Chương 29: Đại chiến Thanh Vân

Thế nhưng vũ khúc sao có thể không kết thúc? Nhưng không biết thời điểm kết thúc, người có phải rời đi hay không? Diệp Phong giơ ống tay áo lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Sở Yến, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.

Diệp Phong hít sâu một hơi, đè xuống bất an trong lòng, nhẹ giọng nói: “Yên nhi, không phải nàng từng hỏi nguyên nhân ta và Lam nhi xa nhau sao? Ta cũng không có ý định giấu diếm, chỉ là việc này thật sự khó có thể nói ra miệng, thế nhưng không nói thật, trái lại càng khiến lòng ta bất an.”

Ưu thương xuất hiện che lấp ánh mắt sáng ngời, lòng Sở Yên đau nhức: “Diệp lang thỉnh giảng, có lẽ Sở Yên sẽ hiểu được một… hai…”

“Thật ra ta cũng không phải là…”

“Diệp đại ca! Diệp đại ca! Không hay rồi!” Tiếng hô lo lắng cắt đứt lời Diệp Phong định nói. Ba người Mạc Ngôn, Mạc Ngữ, Nhu nhi đẩy cửa đi vào, vẻ mặt tràn đầy bất an.

“Tiểu Ngữ, xảy ra chuyện gì? Không nên gấp gáp, từ từ nói.” Lòng Diệp Phong dâng lên dự cảm bất thường.

“Diệp đại ca, ba ngày qua Ma Giáo bất ngờ tấn công phái Thanh Vân, tử thương rất nghiêm trọng, nhưng Ma Giáo vẫn chưa lui binh, thề không diệt không bỏ qua, Lăng minh chủ, Lãnh Nguyệt Cung, Đường Môn và các phái khác đã cho quân tới cứu viện nhưng sớm nhất cũng phải ba ngày nữa mới đến.” Tiểu Ngữ thở một hơi rồi nói.

“Thì làm sao? Có quan hệ gì tới ta?” Hiện tại bản thân đang nhận tru sát lệnh, tự thân khó bảo toàn, làm gì dư tinh lực quản chuyện sống chết của phái khác?

“Lôi trang chủ đang ở phái Thanh Vân!” Tiểu Ngôn trầm giọng nói.

“Cái gì?!” Sắc mặt Diệp Phong đại biến: “Cha ta ở đó? Cha ở đó làm gì?”

“Lôi Tam tổng quản nói, vì muốn phái Thanh Vân bỏ tru sát lệnh, không ngờ gặp Ma Giáo tấn công bất ngờ.”

“Tình hình hiện tại thế nào?” Diệp Phong vội la lên, hóa ra mấy ngày nay không gặp là vì mình???

“Tình thế vô cùng cấp bách, Lôi trang chủ chỉ dẫn theo một mình Lôi Đại, Ma Giáo xuất động phân nửa lực lượng, ngoại trừ Huyết Sát, Tử Thủy, thì Cầm Ma cũng có mặt, sợ rằng phái Thanh Vân không thể kiên trì đến khi cứu viện tới.” Mặt Tiểu Ngôn mang theo ưu sắc nói.

“Người đâu, gọi Lôi Nhị tới gặp ta! Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ, lập tức chuẩn bị, chúng ta đi thôi.” Nói xong, xoay người muốn rời khỏi.

“Diệp lang!” Tiếng gọi phía sau làm Diệp Phong dừng bước.

“Yên nhi yên tâm, nhất định ta sẽ cứu cha trở về, ở nhà chờ ta.” Chân tướng chờ lúc về ta sẽ nói rõ.

“Ân, Diệp lang vạn sự cẩn thận.” Không đợi người nọ nói thêm cái gì, Sở Yên đem hà bao nhẹ nhàng đeo bên hông.

“Yên nhi, ta còn có việc cần nói cùng nàng, nàng cứ giữ hà bao trước, chờ ta trở lại, được không?”

"Hà bào có phù bình an." Cho dù hắn muốn nói gì, tâm ý nàng đã quyết, chỉ hy vọng hắn bình an trở về.

Mặc dù chỉ một câu nói đơn giản nhưng Diệp Phong đã cảm động không ngớt, nắm chặt tay Sở Yên, ôn nhu nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ không sao."

"Ân, nhất định phải cẩn thận, ta... Ta chờ ngươi!"

Một câu ta chờ người đã cho Diệp Phong rất nhiều dũng khí, coi như núi đao biển lửa cũng nhất định xông qua, nhìn Sở Yên thật sâu, sau đó xoay người rời đi.

"Lôi đại ca nhận được tin tức đã lập tức xuất phát, hắn nói đại ca hành sự tùy theo hoàn cảnh, hắn sẽ bảo vệ trang chủ." Tiểu Ngữ vừa theo sau vừa nói.

"Tiểu Ngôn, bây giờ chúng ta xuất phát, bao lâu có thể đến phái Thanh Vân?"

"Nhanh nhất cũng ba ngày!"

Ba ngày? Không biết tình thế làm sao, chỉ có thể cầu khẩn phái Thanh Vân kiên trì. Ở chung với Lôi Khiêu Thiên mới mấy ngày nhưng hắn thật lòng quan tâm nàng, lần này cũng vì nàng mới gặp nạn, bảo sao Diệp Phong không nóng ruột?

Dọc theo đường đi, ba người không ngừng quất roi ngựa, một khắc cũng không dám làm lỡ, đói bụng hay khát đều giải quyết trên lưng ngựa, mệt mỏi thì dừng bất cứ chỗ nào nghỉ ngơi một, hai canh giờ rồi tiếp tục chạy đi, cuối cùng hừng đông ngày thứ ba cũng đến Vu Mộ Sơn phái Thanh Vân.

Vu Mộ Sơn nằm ở phương Bắc Thiên Tuyết Quốc, hiện tại là mùa hạ, nhưng trên núi vẫn có cảm giác nóng bức của ngày hè. Vốn dĩ Vu Mộ Sơn luôn mang màu xanh ngắt nhưng nay một mảnh hỗn độn, đâu đâu cũng là thi thể, hiện trạng chết rất thê thảm, có đệ tử phái Thanh Vân, có người của Đường Môn, còn có những tán khách giang hồ không môn không phái, nhiều hơn chính là hắc y đệ tử Ma Giáo, thời gian qua mấy ngày, bốc lên mùi hôi tanh tưởi, máu khô cạn từ lâu, binh khí rơi lả tả, mọi thứ chứng minh tình hình mấy ngày qua khốc liệt thế nào.

Càng đi về phía trước, tử thi càng ít, nhưng bắt đầu thấy người cũng Lãnh Nguyệt Cung, xem ra các đại môn phái đã mất rất nhiều tinh anh, lần này Ma Giáo ra tay quá tàn nhẫn.

Nội sảnh phái Thanh Vân

Lâm Khắc lẳng lặng ngồi ở vị trí trung tâm, vẻ mặt ngưng trọng, máu trên người không biết là của hắn hay của người khác, hai mắt đầy tơ máu, dáng vẻ rất chật vật.

"Phong nhi, Hân nhi, vết thương hai con thế nào?" Âm thanh khàn khàn lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Không còn trở ngại, đa tạ sư phụ quan tâm." Cả hai đồng thanh đáp.

"Phong nhi, quỳ xuống."

Ta Ân Phong không biết tại sao đột nhiên sư phụ nghiêm khắc như vậy, nhưng không dám nhiều lời, lập tức quỳ xuống.

"Phong nhi, đây là lệnh bài chưởng môn phái Thanh Vân, từ hôm nay trở đi, con chính là Chưởng Môn thập lục của phái Thanh Vân, lát nữa vi sư cùng các phái quyết chiến với Ma Giáo, con hãy nhân cơ hội dẫn Hân nhi rời khỏi." Lâm Khắc vuốt ve khối lệnh bài đen tuyền, tang thương không nói nên lời.

"Không! Sư phụ, Phong nhi muốn ở lại, thề cùng tồn vong với Thanh Vân." Tạ Ân Phong rơi lệ, nghẹn ngào nói.

"Sư phụ, Hân nhi cũng muốn ở lại." Ba một tiếng, Vương Vũ Hân quỳ bên cạnh Tạ Ân Phong, nàng khóc không thành tiếng.

"Sư phụ vô năng, e phái Thanh Vân không tránh được kiếp nạn này, phụ sự phó thác của Chưởng môn đời trước. Thế nhưng phái Thanh Vân không thể vong! Vài thập niên khổ tâm gầy dựng mới có ngày hôm nay, sao có thể hủy trong tay Lâm Khắc? Phong nhi, Hân nhi, hai con là hy vọng của phái Thanh Vân. Vi sư đã quyết định tử chiến với Ma Giáo, mặc dù chết cũng muốn bảo vệ cơ nghiệp mấy trăm năm, nếu vi sư bất hạnh, hai con phải gánh vác trọng trách trùng chấn phái Thanh Vân!" Lâm Khắc thê lương, lệ rơi ngắn dài.

"Sư phụ!" Hai người đồng thanh hô lên, lưu lại e chỉ có đường chết, tục ngữ có câu một ngày vi sư, cả đời vi phụ, Lâm Khắc giống như phụ thân của hai người, làm sao không thương tâm đây?

"Đi thôi, ý vi sư đã quyết, hai con không nên ở lại hi sinh vô ích, ta phải giữ hy vọng cuối cùng cho phái Thanh Vân." Nói xong đem lệnh bài nhét vào tay Tạ Ân Phong, xoay người rời đi, để lại tiếng gào khóc phía sau.

Chính điện phái Thanh Vân

Người thì ngồi, người thì nằm, hoặc nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày qua, giao chiến cùng Ma Giáo không dưới mười mấy lần, lần nào cũng có đồng đạo không thể trở về, người càng ngày càng ít, người còn lại thì ai ai cũng ảm đạm, nhân cơ hội vận công điều tức, nghênh tiếp cuộc chiến lần sau.

Trong đám người, bạch y đặc biệt chói mắt, lúc này Lãnh Vô Sương đang nhắm mắt điều tức, sắc mặt tái nhợt, nhìn như bị trọng thương, Kiếm Cầm, Kiếm Hoạ đứng hai bên trái phải bảo hộ nàng, máu thấm ướt cả bạch bố quấn bên ngoài. Lôi Khiếu Thiên được Lôi Đại và Lôi Nhị bảo vệ, ngồi một góc ở phòng khách, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Lâm chưởng môn, thương thế thế nào?" Thấy Lâm Khắc từ nội sảnh đi ra, Đường Tiềm bước lên tiếp đón.

"Chỉ bị thương ngoài da, không gì đáng ngại, những người khác thế nào?"

"Ngoại trừ Lôi trang chủ, tất cả những người khác đều bị thương, số người mất hơn phân nửa, e không thể tái chiến." Đường Tiềm trầm giọng đáp.

"Lãnh cung chủ sao rồi?" Lâm Khắc nhìn Lãnh Vô Sương nhắm mắt điều tức ở một bên.

"Lãnh cung chủ bị tiếng đàn làm thương tổn, sợ rằng nội thương không thể khỏi hẳn một sớm một chiều "

"Tiếng đàn kia rất cổ quái." Ngọc Phiên thư sinh Nhất Long ngắt lời nói.

"Không biết Nhất đại hiệp có phát hiện gì?" Hai mắt Lâm Khắc sáng lên.

"Tiếng đàn ai oán thê lương, đánh sâu vào nhân tâm con người, phàm người nào có cố sự sau lưng thì bi thương này sẽ bị mở rộng vô hạn, dẫn đến tinh thần rối loạn, thậm chí còn tự làm bản thân bị thương, nhất là những người tinh thông âm luật, tác động càng lớn."

"Mụ nội nó, nghe xong tiếng đàn, ta đã gϊếŧ thêm vài người, sau đó cái gì cũng không biết!" Thâu thiên thử Giang Côn ôm vết thương lớn tiếng nói.

"Nhất huynh nói rất đúng." Đường Tiềm cau mày: "Thảo nào mỗi lần nghe được tiếng đàn lòng ta rất phiền, bất an, nghe Nhất huynh nói, mới bừng tỉnh ngộ. Xem ra Ma Giáo rất kiêng kỵ võ công Lãnh cung chủ, tiếng đàn luôn nhắm vào nàng."

"Vậy giờ làm thế nào cho phải? Viện binh của Lăng minh chủ khi nào mới đến?"

"E chạng vạng mới có thể tới."

Mấy người đang tập trung thương lượng đối sách, bỗng nhiên một đệ tử phái Thanh Vân lảo đảo xông vào.

"Chưởng môn, Chưởng môn! Ma Giáo... Ma Giáo lại tấn công lên đây!"

Lâm Khắc tiến lên đỡ đệ tử sắp ngã: "Có bao nhiêu người?"

"Hằng... Hằng hà." Nói xong ôm chặt l*иg ngực, đoạt khí.

Lâm Khắc vuốt hai mắt hắn, sát khí tản ra, xoay người hét lớn: "Đệ tử phái Thanh Vân ở đâu?"

"Chưởng môn!" Toàn thể ở tứ phía đồng loạt hét lớn.

"Bày lục tinh trận! Tất cả cùng nhau nghênh địch, quyết chiến với Ma Giáo! Dù còn một hơi thở cũng không đầu hàng!"

"Dạ!" Thanh âm không lớn nhưng thể hiện rõ kiên quyết.

"Đúng! Cùng Ma Giáo quyết tử chiến!"

"Chẳng lẽ còn sợ bọn chúng sao?"

"Cùng tiến lên!"

Dường như ý chí có thể lay nhiễm, tất cả đều cầm vũ khí lên, đi ra đại điện, Lãnh Vô Sương và Lôi Khiếu Thiên cũng dẫn thuộc hạ theo sau.

Mọi người tới ngoài đại điện, cũng không chịu được hít ngụm khí lạnh, chỉ thấy một mảnh đen nghịt, tất cả đều là người của Ma Giáo, nhân số không dưới ba trăm. Huyết Sát mặc y phục đỏ thẫm, vẻ mặt lệ khí, phát ra sự vô tình lãnh khốc, tay cầm thanh loan đao, lạnh lùng nhìn kẻ thù bị bao vây ở giữa, ánh mắt giống nhìn con mồi đang giãy giụa trước khi chết. Tử Thủy thì một thân váy hồng nhạt, vẫn xinh đẹp quyến rũ, có điều đôi mắt sáng ngời kia lại khiến người khác sợ hãi.

"Lâm chưởng môn, đến nước này, người còn không đầu hàng, quy thuận chủ nhân nhà ta sao?" Huyết Sát nhìn Lâm Khắc lạnh lùng nói, khoé miệng hiện ra nụ cười miệt thị.

"Phái Thanh Vân ta là danh môn chính phái, sao có thể quỳ gối đầu hàng! Muốn Lâm Khắc quy hàng, trừ phi ta chết!"

"Hảo cốt khí a!" Tử Thủy xoay xoay tóc dài trước ngực, mị thanh mị tức nói, trong giọng hàm chứa đùa cợt: "Hôm nay chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

"Phi! Có bản lĩnh gì cứ xuất ra đi!"

"Xem ra Đường môn chủ cũng muốn tự tìm đường chết?" Huyết Sát chuyển tầm nhìn qua Đường Tiềm.

"Đường môn và Thanh Vân gắn bó như môi với răng, tất nhiên không khoanh tay đứng nhìn, nhị vị bớt sàm ngôn đi!" Đường Tiềm vừa nói vừa lấy Thiết Tráo mang vào tay, bao tay phản chiếu dưới ánh dương quang, trên bao tay có độc Lam Mị, gặp máu tất vong, ngay cả Đường Môn cũng không có cách giải.

"Lãnh cung chủ thì sao? Thế nhưng ta ngưỡng mộ mỹ mạo của ngươi đã lâu." Tử Thủy nhìn người dùng khăn bạch sắc che nửa khuôn mặt, sinh lòng hiếu kỳ.

Lãng Vô Sương ở bên cạnh không nói một lời, biểu tình vẫn nhàn nhạt, giống như tất cả không liên quan tới nàng, Tử Thuỷ thấy không có gì thú vị, sắc mặt lạnh như băng: "Vốn dĩ Lôi trang chủ không phải người giang hồ, cần gì bỏ mạng tại đây. Chủ nhân nhà ta luôn muốn mời Lôi trang chủ tới làm khách."

“Không sai! Lôi Chấn sơn trang luôn đặt mình ở ngoài giang hồ, không tham dự phân tranh chính tà, nhưng hiện tại bất đồng!” Đột nhiên Lôi Khiếu Thiên đề cao âm lượng: “Thiếu chút nữa Huyền Băng chưởng đã lấy mạng Lôi Hận con ta, tư thù này nhất định Lôi Chấn sơn trang phải tính rõ ràng.”

Lời vừa nói, mọi người đều kinh hãi, tất cả ánh mắt đều chuyển về phía Lôi Khiếu Thiên, nghi hoặc, khϊếp sợ, còn có sợ hãi.

“Nói như vậy, lời giang hồ đồn đãi là sự thật?” Huyết Sát hỏi nghi vấn trong lòng những người có mặt.

“Không sai! Tử y tu la Diệp Phong chính là nhi tử của Lôi Khiếu Thiên, thiếu trang chủ Lôi Chấn sơn trang!” Lôi Khiếu Thiên đưa mắt nhìn một vòng thản nhiên tuyên bố, kể từ bây giờ, Ma Giáo không dám có hành động thiếu suy nghĩ lên người Diệp Phong, ngày hôm nay hắn tỏ rõ thái độ đối lập với Ma Giáo, chắc chắn người chính đạo cũng không còn nặng lòng khi đối mặt với Diệp Phong, nếu muốn sử dụng tru sát lệnh cũng sẽ suy nghĩ thế lực của Lôi Chấn sơn trang.

“Như vậy thật đúng lúc, giải thích cùng một lúc, tránh phiền phức về sau!” Huyết Sát bất thiện: “Gϊếŧ!”

Ra lệnh một tiếng, hắc y nhân trào lên như thủy triều, vọt tới mọi người, quyết tồn vong cùng chính đạo, lúc này không cần tiếp tục để ý quy củ giang hồ gì. Huyết Sát vung đao chém về phía Đường Tiềm, song song tung chưởng đánh úp Lâm Khắc, Huyền Băng chưởng phong không khỏi khiến những người gần đó rùng mình.

Đường Tiềm thấy đao đến gần mặt, không dám đón đỡ, nghiêng người hé tránh, thiết tráo ngũ chỉ như câu, tung chiêu cầm nã thủ chụp vào tay phải cầm đao của Huyết Sát, nếu thành công, chắc chắn tay hắn sẽ bị phế. Tự nhiên Lâm Khắc cũng không dám đón đỡ, thuận lời bắt được hai hắc y nhân thay mình đón chưởng, người nọ trúng chiêu, thân thể lập tức kết băng, có thể thấy uy lực của Huyền Băng chưởng không tầm thường.

Huyết Sát lập tức biến chiêu, trở cổ tay, lưỡi đao tiến thẳng ngũ chỉ Đường Tiềm, thân thể chuyển động, đá về phía Lâm Khắc. Đao pháp của Huyết Sát tinh diệu, biến hóa khôn lường, chưởng phong sắc bén kèm theo hàn độc, rõ ràng hắn đang chiếm thế thượng phong nhưng hình như không nóng lòng tổn thương hai người, chỉ là tận lực chu toàn.

Về phía Tử Thủy, nàng quay trường tay áo, muốn đánh bay khăn che mặt của Lãnh Vô Sương, nàng rất hiếu kỳ gương mặt phía dưới, tột cùng nữ tử thế nào lại được so là tốt hơn nàng!

Kiếm Họa sốt ruột, hét lớn một tiếng: “Xem kiếm!” Nhất chiêu ‘Mai ảnh cước', kiếm xoay liên tục, ảnh kiếm che chắn trước người Lãnh Vô Sương.

“Không biết tự lượng sức mình!” Tử Thủy lạnh lùng lên tiếng, chiêu thức bất biến, nội lực cao thầm khó lường.

“Họa, cẩn thận!”

Lời Lãnh Vô Sương chưa dứt, một tiếng trống vang lên, trường tay áo Tử Thủy quấn lấy cổ tay phải Kiếm Họa, đau nhức lập tức truyền đến, trường kiếm bay khỏi tay, Tử Thủy nhanh chóng đánh một chưởng vào ngực Kiếm Họa, nàng bay xa cả trượng.

“Họa!” Lãnh Vô Sương vội vàng tới bên người Kiếm Họa, đem một viên dược hoàn màu lục sắc nhét vào miệng nàng.

“Cung chủ, ta… Ta không sao, ngươi… Cung chủ… Phải cẩn thận!” Kiếm Họa cố nén huyết xuống cổ họng, suy yếu nói.

“Chiếu cố Họa!” Giao Kiếm Họa cho thuộc hạ khác, Lãnh Vô Sương chậm rãi rút nhuyễn kiếm bên hông ra, hai mắt sáng sủa tản ra sát khí lạnh lùng, y phục chuyển động theo sự lưu động của chân khí trong người, khí thế bức người, nhuyễn kiếm dường như cảm nhận được sát ý trên người chủ nhân, phát ra âm thanh ong ong, tràn ngập khí phách, quả thật xứng với danh hiệu ‘Ngọc diện la sát’.

Tử Thủy cũng không dám manh động, xuất ra vũ khí thành danh của mình - Thiên Tiên Tỏa, đó là đôi vũ khí rất cổ quái, giống kiếm, đoan chỗ tự câu, dễ dàng chế ngự binh khí địch nhân, lần nào cũng thành công, không ít nhân sĩ giang hồ bại dưới Thiên Tiên Tỏa. Chỉ tiếc Ngân Nguyệt chính là nhuyễn kiếm, Thiên Tiên Tỏa không thể bắt được.

Lãnh Vô Sương từng bị cầm ma gây thương tích, võ công suy giảm rất nhiều, đối phó với Tử Thủy hơi cật lực, nhưng Tử Thủy muốn đánh bại Lãnh Vô Sương, sợ rằng trong thời gian ngắn không thể hoàn thành.

Các nhân sĩ giang hồ khác cùng người Ma Giáo hỗn chiến loạn thành một đoàn, Lôi Khiếu Thiên được Lôi Đại và Lôi Nhị bảo vệ, vừa đánh vừa lui, chuẩn bị mở đường máu, có điều người của Ma Giáo quá đông, bao vây ba người, nửa bước cũng khó dời đi.

Toàn bộ Vu Mộ Sơn biến thành địa ngục tàn khốc, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, tiếng binh khí giao nhau đinh tai nhức ốc, tiếng kêu thê lương thảm thiết, đàn điều cả kinh bay loạn…

“Tất cả cố gắng tụ lại một chỗ, đừng đơn độc chiến đấu!” Một tiếng hét lên dường như sấm rền nổ tung trên đỉnh đầu, một thân ảnh tử sắc xuyên qua đám người, kêu gọi mọi người tụ lại một chỗ.

“Người thụ thương cùng đệ tử Lãnh Nguyệt Cung mau đến khu trung tâm, người khác tọa bên ngoài!” Diệp Phong cắt đứt gân tay một đệ tử Ma Giáo, hô lớn. Tất cả cung nhân Lãnh Nguyệt Cung đều là nữ tử, thể lực dễ bị tiêu hao, ở bên ngoài chỉ là hi sinh vô ích, mặt khác có rất nhiều người trọng thương mất đi năng lực tác chiến, nếu không làm thế, chỉ có một đường là chết.

“Cha, cha không có việc gì chứ?” Diệp Phong liều chết đến bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, thân thiết hỏi.

“Phong nhi, con đến rồi, cha không sao.”

“Lôi Đại, Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ, chiếu cố cha ta! Lôi Nhị, ngươi đi hổ trợ Đường môn chủ.”

“Dạ thiếu gia!”

“Dạ, Diệp đại ca!”

“Phong nhi, con phải cẩn thận!” Lôi Khiếu Thiên vội hỏi.

Diệp Phong cho Lôi Khiếu Thiên ánh mắt an tâm, sau đó nhanh chóng sát nhập đoàn người.

“Họa, đây là hoàn hồn đan, mau ngồi xuống điều tức!” Diệp Phong bay tới bên cạnh Kiếm Họa.

Kiếm Họa bị trọng thương, vô lực nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu chằm chằm về một phương hướng. Diệp Phong nhìn theo ánh mắt nàng, thấy thân ảnh bạch sắc đang cùng Tử Thủy quyết chiến, lòng Diệp Phong căng thẳng: “Họa yên tâm, ta sẽ bảo vệ Sương nhi, ngươi mau điều tức, chớ để Cung chủ lo lắng cho ngươi.”

Nhẫn thần kiên định khiến người an tâm, Kiếm Họa khẽ gật đầu, không thể lên tiếng, vấn đề quan trọng hiện tại là khôi phục thân thể tham gia tác chiến.

“Là ngươi?” Ngọc phiến thư sinh Nhất Long thấy Diệp Phong lập tức thất kinh.

“Thương thế ra sao?” Diệp Phong không trả lời, nhàn nhạt hỏi lại, thuận thế nâng kiếm đâm tên đệ tử Ma Giáo đang muốn đánh lén Nhất Long.

“Đa tạ quan tâm, ngày khác tất báo ân cứu mạng!” Nhất Long múa thiết phiến, nghiêm túc nói.

“Hôm nay có thể báo chứ?”

“Hôm nay?”

“Thỉnh Nhất đại ca chủ trì cuộc chiến ở đây, nghìn vạn lần không được để mọi người cách xa nhau, bằng không chết là điều không thể nghi ngờ!” Nói xong tử ảnh chợt lóe, không còn hình bóng.

Nhất Long lập tức tỉnh ngộ: “Nhất định ta sẽ dốc toàn lực bảo toàn mọi người!”

Lôi Nhị tham gia vào vòng chiến cùng Lâm Khắc và Đường Tiềm, áp lực được giảm bớt, mặc dù Huyết Sát vây công ba người, nhưng mặt không đổi sắc, loan đao trên tay dùng kín không một kẽ hở, Huyền Băng chưởng càng khó lòng phòng bị.

“Sư phụ! Sư phụ!” Nghe tiếng gọi quen thuộc, Lâm Khắc sửng sốt, cao thủ so chiêu không thể phân tâm, một kẽ hở nho nhỏ nhưng Huyết Sát lập tức nắm lấy, một đao xẹt qua, chém trúng tay Lâm Khắc, máu nhanh chóng tuôn ra.

“Sư phụ!” Một tiếng thét kinh hãi thốt ra.

“Phong nhi, Hân nhi, sao hai con không đi?” Lâm Khắc nhìn hai ái đồ vội vàng la lên.

“Sư phụ, phía sau núi đã bị Ma Giáo vây quanh, ta và sư huynh thiếu chút nữa mất mạng, là Tử y tu la Diệp Phong cứu.” Vương Vũ Hân giúp Lâm Khắc băng bó vết thương, giải thích ngắn gọn.

Tử y tu la? Chính là Thiếu trang chủ Lôi Chấn sơn trang? Lôi Khiếu Thiên thỉnh ta buông bỏ tru sát lệnh, đã bị từ chối, vì sao hắn còn cứu hai người? Hôm nay còn muốn giải vây phái Thanh Vân? Rốt cuộc người này có tâm tư gì? Nhưng hiện tại không được phép suy nghĩ nhiều, Đường Tiềm cùng Lôi Nhị dưới thế tấn công của Huyết Sát, nguy cơ tràn ngập.

“Phong nhi, Hân nhi, qua chỗ đại hiệp Thiết Thắng, nhất định phải cẩn thận!” Nói xong, xoay người tham gia vào vòng chiến.

Hai người biết võ công mình thấp, ở đây cũng không thể trợ giúp sư phụ, trái lại khiến người phân tâm, nên không do dự, qua bên cạnh Thiết Thắng.

Thấy thân ảnh quen thuộc kia, lòng Lãnh Vô Sương căng thẳng, bất quá mới luyện võ được một năm, trên người lại có nội thương, sao lại năng lực lớn thế này?

“Thủy nhi muội muội, đã lâu không gặp! Có nhớ Tình ca ca không?” Diệp Phong nâng kiếm ngăn cản Thiên Tiên Tỏa tấn công Lãnh Vô Sương, vui cười nói.

“Tiểu tử thối! Lại là ngươi, thực sự muốn chết?” Ý cười trên mặt Tử Thủy biến đổi, chuyển qua đâm thẳng đến chỗ Diệp Phong.

“Ai u! Tục ngữ nói đánh là thương, xem ra Thủy nhi muội muội tình thâm ý trọng với Tình ca ca đây!” Ngoài miệng trêu chọc nhưng tay không dám thả lỏng, thuận thế đánh Truy Hồn Kiếm Pháp, có thủ có công.

Đúng lúc này, một tiếng đàn vang lên, sắc mặt mọi người đại biến, Diệp Phong nhíu mày, tiếng đàn quá mức kỳ quái!