Chương 16: Đại Hội Võ Lâm

Dàn xếp cho Nhu nhi xong, Diệp Phong lại ra đường lớn lượn một vòng, thấy nhiều người mang theo đao kiếm đi về hướng thành Đông, nàng hiếu kỳ hỏi thăm, hóa ra mai là ngày tổ chức đại hội võ lâm. Lăng gia cách thành Đông sáu mươi dặm, vì đại gia muốn tham dự đúng lúc nên tất cả đều tới sớm một đêm.

Diệp Phong nằm trên giường lật qua lật lại, trong đầu chỉ nghĩ đến đại hội võ lâm, tiểu thuyết đều viết hôm đó là ngày chọn võ lâm minh chủ, không biết lần này có phải hay không, nhưng chắc Sương nhi cũng sẽ tới, dù sao nàng là người đứng đầu Lãnh Nguyệt Cung.

Tới đó nhìn nàng một lần, từ nay về sau nàng đi Dương quan đạo của nàng, ta qua cầu độc mộc của ta, hơn nữa không khí chắc rất náo nhiệt, không đi thực sự rất đáng tiếc a.

Lăng gia trì sơn bàng thủy, phòng ốc nối tiếp san sát, tráng lệ nhưng không quá xa hoa, đình thai lâu tạ, tương hộ giao thác. Quản gia đứng ngay cửa chính vội vàng đón tiếp khách tứ phương, tuy bận rộn nhưng rất có trật tự, chính sảnh là một khoảng đất trống nhưng lúc này tấp nập, người ngồi, người đứng, người uống rượu, người phẩm trà, tốp năm tốp ba tụ lại, đàm luận bất diệc nhạc hồ, vị trí trung tâm chỉ hai cột cao, tuy lá cờ lớn ở giữa lay động theo gió nhưng vẫn có thể nhìn rõ bốn chữ ‘Đại hội võ lâm’.

Vị trí trung tâm có lẽ là chỗ của minh chủ võ lâm Lăng Hải, hai bên được sắp xếp hai hàng ghế đỏ thẫm, rõ ràng là chỗ của các đại môn phái lớn, lúc này chưa đến thời điểm dự họp, nên khu vực trung tâm không có người.

Diệp Phong thấy trường hợp thế này, cảm giác giống như đi xem tuồng, tất cả mọi người đang chờ bắt đầu, vì không muốn người khác chú ý, Diệp Phong tận lực đến những chỗ ít người lai vãng, nhưng những… Người giang hồ này quá nóng tính, lôi kéo nàng tự giới thiệu ‘Tại hạ Mỗ Mỗ môn phái Mỗ Mỗ, xin hỏi xưng hô với thiếu hiệp thế nào?’ Diệp Phong tùy tiện giới thiệu một cái tên, người nọ vội vàng nói ‘Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu’, như rất sợ người khác nói hắn không có kiến thức.

Nhưng thời điểm này Lăng Hải ở phía sau viện đang rất giận dữ: “Làm càn! Không biết hối cải!” Sau đó đá một cước khiến người quỳ trên đất ngã lăn.

“Cha, hài nhi không sai, thế nào cha lại vì ngoại nhân mà làm đau nhi tử của mình? Ta là con một bốn đời Lăng gia! Hơn nữa, rõ ràng người kia khinh người quá đáng. Lần này để hắn chạy mất, lần sau nhất định ta sẽ hảo hảo giáo huấn hắn, để hắn biết bản thiếu gia lợi hại thế nào.” Người nói chính là một trong tứ đại cóc - Lăng Tinh.

“Tinh nhi, tại sao ngươi vẫn chưa hiểu? Ngươi biết kia là ai không? Thế nào lại tùy tiện gây thù hằn với hắn? Phải biết thế lực sau lưng hắn, ngay cả cha ngươi cũng không thể tùy tiện trêu vào!” Lăng Hải nhìn nhi tử không chịu thua, âm thầm thở dài.

“Hắn thì có thể có hậu thuẫn gì? Ta phái người điều tra qua, hắn một… Không biết võ công, hai không có gia thế hiển hách, thật không biết cha sợ hắn cái gì?”

“Hanh! Ngươi còn quá trẻ không hiểu chuyện, ngươi cho rằng Lôi Khiếu Thiên nhàn rỗi không có việc gì, cho người tới mua kỹ viện sao? Ngươi cho rằng hắn sẽ vì một cô nương Sở Yên, xuất động Lôi Nhị, Lôi Tam làm chuyện này?”

“Ý cha là?”

“Khẳng định có quan hệ rất lớn tới người tên Diệp Phong kia, Lôi Nhị cũng bị trọng thương, tất nhiên Diệp Phong không đơn giản a!” Lăng Hai như đăm chiêu nói.

“Nhưng xác thực hắn không biết võ công, Mạnh Đinh từng đánh hắn trên đường cái.”

“Thì bởi vì hắn không có võ công mới đáng sợ, rốt cuộc ai đã giúp hắn? May người đả thương hắn không phải ngươi, bằng không thật không may cho Lăng gia chúng ta!”

“Cha nói Mạnh gia sẽ xảy ra chuyện?”

“Đó chỉ là vấn đề thời gian, đành phải yên lặng theo dõi trong bóng tối. Khoảng thời gian này, ngươi phải ở nhà cho ta, hảo hảo luyện võ, không được phép ra khỏi cửa nửa bước!”

“Nhưng cha…”

“Đủ rồi, lão phu phải ra ngoài tiếp đãi các Chưởng môn, ngươi vào phòng ngẫm nghĩ thật kỹ cho ta!” Nói xong phất tay áo rời đi.

“Các vị bằng hữu đồng đạo, đại hội võ lâm sẽ được bắt đầu ngay lập tức, cho mời Chưởng môn các phái nhập tọa.” Quản gia Lăng gia bảo - Lăng Phúc xuất hiện trên đài, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

Diệp Phong cũng mau chóng nhìn lên, nàng thấy một lão giả khoảng năm mươi tuổi đang chắp tay thi lễ với tất cả, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng có thể nghe rõ từng chữ thế này, chứng tỏ võ công người này không phải kém.

“Bang chủ Phi Ngư Bang tới!” Một nam tử ục ịch, tay cầm vũ khí Ngữ Xoa Trạng bước tới hàng ghế bên trái.

“Đường chủ Kính Vân Đường - Lê Vạn Thanh đến.” Người này tay cầm đơn đao, đi lại trầm ổn, ngồi phía bên phải.

“Các chủ Bích Kiến Các - Đông Võ đến!” Chỉ thấy một thân ảnh từ dưới đài nhảy lên, có chút tiêu sái.

“Hảo!” Một người hoan hô ủng hộ. Đông Võ cũng chắp tay cảm tạ, ngồi vào vị trí bên phải.

“Chưởng môn phái Thanh Vân - ‘Kiếm Vân Tử’ Lâm Khắc đến!” Một lão giả năm mươi lên đài, phía sau là hai ái đồ Tạ Ơn Phong và Vương Vũ Hân, hắn tới vị trí bên trái ngồi xuống, hai đệ tử đứng phía sau.

“Môn chủ Đường môn - ‘Thiên Độc Thủ’ Đường Lặn tới!” Một người mặc y phục màu lam sam, cầm chiết phiến chậm rì rì lên đài, sau khi ôm quyền chào hỏi thì bước qua vị trí bên trái ngồi xuống.

“Thế này có thể vào mắt.” Diệp Phong nhìn kỹ những người này, ngoài hình đại khái khoảng nam mươi lăm đến sáu mươi, thoạt nhìn như thư sinh, mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt kiên nghị, bất quá nhãn thần có chút lạnh, đây chính là cao thủ.

“Tổng quan Lôi Chấn sơn trang - Lôi Tam đến!”

“Là tên ngốc kia!” Diệp Phong thấy người nọ lập tức kinh hãi, bất giác lấy tay kéo áo choàng, “Không thể để hắn phát hiện, bằng không rất thê thảm”.

Lại ngừng một hồi, đợi người khác xuất hiện, trong lòng Diệp Phong thấp thỏm, không biết Sương nhi có đến hay không? Đại khái qua một khắc, rốt cuộc nghe âm thanh Lăng Phúc vang lên: “Cung chủ Lãng Nguyệt Chung - ‘Ngọc diện la sát’ Lãnh Vô Sương đến! Minh chủ Lăng Hải bảo chủ đến!” Lời vừa dứt, tất cả đều đứng dậy chào đón.

Ngực Diệp Phong chấn động, cuối cùng có thể nhìn thấy người nọ, hóa ra danh hào của Sương nhi là ‘Ngọc diện la sát’, rất khí phách, nghe xong cũng khiến người khác nể sợ. Nhìn trên đài, người nọ vẫn một thân bạch y, lụa mỏng che mặt, chỉ lộ đôi mắt sáng ngời, thần tình vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng tựa hồ ưu thương phía sau ánh mắt càng dày đặc thêm, có vẻ người gầy hơn: “Sương nhi, nàng khỏe không?” Diệp Phong yên lặng tự hỏi.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phong, Lãnh Vô Sương giương mắt nhìn về hướng bên này, Diệp Phong cả kinh, vội vàng cúi đầu, lập tức cười thầm, bản thân có gì phải sợ? Mình mới là người bị nàng từ bỏ, hơn nữa hiện tại còn mặc thêm áo choàng, chắc không bị nhận ra, nghĩ đến đây liền ngẩng đầu đón nhận, đáng tiếc người nọ đã dời tầm nhìn.

“Lăng minh chủ!”

“Lăng minh chủ!” Mọi người ôm quyền thi lễ.

“Mời ngồi, không cần đa lễ. Thỉnh Lăng cung chủ ngồi bên này!”

Lãnh Vô Sương cũng không khách khí, trực tiếp đi tới vị trí đầu tiên bên phải ngồi xuống, Kiếm Thi và Kiếm Kỳ đứng phía sau.

Thấy tất cả ngồi xuống, Lăng Hải vươn hai tay, ngăn mọi người dưới đài ngừng nghị luận.

“Các vị võ lâm đồng đạo! Lăng mỗ may mắn mới có thể mời tất cả tới Lăng gia bảo, lần này tổ chức đại hội võ lâm có hai mục đích. Thứ nhất: Chư vị cũng biết, tin tưởng chư vị cũng đoán được hôm nay có ba môn phái không tham dự. Không sai chính là phái Không Động, Hắc Hổ bang, và Xích Môn, vốn dĩ bọn họ phải cùng chúng ta ở đây đàm luận, uống rượu, nhưng mấy tháng trước, trong một đêm ba phái tổng cộng bảy trăm ba mươi sáu người đều bị sát hại! Ngay cả nữ nhân không võ công hay hài tử đều không tránh khỏi kết cục chết thảm! Hung thủ này quá mức tàn độc! Nhưng đến hôm nay vẫn không có tin tức của hắn, người quy nhất còn sống là Phó bang chủ Hắc Hổ bang - Hồ Khôn! Cho mời Hồ phó bang chủ! Vì giữ bình yên chốn giang hồ, trừ bạo an dân, giúp đỡ chính đạo, đồng thời báo thù cho mấy trăm mạng người, quyết không để tên hung thủ tiêu dao tại ngoại! Chúng ta phải vì bọn họ báo thù!” Nói xong liền vung tay hô to.

“Vì bọn họ báo thù!”

“Gϊếŧ hắn!”

“Nợ máu phải trả bằng máu!”

Dưới đài hưởng ứng, trong nháy mắt bầu không khí được đẩy lên cao.

Lăng Hải lại duỗi tay ngăn mọi người kích động: “Bản minh chủ tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, hạ tru sát lệnh đối với người này! Hắn chính là kẻ thù của toàn bộ võ lâm, tru sát hắc lệnh, không chết không thôi!”

“Không chết không thôi!”

“Gϊếŧ!”

Võ Lâm minh chủ hiệu triệu toàn bộ võ lâm, nắm giữa ba loại lệnh tru sát: Mộc Lệnh, Đồng Lệnh, Hắc Lệnh, trong đó một khi Hắc Lệnh được xuất ra thì không ai có thể thoát khỏi cái chết.

Nhìn mọi người cuồng hô, Diệp Phong lắc đầu: “Trong một đêm có thể gϊếŧ nhiều người như vậy, nào phải dạng người hời hợt! Đã qua một thời gian dài, vậy mà hung thủ mặt mũi thế nào còn chưa biết, làm sao tru sát? Chứng kiến chính đạo võ lâm trước mặt, Diệp Phong cảm thấy bọn họ quá ngây thơ!”

Đang lúc suy tư, một người xuất hiện giữa đài, tóc hoa râm che hơn nửa mặt, căn bản không cách nào nhìn rõ tướng mạo.

“Đây là Hồ phó bang chủ, trước đây uy phong thế nào, chúng ta biết rõ, một thân một mình hành tẩu giang hồ, thế nhưng mọi người nhìn đi, hôm nay biến thành như vậy, làm sao không khiến người tiếc hận? Tất cả đều do tên hung thủ kia gây nên! Hắn là địch nhân của toàn bộ giang hồ! Xin các vị Chưởng môn có mặt hãy cùng Lăng Mỗ truy sát người này! Lăng Phúc, đem Tru Sát Lệnh đưa cho các vị Chưởng môn!”

Dưới đài nghị luận không ngớt, tiếp nhận Tru Sát Lệnh chính là gánh nợ máu trên lưng, trừ phi gϊếŧ chết người nọ, bằng không cho dù toàn phái chỉ còn một người cũng phải chấp hành, đây là đều tất cả môn phải không ai muốn thấy, thế nhưng nếu như không tiếp, chẳng khác nào khiêu chiến với giang hồ, quả nhiên Lăng Hải là tên cáo già, khổ cực là các đại gia, còn công lao lại thuộc về một mình hắn.

Lăng Phúc bưng một khay gỗ, trên đó có bảy tấm Tru Sát Lệnh, Đường Tiềm và Lâm Khác liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi vươn tay nhận lấy, tất cả các môn phái khác không dám không làm theo.

“Lăng bang chủ, ngân hàng tư nhân Lôi Khiếu không phải môn phái giang hồ, cũng không cần theo lệnh của Lăng minh chủ, tất nhiên không cần tiếp nhận Tru Sát Lệnh này, thỉnh minh chủ thu hồi.” Lôi Tam nhìn các Chưởng môn một vòng, lạnh lùng nói với Lăng Hải.

“Này… Mặc dù quý trang không thuộc môn phái giang hồ, nhưng người này có thể sẽ bất lợi với quý trang, sợ rằng Lôi trang chủ cũng khó ứng phó. Hoàn thỉnh quý trang cùng tiến cùng lui!” Lăng Hải vẫn kiên quyết như trước.

“Cái này không cần Lăng minh chủ nhọc lòng, trang chủ chúng ta tự nhiên có đối sách ứng phó. Ngược lại, tại hạ có điều lo lắng hơn, thỉnh Lãnh cung chủ tiếp lệnh.”

Mọi người dời ánh mắt lên người Lãnh Vô Sương, Lãnh Nguyệt Cung là đệ nhất bang phái. Tiếp sẽ luôn bị người khác nhìn chằm chằm, không tiếp tự nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích. Vô luận thế nào cũng rất bất lợi cho Lãnh Nguyệt Cung, đây chính là chỗ Lăng Hải gian trá, hắn muốn loại bỏ Lãnh Nguyệt Cung từ lâu, nhưng kiêng dè võ công của Lãnh Vô Sương, bởi vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Sương nhi, đừng tiếp, đây chính là bẩy rập lớn!” Diệp Phong nhìn Lãnh Vô Sương chằm chằm, không tiếng động cầu khẩn.

Làm sao Lãnh Vô Sương không rõ lợi hại trong đó, cho dù nàng tiếp hay không tiếp, người có lợi nhất cũng là Lăng Hải. Nàng cười nhạt, thủ đoạn đê tiện như vậy cũng nghĩ ra được, Lãnh Nguyệt Cung đã gϊếŧ nhiều người, thêm một người cũng không vấn đề, vì thế bình tĩnh tiếp nhận lệnh bài.

“Hảo!” Lăng Hải hét lớn: “Thứ hai chính là, hôm nay giang hồ bắt đầu nổi phong ba, Huyết Kiền Đường cùng Tử Vũ Môn nhiều lần làm xằng làm bậy, ức hϊếp các môn phái nhỏ, đã có mười một phái nhỏ bị bọn họ tiêu diệt, quả thật quá khinh người! Chúng ta phải cùng nhau…”

Lăng Hải chưa dứt lời, một tràn cười truyền vào màng tai mọi người, Diệp Phong cảm thấy ngực cuồn cuộn, hình như có gì đó bóp chặt, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt, hiển nhiên tiếng cười hàm chứa nội lực.

“Là ai nói muốn tiêu diệt Huyết Kiền Đường của ta? Khẩu khí không nhỏ!” Thanh âm âm lãnh dị thường.

“Khanh khách khanh khách lạc… Ngươi không nghe được sao? Nhiều người như vậy nói phải diệt ngươi!” Lại thêm âm thanh yêu mị khác vang lên.

Cũng không biết từ khi nào, xuất hiện một nam một nữ hai bên trái phải gốc đại thụ lớn.

“Là ‘Hắc Diêm La’ - Huyết Sát!’

“ ‘Thiên mặt hồ ly’ - Tử Thủy!”

Có người hô lớn, thanh âm rõ ràng còn mang theo run rẩy, bầu không khí lập tức khẩn trương, tất cả đều cầm chặt vũ khí trong tay, đề phòng xung quanh.

“Lăng minh chủ không phải a, tổ chức đại hội võ lâm lại không cho chúng ta biết, hai chúng ta đành không mời tự đến, các vị không ngại chứ? Khi nam tử nói xong, hai người đồng thời bay lên đài, đứng lưng tựa lưng, vẻ mặt đề phòng.

Nam tử trang phục hắc sắc, tướng mạo tuấn lãnh, có điều sát khí trên mặt quá nặng, nhãn thần âm trầm, thể hiện rõ sự khát máu. Còn nàng kia, lộ nửa bộ ngực sữa, cái mông căng đầy, vẻ mặt quyến rũ, quả nhiên không hổ là một trong tam đại mỹ nhân, đúng thật nghiêng nước, nghiêng thành.

“Oa! Thực sự là một cô em a!” Diệp Phong chảy nước bọt nghĩ thầm: “Nhưng dáng vẻ là hồ ly tinh.”

“Ngươi muốn tham gia đại hội võ lâm? Thực sự quá nực cười!” Bang chủ Phi Ngư bang chế nhạo.

“Yêu! Chúng ta không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng!” Tử Thủy vừa dứt lời, cả người đã bay lên, xuất chưởng kinh dương, đánh thẳng vào người bang chủ Phi Ngư bang, hắn lăn một vòng lớn, phun ra ngụm máu tươi.

“Khuất xuất cuồng ngôn, giáo huấn nho nhỏ dành cho ngươi.”

Vừa chớp mắt đã có người bị thụ thương, Diệp Phong không khỏi tặc lưỡi, đây mới là cao thủ, còn chưa kịp hiểu gì thì đánh xong.

“Chớ có càn rỡ! Xem kiếm!” Các chủ Bích Kiếm Các - Đông Võ gầm lên, rút kiếm.

“Để xem ngươi lợi hại thế nào!” Tay phải Huyết Sát trảo mũi kiếm, Đông Võ thất kinh, vội vàng thu kiếm, Huyết Sát theo sau xuất chưởng, Đông Võ cảm thấy gió lạnh kéo tới, chưa kịp phản ứng, ngực đã trúng chưởng, ‘Phốc’ một cái, máu tràn ra khóe miệng.

Hai chiêu đã làm đối thủ trọng thương, võ công cao thấp thế nào, ai ai cũng nhìn rõ.

Mọi người chưa kịp tỉnh lại từ mơ hồ, lại nghe tiếng đàn du dương vang lên, Diệp Phong cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, hô hấp nặng hơn, một cổ nhiệt lưu trào ngược, nàng thất kinh, tiếng đàn rất tà môn! Vội vàng giơ tay bịch lỗ tai: “Ta không nghe! Cái gì cũng không nghe!”

Diệp Phong quan sát xung quanh, sắc mặt ai cũng ửng hồng, trong mắt tản ra ánh sáng hèn mọn, cùng nhau nhìn về một hướng.

Nàng theo đó nhìn qua, thấy mười mấy nữ tử mặc toàn lụa trắng, theo tiếng đàn nhảy múa, hơn nữa những thứ trên người căn bản không phải y phục, gần như là trong suốt, chỉ miễn cưỡng che thân thể mà thôi, như ẩn như hiện thế này thật dễ khiến người xem phun máu… Vóc dáng người nào cũng nóng bỏng, thân thể uyển chuyển, ngực nhẹ nhàng lay động theo động tác, làm hoa cả mắt, chỉ là mắt những nữ tử này đều là khoảng trống, ánh mắt dại ra, hiển nhiên bị tiếng đàn khống chế.

Theo sau mười mấy nữ tử có một đám hắc y nhân mang mặt nạ, tay cầm đơn đao, sát nhập đoàn người, mà hiện tại nhân thủ võ lâm đã hoàn toàn mất năng lực chống lại, giống như không còn cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, đúng là sơn dương đang đợi làm thịt.

“Tất cả nín thở ngưng thần! Những người này trúng mị độc!”

Có người hét lớn một tiếng, nhờ vậy Diệp Phong mới tỉnh giấc từ trong mê man, vội vàng thu liễm tâm tình, hai tay dùng sức che kín lỗ tai, một bên hướng vãng mộc chạy tới.

Người mới hét lớn là Đường Tiềm ‘Thiên độc thủ’, hắn định tiến lên giải độc cho mọi người thì cảm nhận có chưởng phong sắc bén kéo tới, vội vàng xoay người nghênh địch.

“Đừng hòng phá hư đại sự của ta!” Huyết Sát xuất chưởng ngăn cản.

“Hân nhi! Phong nhi! Xuống dưới cứu người!” ‘Kiếm vân tử’ Lâm Khắc gấp gáp hô.

“Dạ! Sư phụ!” Ba người đồng loạt phi thân xuống đài, hòa vào đoàn người.

“Lăng minh chủ, tìm ra người đánh đàn mới giải cứu được, bằng không e nguy hiểm tính mệnh!” Đường Tiềm xoay người tránh một chưởng, hướng Lăng Hải hô lớn.

“Thi nhi, Kỳ nhi, hai người cũng đi cứu người, ta sẽ tìm người đánh đàn!” Lãnh Vô Sương phân phó thuộc hạ, mũi chân điểm một cái, thả người bay lên.

“Dạ! Cung chủ!” Hai người rút kiếm tham gia chiến đấu.

“Chậm đã! Nếu Lãnh cung chủ là đệ nhị mỹ nữ giang hồ, sao không gỡ khăn che mặt xuống, để mọi người đánh giá? Ta muốn nhìn thử xem ngươi đẹp hơn Tử Thủy ta ở chỗ nào!” Lời còn chưa dứt, khình phòng đã đánh thẳng vào mặt Lãnh Vô Sương.

Diệp Phong không biết nên nói gì, lúc này là lúc nào mà nữ nhân kia còn tâm tình hơn thua? Nhìn nội lực cường đại tấn công Lãnh Vô Sương, Diệp Phong gấp gáp: “Sương nhi, cẩn thận!”

Lãnh Vô Sương hừ lạnh, hơn ngửa người ra sau, dễ dàng né qua.

“Lãnh cung chủ yên tâm, lão phu sẽ tìm người nọ!” Lăng Hải nói xong, chạy theo hướng tiếng đàn truyền đến.

Thấy Lãnh Vô Sương không việc gì, Diệp Phong thở nhẹ một hơi, không khỏi cười thầm, biết rõ nàng sẽ không sao, còn lo lắng cái gì? Trong không khí truyền đến mùi máu tanh, Diệp Phong khó chịu nhíu mày, giang hồ quá mức nguy hiểm, thời thời khắc khắc đều có thể mất mạng. Hoàn cảnh xung quanh loạn thành một đoàn, người có nội công thâm hậu một chút đã giật mình tỉnh giấc, cũng mau chóng tham gia cuộc chiến.

Một đám hắc y vây quanh ba người ‘Độc đao hiệp’ Thiết Thắng, “Ngọc phiến thư sinh’ Nhất Long và ‘Thâu thiên tử’ Giang Côn, trình độ ba người khác nhau, khó khăn chống đỡ… Hiển nhiên, mấy tên hắc y này đã được huấn luyện nghiêm khắc, bọn họ gần như không sợ chết, một người ngã xuống lập tức có người thế chỗ, rõ ràng ba người rơi ở thế hạ phong.

Kiếm Kỳ thấy thế, chuyển động kiếm gϊếŧ một lúc ba tên, tay trái bắn ra mấy quân cờ thành công giải tỏa áp lực cho ba người đang bị vây ở giữa.

“Đa tạ cô nương xuất thủ tương trợ!” Lão đại Thiết Thắng một đao chém bay đầu tên hắc y nhân trước mặt, sau đó thi lễ tạ ơn.

“Bà nội! Hình như gϊếŧ mãi vẫn không hết!” Giang Côn lau mồ hôi cả giận nói.

Kiếm Kỳ khẽ gật đầu lại sát nhập vào đoàn người, chậm rãi đến gần Kiếm Thi. Kiếm Thi thân mang bạch y, tuy nàng bị tám tên hắc y nhân vây công nhưng vẫn dễ dàng ứng phó, kiếm gió tàn nhẫn tuyệt luân, mỗi một chiêu đều khiến một tên tắt thở.

“Sư muội, ngươi không sao chứ?” Tạ Ân Phong nhìn máu trên vai Vương Vũ Hân thân thiết hỏi.

“Không có gì!” Nói xong giơ kiếm hạ một tên sau lưng Tạ Ân Phong.

Quả nhiên Lâm Khắc võ công xuất chúng, Kiếm Pháp Lục Vân như du long, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lực sát thương rất lớn, hắc y bên người lần lượt ngã xuống.

Đột nhiên tiếng đàn thay đổi, cao vυ"t, mang theo khí tức tiêu điều xơ xác, hắc y nhân trong sân nghe được giống như bị ma nhập, càng điên cuồng hơn, khiến mọi người có mặt căng thẳng thần kinh.

Diệp Phong lặng lẽ bò lên mộc thai, khẩn trương nhìn bạch y bên kia. Tay áo Tử Thủy bay lượn, chiêu chiêu không rời mà lẩn quẩn xung quanh Lãnh Vô Sương, yêu mị trên mặt chưa từng ngưng trọng, mặc dù Lãnh Vô Sương không có cách nào đánh trả nhưng chưởng phong của nàng sắc bén vô cùng, khiến Tử Thủy không dám manh động.

Diệp Phong không biết võ công, chỉ cảm thấy Lãnh Vô Sương luôn bị trường áo của Tử Thủy làm bản thân thua chị kém em, không khỏi lo lắng: “Không phải võ công Sương nhi rất lợi hại sao? Thế nào lại bị hồ ly kia làm khó dễ? Không được, ta phải nghĩ biện pháp giải vây cho Sương nhi, nhưng làm sao đây?”

Diệp Phong không hề biết Lãnh Vô Sương đã chiếm thế thượng phong, nãy giờ nàng muốn xem xét võ công của Tử Thủy, nên chưa dốc toàn lực.

Đầu óc Diệp Phong nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Có rồi! Không phải trong phim kiếm hiệp hay đề cập sao, thời điểm cao thủ giao đấu, tối kỵ mất tập trung, phải chọc tức hồ ly tinh kia, nếu nàng ta thấp thỏm không yên, Sương Nhi sẽ có cơ hội tấn công.”

“Uy! Thủy nhi muội muội! Người tình ca ca đến rồi đây, nàng không nhanh ra bắt chuyện?” Phòng ngừa Lãnh Vô Sương nhận ra, Diệp Phong đã nắm chặt mũi, giọng the thé nói.

Tử Thủy sửng sốt, quay đầu tìm kiếm âm thanh truyền đến từ đâu, lại thấy một nam tử mặc quần áo thổ phong nhìn nàng ngoắc ngoắc tay, vì áo choàng hắc sắc che chắn nên không cách nào nhìn rõ mặt.

Lãnh Vô Sương cũng chấn động, một cảm giác quen thuộc quanh quẩn trong đầu: “Làm nàng sao?” Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Tử Thủy đã đánh tới một chưởng, Lãnh Vô Sương không thể nhìn thêm xem xét nam tử kia, tiếp tục giao đấu.

“Uy! Ta nói Thủy nhi muội muội, sao lại không nghe Tình ca ca nói? Cẩn thận về nhà ta đánh muội nga! Ha ha ha… Còn phải cởϊ qυầи mới đánh! Đánh tới nàng xin tha thứ mới thôi, còn không nhanh lên!” Diệp Phong bắt tay thành kèn để âm thanh lớn hơn.

“Từ lúc nào ngươi có Tình ca ca trẻ như thế?” Huyết Sát tách khỏi Đường Tiềm, lên tiếng trêu chọc.

“Tiểu tử thối, muốn chết!” Nói xong trường tay áo phất một cái, chưởng phong đánh thẳng vào ngực Diệp Phong.

Từ lúc nàng mắng chửi, Diệp Phong đã lường trước, tuy có chuẩn bị nhưng vẫn chật vật mới tránh được, Lãnh Vô Sương lại chăm chú quấn lấy Tử Thủy, không cách nào ứng cứu.

Diệp Phong đứng lên vỗ vỗ đất trên người, không sợ tiếp tục nói: “Yêu! Thủy nhi muội muội tức giận? Muốn suy sát chồng? Ta chết đi, ai sẽ thương nàng? Bất quá ta lại thích dáng vẻ lúc nàng tức giận! Vì… Muốn biết vì sao không?”

“Vì sao?” Huyết Sát tò mò hỏi thay Tử Thủy.

“Vì khi nàng tức giận, dáng vẻ tương đối xấu! Ha ha ha…”

“Ta gϊếŧ ngươi!!!” Dám nói nàng xấu, hai mắt Tử Thủy đỏ lên, dùng mười phần công lực đánh một chưởng về phía Lãnh Vô Sương, sau đó cấp tốc lui về sau, trường áo vung lên, thẳng tới chỗ Diệp Phong.

“Thảm! Cọp mẹ phát uy!” Diệp Phong nhắm hai mắt chờ đợi cái chết đến gần.

Chỉ cảm thấy trước mặt có kình phong, áo choàng tung bay theo gió, lộ ra gương mặt tuấn mỹ. Diệp Phong đợi lâu không thấy cơn đau ập đến, chậm rãi mở hai mắt, thì ra Đường Tiềm thấy nàng gặp nguy, xông qua ứng cứu, thuận thế đón chưởng thay nàng.

Diệp Phong sửng sốt, không có áo choàng, chẳng phải hoàn toàn bại lộ trước mặt Sương nhi?

Lãnh Vô Sương sửng sốt, thật là nàng! Là người khiến bản thân nàng nóng ruột nóng gan.

Tử Thủy cũng ngẩn người, bởi vì nàng không ngờ, nam tử dưới lớp áo choàng lại tuấn nhã như vậy.

Huyết Sát càng chết đứng hơn, khuôn mặt này sao còn tồn tại trên đời? Hắn còn sống?

Lôi Tam luôn đứng một bên xem kịch vui, đó không phải người trang chủ muốn tìm? Thực là đi mòn hài sắt tra không được, giờ lại tình cờ gặp ở đây.

Đường Tiềm cũng sửng sốt, bởi vì hắn mà tất cả mọi người đứng như bị điểm huyệt.

Chỉ có một người bình tĩnh, đó là Hồ Khôn nhưng giờ đây cả người hắn lại run bần bật.

“A! Quỷ a…” Một tiếng kêu thê lương dọa Diệp Phong giật mình, nàng nhìn Hồ Khôn, thấy trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, giống như vừa gặp thứ gì khinh khủng lắm.

Diệp Phong nhìn chung quanh, thấy bên cạnh không có ai nên nâng tay chỉ vào mũi mình: “Uy! Đại thúc, ngươi nhìn kỹ a, rõ ràng ta là người sống!”

“Không! Không phải!” Hồ Khôn thấy Diệp Phong đến gần mình, càng sợ hãi hơn, hai tay liên tục lắc lư.

“Vì trong mắt hắn, ngươi còn khủng khϊếp hơn cả quỷ!” Huyết Sát nhìn hai người lạnh lùng nói.

Diệp Phong nghi hoặc nhìn hắn, phiền muộn: “Có ý gì? Ta xấu như vậy sao?”

“Thế nào ngươi lại còn sống?” Huyết Sát không để ý Diệp Phong, nghiền ngẫm nhìn nàng.

“Vì sao ta không còn sống? Trái lại ta sống rất tốt.”

“Trúng Huyền Băng chưởng của ta, còn từ trên vách núi ngã xuống vực, vậy mà không chết?”

“Là ngươi đả thương ta?” Diệp Phong phẫn nộ, nếu không phải vì một chưởng này, sao bản thân lại yếu kém như vậy? Sương nhi cũng không đuổi nàng đi.

“Không sai, ngày đó nhìn ngươi gϊếŧ nhiều người như vậy, ta rất thích, vừa vặn Huyền Băng chưởng mới đột phá tầng thứ năm, liền tìm ngươi thử chiêu. Không nghĩ tới lúc đó ngươi bị thương nặng, ta… Không để ý đánh ngươi rơi xuống Đoạn Tình Nhai.”

“Ngươi nói bậy! Ta… Sao ta có thể là tên sát nhân kia?” Diệp Phong chỉ vào Huyết Sát tức giận kêu gào.

“Ngươi không nhớ? Một đêm tiêu diệt tam đại môn phái, ta có thể nhìn nhầm người?” Thấy Diệp Phong nổi trận lôi đình, Huyết Sát như khán giả xem hí kịch, nhàn nhạt nói.

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi?” Diệp Phong cương định, nhưng trong lòng lại thấp thỏm Huyền Băng chưởng? Đoạn Tình Nhai? Chẳng lẽ là thật?’

Nghe được hai người đối thoại, những người có mặt ai cũng kinh hãi, Diệp Phong càng hỗn loạn, nàng gϊếŧ nhiều người như vậy, hai tay dính đầy máu? Nàng là đao phủ? Thế này Sương nhi cũng phải đuổi gϊếŧ mình sao?

“Là ngươi?” Thần sắc Lãnh Vô Sương phức tạp nhìn nàng hỏi.

“Không! Không phải như vậy. Không phải ta!” Nghe ngữ khí chất vấn kia, kèm theo biểu tình thất vọng, Diệp Phong tuyệt vọng, không ai tin tưởng nàng, Sương nhi cũng không tin, nàng lập tức lao đi.

“Diệp công tử dừng chân!” Lôi Tam từ trong khϊếp sợ tỉnh lại, vội vàng vận công đuổi theo.

“Phong nhi!” Lãnh Vô Sương nhìn nhãn thần người nọ, tâm cũng nát, định thi triển khinh công đuổi theo.

“Lãnh cung chủ dừng chân!” Đường Tiềm nhảy ra, ngăn lối đi của nàng.

“Tránh ra!”

“Nếu là thật, đừng quên Tru Sát lệnh!” Đường Tiềm nói xong, nghiêng người tránh qua một bên.

Cả người Lãnh Vô Sương chấn động, bất chấp mọi thứ phi thân đi.

Tử Thủy cùng Huyết Sát liếc mắt nhìn nhau, song song thi triển khinh công rời khỏi.

“Đã quấy rầy, hẹn ngày tái ngộ!”

Một tiếng huýt sáo vang lên, đám hắc y nhân như thủy triều đồng loạt rút lui.