất Sương nhi hay các ngươi gặp phải bất trắc gì, còn có thể dùng để bảo mệnh."

"Không! Thứ này quá quý trọng, Kiếm Thi không dám nhận." Kiếm Thi vội vàng từ chối, bao nhiêu người mơ ước những thứ này... Không tiếc đánh đổi mọi thứ, rõ ràng người này biết nó trân quý, sao lại dễ dàng đưa người khác như thế.

"Vậy ngươi thay Sương nhi giữ đi, hơn nữa khi ta còn ở đây, đừng nói cho nàng biết."

"Ngươi... Tại sao ngươi làm như vậy?" Kiếm Thi nhìn Diệp Phong chằm chằm, tựa hồ muốn từ mặt hắn nhìn ra âm mưu gì.

"Ngươi không cần hoài nghi, Sương nhi và các ngươi từng cứu ta, tục ngữ nói đầu viên ngói trích thủy chi ân khi dũng tuyền tương báo, huống chi là ân cứu mạng. Được rồi, cứ như vậy đi, ta qua kia bảo vệ Sương nhi."

Kiếm Thi nhìn người nọ rời đi, ngực rất phức tạp, lúc trước đem người này bỏ lại sơn động một mình, chẳng những nàng không oán hận, còn tặng thứ quý giá như thế, lẽ nào hắn không biết, Lãnh Nguyệt Cung còn đeo trên lưng tru sát lệnh sao? Thực sự là vì ân cứu mạng? Nhưng nhìn nàng không giống làm bộ, huống hồ hiện tại nàng là Thiếu trang chủ Lôi Chấn sơn trang, khi thực thi tru sát lệnh cũng phải xem thế lực sau lưng nàng. Vì vậy, nàng không cần thiết cố gắng lấy lòng Lãnh Nguyệt Cung, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?

"Muốn biết nguyên nhân sao?" Kiếm Kỳ không biết đi tới từ lúc nào.

"Ngươi biết?"

"Có biết một... Hai..."

"Vì sao?"

"Bởi vì Cung chủ."

"Cung chủ?" Kiếm Thi nhìn biểu tình Kiếm Kỳ muốn nói lại thôi, trong lòng cả kinh: "Ngươi nói là nàng... Nàng đối với Cung chủ..."

"Nếu ta đoán không sai, chính là như vậy." Kiếm Kỳ nhìn Kiếm Thi giật mình, trong lòng đau xót, cuối cùng nàng vẫn không thể tiếp nhận, không phải sao?

"Làm sao ngươi biết?" Kiếm Thi vẫn không tin.

Kiếm Kỳ thở dài, xoay người rời đi: "Bởi vì ta và nàng vốn cùng một loại."

Kiếm Thi nhìn dáng vẻ cô đơn kia, ngực mê man, lẽ nào hai nữ tử có thể cảm mến nhau? Sao lại như vậy? Mỗi lần Kiếm Kỳ quan tâm, nàng chỉ nghĩ đây là tình tỷ muội chưa từng nghĩ Kiếm Kỳ sẽ thích nàng, lần trước sau khi cùng nhau chịu phạt, Kiếm Kỳ mới biểu lộ cõi lòng, còn bản thân nàng không biết nên làm thế nào, cảm xúc lẫn lộn nhưng không hề bài xích.

Khoảng chừng qua một canh giờ. Lãnh Vo Sương vận hành chân khí thông thuận hơn, quả nhiên hoàn hồn đan lợi hại, công lực đã khôi phục bảy phần, xem ra không quá bảy ngày liền khỏi hẳn.

"Sương nhi, thế nào?"

"Đã khá hơn, ít nhiều nhờ thuốc của Phong nhi."

"Hắc hắc... Nàng không sao là tốt rồi."

"Phong nhi, chỗ này không thích hợp ở lâu, ta phải nhanh chóng chạy về Lãnh Nguyệt Cung, ngươi..."

"Ta đi cùng nàng!" Diệp Phong vội nói, không cho Lãnh Vô Sương cơ hội cự tuyệt.

Lãnh Vô Sương âm thầm thở dài, theo tính tình nàng, sợ rằng bản thân cũng cách nào ngăn cản, để nàng đơn độc đi trước, không bằng đi cùng nhau, trên đường còn có thể tiếp ứng, lập tức lên tiếng: "Được rồi!"

"Hoan hô." Diệp Phong vui mừng hét lớn, huýt sáo một hồi, tiếng ngựa hí từ xa truyền đến, Trục Phong nhanh chóng xuất hiện, Lãnh Vô Sương thấy Trục Phong, giống như thấy thân ảnh quật cường lúc trước, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ngựa, cho nó ánh mắt ôn nhu.

Trục Phong nhẹ nhàng dụi dụi vào tay Lãnh Vô Sương, tựa hồ đang phát tiết bất mãn của bản thân, sau đó dùng đầu đυ.ng đυ.ng mũi Truy Nguyệt, dùng mã ngữ giao lưu tình cảm.

"Ha ha ha... Mã huynh, phải xuất phát, có gì trên đường nói đi!" Diệp Phong vỗ nhẹ nhẹ mũi Trục Phong, xoay người phóng lên ngựa.

Lãnh Vô Sương mỉm cười: "Kỳ nhi, Thi nhi, đi thôi." Nói xong cũng thả người lên ngựa.

Đoàn người vội vã chạy về Lãnh Nguyệt Cung.

Nếu không phải lo lắng thương thế của Lãnh Vô Sương chưa lành, Diệp Phong rất muốn tỷ thí một phen, xem thử giữa Trục Phong và Truy Nguyệt, tốc độ ai nhanh hơn. Bởi vì có ai đó bầu bạn nên trên đường không còn buồn chán.