Chương 17: Tái ngộ

Diệp Phong vẫn chưa đi xa, lẳng lặng ở sau cái cọc gỗ lớn, nàng ngồi xổm chôn đầu giữa hai chân, thấp giọng nức nở. Sao lại thế này? Rốt cuộc trước đây bản thân đã làm gì? Kiếp trước ngay cả động vật nàng cũng không nỡ sát hại, hiện tại lại có người nói, nàng gϊếŧ hơn trăm mạng người? Tin này tới quá đột ngột, cũng quá mức chấn động, mãnh liệt tập kích thần kinh yếu đuối của nàng.

Tru sát lệnh? Sương nhi sẽ gϊếŧ nàng thật sao? Nhất định là vậy, nếu không hận sẽ không đuổi nàng đi. Trước đây chỉ vì cả hai đều là nử tữ, hai người đã không có khả năng, bây giờ càng không thể, Sương nhi sẽ không để bản thân và Lãnh Nguyệt Cung rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Tiếng động bên ngoài dần dần đình chỉ, màn đêm lặng lẽ phủ xuống. Diệp Phong chậm rãi bước ra, rất nhiều hạ nhân đang thanh lý máu tanh, không ai chú ý đến người thương tâm gần chết này.

Phòng khách Lăng gia bảo

“Những người này hiển nhiên có chuẩn bị mới đến, chính là muốn chúng ta trở tay không kịp.” Lâm Khắc trầm giọng nói.

“Y Lâm chưởng môn thấy thế lực ma giáo thế nào?” Lăng Hải hỏi.

“Lão phu chưa cùng yêu nữ và Huyết Sát động thủ, không biết công phụ hai người họ sâu can ra sao, nhưng những tên hắc y nhân không tầm thường, rõ ràng đã được huấn luyện tỉ mỉ, khi giao chiến chỉ công không thủ, đều do tiếng đàn chỉ huy. Chẳng biết Lăng minh chủ có đầu mối về người nọ hay không?”

“Lăng mỗ vô năng, không thể đuổi theo. Bất quá theo thân hình hẳn là một nữ tử, nội công rất thâm hậu.”

Mọi người đều rơi vào trầm mặc, Lăng minh chủ cũng đuổi không kịp, chứng tỏ khinh công người nọ rất lợi hại! Không biết từ lúc nào trên giang hồ có nhân vật lợi hại như vậy, hơn nữa quan hệ thân mật với ma giáo.

“Đường môn chủ, võ công của Huyết Sát thì sao?” Lăng Hải lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc.

“E Huyền Băng chưởng của hắn đã đột phá tầng thứ bảy, bàn tay hàn độc, khó lòng phòng bị, hiện tại Đường Tiềm còn có thể chống cự, nhưng nếu hắn tiến thêm một bước, sợ bản thân cũng không thể nắm chắc.” Đường Tiềm ngưng trọng nói.

“Không biết Lăng cung chủ đi nơi nào? Yêu nữ kia lợi hại ra sao?”

“Lăng cung chủ đối phó với yêu nữ dư dả, nhưng hình như nàng có quen biết với người nhận lệnh tru sát, không chỉ như vậy, Lôi Khiếu sơn trang cũng quan hệ với người này. Ta hoài nghi hắn chính là tử y Tu La Diệp Phong đang được đồn thổi trên giang hồ.”

“Cái gì?” Đường Tiềm dứt lời, Lâm Khắc và Lăng Hải đều thất kinh.

“Vậy Đường môn chủ thấy võ công hắn cao thấp thế nào? Sao có thể xuất thần nhập hóa như vậy?” Lâm Khắc hỏi.

“Đường mỗ vụng về, nhìn không ra võ công người này sâu cận, hình như hắn cố ý ẩn dấu, lại có vẻ không biết võ công.”

“Chỉ giáo cho?”

“Yêu nữ kia tấn công hai lần, hắn né tránh rất chật vật. Nếu người này cố ý che dấu võ công, chứng tỏ hắn là người giả dối âm hiểm.”

“Chúng ta đã hạ Tru Sát lệnh, hắn có thể quay ngược đầu quân ma giáo hay không?” Lâm Khắc đem nghi vấn trong lòng nói ra.

“Sẽ không! Huyết Sát và hắn có thù hận một chưởng kia, ta nghĩ Diệp Phong sẽ không hợp tác với kẻ thù.” Đường Tiềm lắc đầu nói tiếp: “Về phần tình huống Diệp Phong làm sao, sợ rằng chỉ có Lãnh cung chủ hiểu rõ, nhưng nàng lại quan tâm người nọ. E phải phiền Minh chủ tự mình đi hỏi.”

“Hảo! Chắc chắn lão phu sẽ hướng Lăng cung chủ hỏi rõ, thỉnh hai vị Chưởng môn đến phòng khách nghỉ ngơi. Người đâu, dẫn đường!”

“Cáo từ!”

“Cáo từ!”

Một sơn động thật lớn, bên trong động có mấy bồn lửa đang hừng hực cháy, muốn nuốt chửng đêm tối, chiếu rọi một thân ảnh bất định.

“Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!” Huyết Sát cùng Tử Thủy quỳ một gối, thi lễ với người toàn thân bao phủ bởi màu đen tối

“Đứng lên đi.” Âm thanh lạnh lùng vang lên, không có bất luận cảm tình gì, giống như máy móc: “Hôm nay hai người các ngươi làm rất tốt, gây xích mích, ly gián, để bọn họ tự mình chém gϊếŧ lẫn nhau.”

“Tạ ơn chủ nhân khích lệ!”

“Huyết sát! Là ai đánh Diệp Phong một chưởng? Tốt! Tốt!”

Cả người Huyết Sát chấn động, trong lòng bất an, không biết hôm nay chủ nhân làm sao, đột nhiên lại khẳng định bản thân như thế.

“Đưa đây!” Âm thanh lạnh lùng quát lớn.

“Chủ… Đưa cái gì?” Huyết Sát nơm nớp lo sợ.

“Giải dược của Huyền Băng chưởng!”

“Chủ nhân tha mạng! Thuộc hạ không biết hắn là người của chủ nhân, chủ nhân tha mạng!” Huyết Sát vội bàng cúi đầu xin tha.

“Mau đưa giải dược.”

“Thuộc hạ là sát nhân, chưa bao giờ nghĩ sẽ cứu người, không có… Không có thuốc giải.” Huyết Sát chảy mồ hôi chạy.

Người nọ trầm mặc, Huyết Sát vẫn quỳ đó không dám cử động, không biết bản thân phải nhận hình phạt tàn khốc gì, nghĩ đến thủ đoạn của chủ nhân, ngực hắn lập tức đau nhói.

“Há miệng!” Thanh âm lạnh lùng vang lên lần nữa.

Hai người nghe lời hé môi, một viên dược thanh lương chạy thẳng xuống bụng.

“Đây là giải dược ba tháng một lần, lui xuống đi!”

“Đa tạ chủ nhân!” Huyết Sát không rõ vì sao không bị nghiêm phạt, bất quá không phạt vẫn tốt hơn.

“Linh nhi, ngươi nhận ra người kia?” Nam nhân trong bóng tối nhàn nhạt lên tiếng hỏi thiếu nữ mặc hắc y.

“Hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra.” Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi đáp, vẻ mặt mang đầy cừu hận.

“Linh nhi, hiện tại không thể động đến hắn, nghĩa phụ cần giữ hắn lại có chỗ dùng. Ngươi lập tức truyền lệnh xuống dưới, bí mật điều tra tung tích hắn đi nơi nào, mặt khác nhất định phải chú ý các phái còn lại, nhất là Lãnh Nguyệt Cung, còn có quan hệ giữa hắn và Lãnh Vô Sương.”

“Dạ! Nghĩa phụ! Linh nhi xin cáo lui.”

“Giang hồ càng ngày càng có ý tứ! Ha ha ha ha…” Khi thiếu nữ khuất bóng, người nọ lẩm bẩm, tiếng cười quá mức tàn khốc.

Nhu nhi nhìn Diệp Phong thất lạc hồn phách trở về liền hoảng sợ, chưa bao giờ thấy hắn chật vật như vậy? Cho dù đêm đó cứu tiểu thư, đối mặt với nhiều cao thủ võ lâm, hắn vẫn ứng phó như thường, còn hiện giờ? Hắn đã gặp chuyện gì?

“Diệp công tử, Diệp công tử, ngài làm sao? Đừng hù dọa Nhu nhi, có phải tiểu thư… Nàng…”

Diệp Phong nhìn dáng dấp gấp gáp của Nhu nhi, thoáng chốc khôi phục thần thái: “Tiểu thư nhà ngươi không có việc gì.”

“Thế ngài làm sao vậy?”

“Nhu nhi, nếu có người nói với ngươi… Nói ta gϊếŧ người! Hơn nữa… Hơn nữa gϊếŧ rất nhiều người, ngươi… Ngươi có tin hay không?” Diệp Phong nhìn nét mặt Nhu nhi thân thiết, gấp gáp nắm cánh tay nàng, giống như vừa bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi.

“Nhất định không tin!” Nhu nhi kiên quyết: “Mặc dù tất cả người trong thiên hạ đều xấu, thì Nhu nhi biết công tử không như vậy!”

“Bởi vì ta cứu tiểu thư nhà ngươi sao?” Diệp Phong nghe câu trả lời, lòng có chút thoải mái nhưng vẫn không cam lòng như trước.

“Nhu nhi theo hầu tiểu thư ở Y Tuyết Viện từ nhỏ, gặp không ít người, trong mắt bọn họ tiểu thư chính là con mồi, không coi nữ tử thanh lâu là người mà đối đãi. Nhưng Diệp công tử khác hoàn toàn, Nhu nhi nhìn được trong mắt ngài, sự quan tâm thật sự, không phải muốn đoạt bất cứ thứ gì, chỉ đơn thuần giống ngài nói xem tiểu thư là bằng hữu. Tuy Nhu nhi không biết tại sao ngài phải làm như vậy nhưng Nhu nhi tin vào những gì mình chứng kiến, tuyệt đối ngài không phải người xấu!”

“Cảm tạ ngươi, Nhu nhi! Hôm nay có người nói cho ta biết, ta là hung thủ sát nhân, tay tay dính đầy máu, thế nhưng ta…”

“Diệp công tử, đó là do bọn họ nói, ngài không làm, không phải sao?”

Diệp Phong sửng sốt, đúng vậy! Ta không phải sát nhân, sát nhân chính là thân thể này, bản thân không hổ thẹn với lương tâm, thì cần gì phải sợ? Cần gì phải rầu rỉ thế này? Tuy nghe vào đúng thật bất khả tư nghị, nhưng thực tế là thế, không có tức là không có.

“Đúng! Nhu nhi nói rất đúng! Diệp Phong không bao giờ làm gì… Để bản thân hổ thẹn với lương tâm!”

Nhìn Diệp Phong khôi phục thần thái, Nhu nhi thở dài một hơi: “Công tử vẫn chưa ăn cơm đúng không? Ta ra ngoài gọi tiểu nhị đưa cơm tới.”

“Ân, ngươi không nói ta cũng quên, một ngày không ăn cơm, quả thật rất đói bụng!” Không còn áp lực, bữa cơm này đặc biệt ngon miệng.

“Diệp công tử! Diệp công tử! Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!”

“Nhu nhi, ta rất buồn ngủ! Ta muốn ngủ thêm một hồi!” Nói xong, Diệp Phong kéo chăn qua đầu.

“Công tử, không hay rồi! Ta vừa ra ngoài thấy đâu đâu cũng có bức họa của ngài! Rất nhiều người đang tìm ngài.”

“Cái gì?” Cơn buồn ngủ lập tức bị thổi bay, Diệp Phong giật mình ngồi dậy. Không kịp khoác thêm áo, mở cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên có nhiều người giang hồ tay cầm kiếm, tay cầm đao… Đang dò hỏi tung tích nàng, có Lăng gia bảo, có Lôi Khiếu sơn trang, cả Lãnh Nguyệt Cung!

Diệp Phong hút ngụm khí lạnh, xem ra sự tình nghiêm trọng hơn tưởng tượng, tốc độ quá nhanh, sợ cửa thành cũng có người canh giữa, xem ra xuất thành là việc khó, như vậy làm sao đi chuộc miếng ngọc?

“Chưởng quỹ, chuộc đồ!” Một thanh âm thanh thúy vang lên.

“Cô nương cần gì?”

“Một miếng ngọc Kỳ Lân! Đây là tiền chuộc.”

“Ngọc bội Kỳ Lân?” Chưởng quỹ cả kinh: “Còn vị công tử kia đâu?”

“Đừng dài dòng! Nhanh lên một chút! Công tử nhà ta đang chờ ở ngôi miếu bên thành Nam!” Rõ ràng thiếu nữ không kiên nhẫn.

“Chủ nhân nhà ta nói, ngọc bội ngươi cứ lấy, không cần tiền.”

“Không cần tiền?” Thiếu nữ giật mình rồi lễ phép: “Cảm tạ!”

Sau đó thiếu nữ mặc áo choàng cầm miếng ngọc, xoay người lên xe ngựa, vén rèm hông lên, thấy mọi người không ngừng nối đuôi đi về thành Nam, hai mắt lạnh lùng: “Đi Bắc môn!”

“Giá! Mã xa nhanh chóng chạy về phía Bắc.

“Cung chủ, không phát hiện được gì!” Kiếm Thi dẫn theo thủ hạ kiểm tra ngôi miếu kỹ càn.

“Không phải chú Trần thông báo ở đây sao? Thế nào lại không ai?” Kiếm Kỳ nghi vấn hỏi.

“Không cần tìm! Người nọ đã đi xa!” Lãnh Vô Sương nhìn hai người nhàn nhạt nói, chiêu điệu hổ ly sơn quả nhiên lợi hại.

“Khanh khách lạc, nghĩ không ra Diệp công tử mặc nữ trang lại đẹp thế này! Nếu công tử là nữ nhi, chắc chắn mê đảo không ít người!”

“Nhu nhi đừng… Chọc ta nữa! Nếu không làm vậy, chúng ta sao có thể rời đi dễ dàng? Tất cả đều ngốc nghếch, muốn tìm là Diệp công tử sẽ không bao giờ nghĩ đến Diệp cô nương! Ha ha ha… Nhưng y phục này quá khó chịu, Nhu nhi, ngươi xoay người chỗ khác, ta cần thay quần áo.”

Sau khi xong mọi thứ, Diệp Phong cho người mã xa rời đi, còn nàng tự mình đánh xe ngựa, vốn dĩ nàng là nữ nhi, mặc trang phục nữ nhi cũng không có gì phải thẹn thùng nhưng Nhu nhi cứ như phát hiện đại lục mới, một đường đều tìm cách chọc phá nàng.

“Nhu nhi, chúng ta ở rừng cây phía trước đợi sư phụ.” Diệp Phong và Nhu nhi xuống xe ngựa, rồi đánh một cái cho ngựa chạy đi, nàng thổi tiêu để Trục Phong chạy tới, hai người cùng lên Trục Phong, phi thẳng vào rừng cây.

Gần giữa trưa, tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến: “Đồ nhi ngoan! Sự phụ tới đây!” Hắc Quái nhìn thấy Diệp Phong, từ xa thét lớn.

“Sư phụ!” Diệp Phong thấy hai người, vội vàng đứng lên.

“Phong nhi, mọi việc thỏa đáng chưa?” Bạch Quái nhìn Nhu nhi hỏi.

“Ân, sư phụ, nàng chính là Nhu nhi - Nha hoàn của Sở Yên.”

“Nhu nhi bái kiến hai vị tiền bối!” Nhu nhi lễ phép.

“Ân, Phong nhi có tính toán gì không?”

“Sư phụ, đồ nhi muốn đi gặp Sở Yên cô nương trước, sau đó đến Thúy Trúc Phong theo sư phụ học võ công.”

“Cũng được! Đi thôi, bằng không ta thấy ngươi không an tâm.” Bạch Quái thở dài cả giận.

“Lão bà, ta cũng đi! Ta muốn mau chóng gặp thê tử của đệ tử.” Hắc Quái vừa nghe Diệp Phong lại muốn đi, vội nói.

“Sư phụ! Chúng ta chỉ là bằng hữu!” Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, lên tiếng giải thích.

“Được rồi, dù sao vi sư cũng không có việc gì quan trọng cần làm, theo ngươi đi một chuyến, dọc đường có thể tiếp ứng lẫn nhau.”

“Tạ ơn sư phụ!” Diệp Phong thở phào nhẹ nhỏm, không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Nhu nhi ngồi chung ngựa với Bạch Quái, dọc đường đi Diệp Phong nói với hai sư phụ những gì bản thân hiểu biết cùng chuyện xảy ra ở đại hội võ lâm.

“Xem ra, giang hồ lại không yên bình! Phong nhi, ngươi phải chăm chỉ luyện võ, như vậy vi sư sẽ yên tâm, bọn họ cũng không thể đυ.ng đến ngươi!”

“Dạ! Sư phụ, nhất định đồ nhi sẽ chuyên tâm, không khiến sư phụ thất vọng!” Kỳ thực Diệp Phong đã âm thầm hạ quyết tâm, tuy người không phải nàng gϊếŧ nhưng với thân thể này tội nàng phải gánh là điều chắc chắn, nếu bản thân không biết võ công, Sở Yên, Nhu nhi, Mạc Ngôn, Mạc Ngữ sẽ vì nàng gặp nguy hiểm, đây là điều nàng không muốn nhìn thấy.

Tiếp theo không ai lên tiếng mà dốc toàn lực thúc ngực, Diệp Phong không muốn bỏ lỡ thời gian.

“Sư phụ, chính là đỉnh núi phía trước, đồ nhi sẽ quay lại nhanh.”

“Ai nha! Thế nào mà ngươi không muốn sư phụ gặp thê tử ngươi? Ta rất thương tâm! Ô ô ô!”

Diệp Phong nhìn Hắc Quái, suốt đoạn đường nàng luôn bị Hắc sư phụ trêu chọc, lúc nào cũng khiến nàng chết lặng.

“Chúng ta cùng đi!”

“Dạ!”

Trục Phong như cảm nhận được chủ nhân gấp gáp, một tiếng tê vang lên, bay đi nhanh!

Sở Yên lẳng lặng ngồi trên phiến đá phủ kín rơm rạ, nàng ngẩn người đã lâu. Hơn mười ngày, người nọ vẫn chưa trở về, không biết rốt cuộc tình huống thế nào, nhớ lại hình ảnh người nọ quỳ xuống đất dưới mưa, không khỏi lệ nóng lưng tròng, bản thân có tài đức gì đáng giá để hắn che chở như vậy? Tấm lưng gầy yếu nhưng lại khiến nàng yên tâm không thôi, người nọ từng chắc chắn nếu đã nói nhất định sẽ làm được, vốn nghĩ bản thân phải ở Y Tuyết Viện cả đời nhưng hắn cho nàng hy vọng, giúp nàng thực hiện tâm nguyện mà cứ nghĩ không bao giờ thực hiện được, lần này hắn lại nói sẽ quay lại tìm nàng, thì nhất định sẽ đến, chắc chắn sẽ đến.

“Sở Yên tỷ tỷ, Sở Yên tỷ tỷ, ngươi xem, hôm nay ta bắt được con cá thật lớn!” Âm thanh vui vẻ đánh thức Sở Yên, nàng vội vàng lau nước mắt, xoay người nhìn lại, liền thấy Mạc Ngữ cầm cá lớn đi vào, vẻ mặt đắc ý.

“Ân, Tiểu Ngữ ngày càng lợi hại.” Nhìn gương mặt vẫn còn non nớt, Sở Yên cảm thấy xấu hổ, nàng lớn hơn hắn vài tuổi, thế nhưng không kiên cường như hai người họ, mỗi lần thấy hai huynh đệ đứng ở đỉnh núi nhìn về phương xa, làm sao nàng không biết hai người lo lắng không kém gì, nhưng trước mặt nàng vẫn tỏ ra thoải mái vui vẻ, đem mọi bất an chôn giấu ở đáy lòng.

“Sở Yên tỷ tỷ đang nhớ Diệp đại ca sao?” Nhìn hai mắt Sở Yên hồng hồng, Mạc Ngữ yếu ớt hỏi.

“Tiểu Ngữ, Sở Yên tỷ tỷ, Diệp đại ca đã nói nam tử hán phải giữ lời, nhất định đại ca sẽ tìm chúng ta!” Mạc Ngôn kiên định nói.

Thời điểm hai người toát ra biểu tình như vậy, Mạc Ngôn luôn ở bên cạnh kiên định an ủi.

“Đúng! Nói không chừng Diệp đại ca đang trên đường tới đây! Chờ chúng ta nướng xong cá, đại ca có thể ăn!”

“Tốt! Tốt! Ta thích nhất cá do Sở Yên tỷ tỷ nướng!” Mạc Ngữ hoan hô.

Sở Yên càng xấu hổ hơn, tới lâu như vậy, bản thân chỉ nướng cá một lần, đều do hai người họ chiếu cố nàng, chứng tỏ người nọ rất tin tưởng họ, bằng không hắn sẽ không giao nàng để huynh đệ này chăm sóc. Sở Yên đem nhớ nhung hóa thành hành động, muốn cho hắn biết nàng cũng có thể chiếu cố Mạc Ngôn và Mạc Ngữ.

“Sở Yên tỷ tỷ, ở đây còn có thỏ rừng, nướng thêm đi, bằng không ta sợ Diệp đại ca ăn không đủ.” Mạc Ngữ đem thỏ rằng vừa làm sạch giao cho Sở Yên.

‘Chi Chi’ âm thanh kí©h thí©ɧ thính giác của ba người, mùi thơm bay trong không khí khiến người đói bụng, Mạc Ngôn, Mạc Ngữ nhìn chằm chằm thỏ rừng và cá mà chảy nước bọt, Sở Yên cũng lưu loát thêm gia vị xung quanh.

“Bữa trưa hôm nay là gì? Thơm như vậy a!” Âm thanh đột ngột vang lên.

Ba người giật mình, đồng loạt nhìn ra cửa động…

“Mặt ta dính gì sao?” Diệp Phong cũng lăng lăng nhìn ba người, trêu chọc.

“Oa! Diệp đại ca! Đại ca đã trở về!” Mạc Ngữ chạy vội qua, nhào vào lòng Diệp Phong, thiếu chút làm nàng ngã nhào.

“Tiểu quỷ này, thế nào là xúc động như thế?” Diệp Phong yêu thương vuốt đầu hắn, trong mắt đều là sủng nịnh.

“Ta không có mặt, hai ngươi có làm Sở Yên tỷ tỷ tức giận hay không?” Diệp Phong nhìn Mạc Ngôn vẫy vẫy tay.

“Không có! Chúng ta nghe lời Diệp đại ca căn dặn, chăm sóc Sở Yên tỷ tỷ rất tốt!” Mạc Ngữ tự hào nói.

Diệp Phong vỗ vỗ vai hai người cổ vũ, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt người đã sớm rơi lệ.

“Cá ngươi nướng rất thơm!”

Âm thanh bên tai là âm thanh ôn nhu nhất Sở Yên từng được nghe, vội vàng lau nước mắt, nhưng quá mức cấp thiết làm cá và thỏ trong tay rơi xuống, Diệp Phong cúi người nhặt lên giao cho Mạc Ngôn, nhẹ nhàng nâng nàng dậy: “Nói ta nghe thử, hai tiểu quỷ kia chiếu cố ngươi tốt hay không?”

Nhìn gương mặt tuấn mỹ, trong mắt tràn đầy ôn nhu, nước mắt lại như hồng thủy ào ào kéo xuống, nàng muốn dừng cũng không cách nào khống chế được.

“Nha đầu ngốc, không phải ta rất tốt sao? Đừng khóc! Ngoan!”

Lời nói càng làm Sở Yên thêm ủy khuất, vốn dĩ lặng lẽ rơi lệ giờ đây biến thành thấp giọng nức nở, Diệp Phong ôm người nọ vào ngực, tùy ý để nàng ở trong lòng mình phát tiết, hẳn phải đến sớm hơn, nàng sẽ không sợ hãi đến mức này.

“Tiểu thư!” Tiếng gọi quen thuộc làm Sở Yên giật mình, mau mau đẩy Diệp Phong ra, nhìn trước ngực ai đó ướt một mảnh, trên mặt nàng ửng đỏ một mảnh.

“Tiểu thư!”

“Nhu nhi!”

Chủ tớ gặp lại, ôm nhau khóc lớn, nhìn hai người, Diệp Phong lắc đầu, không lên tiếng, mặc dù là chủ tớ nhưng cảm tình lại như tỷ muội.

Diệp Phong và Bạch Quái chuẩn bị thức ăn, Hắc Quái nhìn hai người kia vẫn nhất kiến như cố, cũng im lặng không nói gì.

“Sở Yên, Nhu nhi, nên ăn.” Thấy họ vẫn không có ý ngừng lại, Diệp Phong đành tiến lên khuyên can.

“Sở Yên, đây là hai sư phụ của ta!” Đợi Sở Yên khôi phục bình tĩnh, mới lên tiếng giới thiệu.

“Sở Yên gặp qua hai vị tiền bối.” Sở Yên đứng lên cúi người nhẹ nhàng thi lễ.

“Ân, hảo hài tử, ngồi đi.” Bạch Quái nhàn nhạt nói.

Hắc Quái thì nhìn Sở Yên một vòng, tiền tiền hậu hậu tinh tế quan sát một lần, nhãn thần giống như nhìn con gái sắp xuất giá, làm cả người Sở Yên không được tự nhiên.

“Sư phụ…” Diệp Phong bất mãn.

“Ngươi là thê tử tương lai của đồ nhi ta? Quả nhiên lớn lên xinh đẹp!” Hắc Quái thỏa mãn gật đầu.

Nhưng hai nhân vật chính lại xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng.

“Lão nhân, ăn phần của ngươi, không lớn không nhỏ!”

Hắc Quái nhìn Diệp Phong làm mặt quỷ, sau đó ngồi bên cạnh Mạc Ngôn, Mạc Ngữ bắt đầu chiến đấu.

“Sở Yên, qua đây ngồi. Lão nhân không đứng đắn, ngươi đừng để trong lòng.” Bạch Quái chủ động bắt chuyện.

“Tiền bối nghiêm trọng, Sở Yên không dám.”

Mọi người gặp nhau, trong lòng vui vẻ, nâng cốc hân hoan, rất khoái hoạt.

Trăng nhàn nhạt bao phủ toàn bộ rừng rậm, ánh sáng xuyên qua cành cây thưa thớt chiếu xuống mặt đất, Diệp Phong thở dài, lẳng lặng ngồi bên con sông nhỏ, tinh tế lắng nghe âm thanh nước chảy, mặt trăng trong làn nước, còn sao trên bầu trời. Nàng vuốt ve trúc tiêu bên hông, cảm thấy cô đơn lạc lỏng, ngày mai phải rời khỏi nơi này, cùng sư phụ lên Thúy Trúc Phong bế quan tu luyện, không biết khi nào mới quay lại lần nữa, cũng không biết lúc nào mới gặp lại thân ảnh kia, e khi nhìn thấy nhau lần nữa phải là ngày ngươi sống ta chết!

Từng chuỗi nhạc du dương tràn ra, đánh vỡ không khí yên lặng, tiếng tiêu trầm thấp kể ra tưởng niệm vô tận, chấp nhất đối với tình yêu, tâm tình phức tạp, sau đó thương tâm nghiền nát tất cả. Diệp Phong khẽ nhắm hai mắt, tóc đen dài tùy ý tung bay theo gió, lúc này nàng giống thần tiên tự nhiên bình tĩnh, nhưng không biết từ lúc nào lệ lại theo khóe mắt chảy xuống.

Khúc nhạc kết thúc, Diệp Phong lại thở dài, chung quy thế nào thì nhớ nhung chỉ tăng chứ không giảm.

“Diệp lang có tâm sự?” Giọng nói ôn nhu từ phía sau vang lên, không biết Sở Yên đứng đó lúc nào.

“Trễ thế này, Yên nhi còn chưa ngủ?” Diệp Phong vẫn chưa xoay người, bình tĩnh hỏi.

“Nghe tiếng tiêu nên ra xem, không ngờ Diệp lang biết nhiều như vậy.”

“Ha hả, Yên nhi chê cười, ta chỉ tùy tiện thổi mà thôi.”

“Diệp lang vừa tấu khúc gì? Sở Yên chưa bao giờ nghe.”

“Là tiểu khúc ở gia hương << Hoa mai tam lộng >>, Yên nhi tới đây, ngồi.” Diệp Phong vỗ vỗ bãi cỏ bên cạnh.

“Nhạc khúc rất thanh nhã, nhưng khi Diệp lang thổi lại tăng một chút tiêu điều.”

“Nga? Vốn Diệp Phong không phải người tuân theo khuôn phép cũ, tùy tâm tình mà thôi, sửa nhạc khúc mà bản thân cũng không biết.”

“Nhạc khúc thể hiện tâm tình người thực hiện, tuổi Diệp lang còn trẻ, tại sao lại tang tương như vậy?”

“Không biết trong lòng Yên nhi, người thế nào mới đáng giá làm bạn suốt đời?”

Sở Yên ngẩn người, không ngờ Diệp Phong lại thẳng thắng thế này, ngượng ngùng thấp giọng đáp lời: “Sao Diệp lang lại hỏi vấn đề này?”

“Không có gì, tùy tiện hỏi mà thôi. Ở quê hương ta, bằng hữu thường trò chuyện với nhau về việc này. Yên nhi không cần để trong lòng, Diệp Phong không có ý khác.” Nhìn biểu tình Sở Yên, Diệp Phong mau mau giải thích.

“Mọi người ở gia hương Diệp lang thật hào sảng, còn Diệp lang nghĩ thế nào?” Giống như được cổ vũ đầy đủ dũng khí, Sở Yên nhìn Diệp Phong hỏi.

“Ta?” Diệp Phong vỗ vỗ ót: “Ta không có yêu cầu gì, chỉ quan trọng trái tim.”

“Nói vậy… Diệp lang đã có người trong lòng?” Sở Yên thấp thỏm bất an.

“Ân, khi ở quê hương, ta có thích một người, nhưng Diệp Phong lại không cho nàng được thứ nàng muốn, nên ly biệt.”

“Đây là lý do Diệp lang rời gia hương sao?”

“Yên nhi có tưởng tượng gia hương của ta ở phương nào không?” Bỗng nhiên Diệp Phong cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, bản thân bất đắc dĩ tới nơi này, dùng thân phận người khác mà sống, chưa bao giờ nghĩ sẽ nói thân phận thật sự với ai, nhưng trước mặt nữ tử ôn nhu này, nàng lại có xung động muốn kể tất cả.

“Nguyện ý lắng nghe!” Sở Yên gật đầu thật sâu, trong lòng vui vẻ không thôi, vốn dĩ hắn có nỗi buồn không siết, giờ đây bản thân trở thành người nghe, thế này càng có thể hiểu hắn hơn.

Gió lạnh thổi trước mặt, mang theo cảm giác mát mẻ, Diệp Phong cởi ngoại bào xuống, nhẹ nhàng khoát lên người Sở Yên, nhìn theo hướng xa, bình tĩnh kể lại những chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Dường như ánh trăng cũng sợ quấy rầy hai người, lặng lẽ trốn sau đám mây, chỉ lộ ra khoảng nho nhỏ, những chú chim nhỏ trên cây cũng tiến vào mộng đẹp.

Diệp Phong một hơi kể hết tất cả, nhìn ngạc nhiên trên mặt Sở Yên, cười khổ: “Rất khó tin phải không? Nếu người khác nói với ta, ta cũng không tin.”

“Không! Ta tin!” Sở Yên kiên định.

Diệp Phong sửng sốt: “Không cần làm ta vui a.”

“Không phải, là Sở Yên thực sự tin tưởng. Chỉ không ngờ Diệp lang lại trọng tình như vậy, chắc Lam nhi cô nương là đại mỹ nhân?”

“Nếu nói khuôn mặt đẹp, nàng thua Yên nhi mười phần.”

Mặt Sở Yên xuất hiện rặn mây hồng: “Vậy chắc là người đa tài đa nghệ.”

“Ách… Cũng không phải như Yên nhi nghĩ. Nàng không biết khiêu vũ, không biết đành đàn, thậm chí cả cơm cũng không thể nấu.”

“Khanh khách lạc, thân là nữ tử lại không thể làm cơm?” Sở Yên nghi hoặc.

“Ở quê hương chúng ta, nữ tử không biết làm cơm là chuyện hết sức bình thường, thật ra nam tử biết cũng không ít."

“Tập tục ở gia hương Diệp lang thật khiến người khác ngạc nhiên. Hẳn nam tử như Diệp lang rất được hoang nghênh?”

“Ta? Không sợ Yên nhi chê cười, không ai thích ta, Diệp Phong chìm đắm trong ái tình nhưng lại bị chữ tình làm thương tích đầy người.”

Sở Yên cảm thấy đau xót, mấy chữ đơn giản lại hàm chứa biết bao đau lòng: “Có phải không chỉ chiếm được tâm người mình thương mà còn vì nguyên nhân khác?”

Diệp Phong không ngờ nữ tử này thông minh như vậy, nếu nàng là nam nhân chân chính, phải chật vật thế này sao? Đáng tiếc bản thân là nữ nhi, hơn nữa còn yêu thích nữ tử, cho nên kết cục mới bi thảm.

“Yên nhi, không còn sớm, ngày mai phải đi, trở về nghỉ ngơi đi.” Tình cảm của nàng sẽ không được hoan nghênh, Diệp Phong không muốn nói thật với Sở Yên, sợ nàng nhìn mình như nhìn quái vật.

Thấy Diệp Phong không muốn nói thêm, Sở Yên biết điều nói: “Diệp lang cũng nên nghỉ ngơi sớm.”

Nhìn bóng lưng người nọ rời đi, Diệp Phong âm thầm thở dài: “Một người trong sáng như vậy, không biết dạng nam tử nào mới xứng đôi với nàng? Yên nhi, nếu như ta nói với nàng, ta là nữ tử mà người ta thích cũng là nữ tử, đến lúc đó chúng ta còn có thể làm bằng hữu hay không?”

Một tia ánh dương xuyên vào cửa động, lẳng lặng chiếu lên mặt người đang ngủ say, hiện tại không có u sầu ngày thường, lúc này nàng như đứa trẻ cuộn mình trong ổ chăn, lông mi không giống nữ tử thanh nhã cũng không tục tằng như nam tử, nó mang theo một chút anh khí, hơi cuồn cuộn lên, mũi cao, tản ra hô hấp đều đều, bên khóe miệng chảy ra nước bọt, nhất định đang mơ giấc mộng đẹp? Sở Yên lặng lẽ giúp nàng lau đi, giống như bị quấy rầy, người nọ khẽ hừ một tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.

“Diệp lang, Diệp lang, nên dậy thôi!” Sở Yên nhẹ giọng gọi, tay đặt lên người ai đó lay lay.

“Ai nha! Tiểu Ngữ, đừng ồn!” Người nọ không nhịn được hô quát.

“Tiểu thư, người ôn nhu thế này hắn sẽ không tỉnh.” Nhu nhi xong liền ra khỏi động, nàng phải thu xếp, kiểm tra lại hành lý.

Sở Yên bất đắc dĩ lắc đầu, đem nàng thành Tiểu Ngữ? Thực sự bội phục vấn đề giấc ngủ của hắn, mỗi ngày đều là người rời giường cuối cùng, mặt trời chưa lên cao tuyệt đối không tỉnh. Thế nhưng hôm nay phải rời khỏi đây, Bạch Quái đã dặn phải xuất phát sớm, nàng không dám trái ý tiền bối, đành phải thúc giục Diệp Phong thức dậy.

Cũng chỉ có Sở Yên mới gọi được người này, nếu là người khác, chắc chắn hắn sẽ giận dữ, sư phụ cũng không ngoại lệ, duy nhất một mình Sở Yên, chỉ hừ một tiếng sau đó ngoan ngoãn ngồi dậy, vì vậy Hắc Quái đưa ra kết luận Diệp Phong sợ lão bà.

“Diệp lang, rời giường thôi, chúng ta phải đi.” Nói xong dùng sức lay động.

“Không, ngủ thêm một hồi.” Diệp Phong sợ người tiếp tục quấy rối, tay giơ qua kéo người nọ vào lòng, tìm tư thế thoải mái, kế tục giấc ngủ.

“A!” Sở Yên thét lên một tiếng.

Lúc này chân Diệp Phong gác lên người nàng, một tay khoát bên hông, đầu oa vào giữa cổ nàng, hô hấp ấm áp làm mặt Sở Yên đỏ bừng, vừa định giãy giụa rời khỏi.

“Đừng nhúc nhích!” Nói xong, lại dùng sức ôm ôm.

Sở Yên sợ hắn có thêm cử động gì nữa, nên cứng người để mặc hắn ôm, tim nàng đạp như nai chạy, may không có người khác, bằng không thực sự mắc cở chết người!

“Tiểu Ngôn, ngươi vào xem tiểu tử kia thế nào? Phải xuất phát mà còn ngủ?” Bạch Quái đối với đồ đệ mê ngủ không biết nên nói gì.

“Dạ!”

“Diệp đại ca, Diệp đại ca, aaa! Ta… Ta không thấy cái gì!” Mạc Ngôn nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng xoay người chạy ra ngoài, Diệp đại ca thật là, mọi người đã chuẩn bị xong, vậy mà còn ôm Sở Yên tỷ tỷ ngủ~

“Tiểu Ngữ, ngươi làm sao? Diệp công tử chưa rời giường?” Nhu nhi nhì Mạc Ngôn đỏ mặt kỳ quái hỏi.

“A? Không… Không có.”

“Thế nào còn chưa xuất hiện? Tiểu thư nhà ta đâu?”

Nhìn Mạc Ngôn rời đi, Sở Yên thẹn muốn tìm chỗ chui xuống đất, dùng sức lay cánh tay Diệp Phong: “Diệp lang! Diệp lang! Phải đi thôi.”

Diệp Phong không tình nguyện mở hai mắt, thấy Sở Yên, phiền muộn lên tiếng: “Yên nhi, còn sớm a!”

Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lại mở mắt lần nữa, nhìn gương mắt mang ý cười gần trong gang tấc, nhất thời cả kinh, xoay người nhảy dựng: “Ngươi… Thế nào lại ngủ ở đây?”

Nghe lời ấy, ý cười trên mặt Sở Yên biến mất, giận dữ nói: “Ngươi còn hỏi? Là ngươi… Ngươi kéo ta nằm xuống, còn… Còn bị Tiểu Ngôn bắt gặp.”

“Ta kéo ngươi? Thế nào ta không biết?” Diệp Phong nhìn nàng: “Ngươi vừa nói ai nhìn thấy? Tiểu Ngôn?”

Sở Yên khẽ gật đầu.

“Vẫn may… Không phải Tiểu Ngữ hay Hắc sư phụ, bằng không chúng ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”

“Ngươi…” Mắt Sở Yên ướŧ áŧ, bản thân không nói gì thêm, hắn làm như ủy khuất lắm, bản thân nàng làm người chán ghét như vậy sao?

“Ách… Yên nhi, ngươi đừng tức giận, lúc nãy ta mê ngủ, ta… Không phải cố ý ôm ngươi.”

“Ngươi… Ngươi còn nói.”

“Hảo! Hảo! Ta không nói, ngươi đừng giận, ta sẽ không nói với người khác, một hồi sẽ dặn Tiểu Ngôn, bảo hắn giữ bí mật.”

“Ngươi!” Sở Yên tức chết, vốn dĩ không có gì, nhưng càng nói càng có vấn đề.

“HÌnh như không thể làm vậy, phải thế nào bây giờ? Nói không được, không nói cũng không được…” Diệp Phong vỗ ót rầu rĩ.

“Mặc quần áo vào, sẽ cảm lạnh. Tiểu Ngôn không nói ra, yên tâm đi.” Nhìn ai đó vò đầu bứt tai, Sở Yên nhẹ giọng.

“Đúng đúng! Yên nhi rất hiểu Tiểu Ngôn, tiểu tử kia sẽ không biết trượng nghĩa như thế.”

Tiếp nhận khăn mặt Sở Yên đưa qua, sau đó dùng bàn chãi tự chế đánh răng, cuối cùng cả người xem như có tinh thần, mở hai tay, tùy ý để Sở Yên vì nàng chỉnh sửa quần áo, đây là thời khắc Diệp Phong thích nhất, lúc này Sở Yên giống như thê tử nàng, chuyên tâm hầu hạ trượng phu.

“Nhìn cái gì?” Thấy nhãn thần mê gái của Diệp Phong, Sở Yên trừng mắt liếc hắn.

“Yên nhi, nếu ai cưới ngươi, nhất định là người hạnh phúc nhất thiên hạ!”

“Ngươi!” Hai má Sở Yên đỏ ửng, hung hăng kéo ngọc đai bên hông.

“Ai u! Yên nhi, ngươi siết ta sắp chết a.” Diệp Phong kêu thảm.

“Ai cho ngươi nói bậy!”

“Ta không có! Là lời thật lòng!”

“Vậy ngươi có muốn làm người hạnh phúc kia không?”

“Chỉ sợ Yên nhi không cần ta.”

“Là ngươi vẫn chưa quên được Lam nhi của ngươi?” Ngực Sở Yên đau xót, yếu ớt nói.

Diệp Phong kéo Sở Yên đối diện mình, bình tĩnh nhìn nàng: “Yên nhi, ngươi hãy nghe ta nói, Lam nhi đã là quá khứ, Diệp Phong của trước kia cũng không còn. Về phần ngươi… Diệp Phong không xứng!” Diệp Phong thở dài một hơi, buông Sở Yên ra, rời khỏi động.

Bi thương thật sâu trong mắt Diệp Phong làm tâm Sở Yên đau xót, không biết vì sao người nọ lại thiếu tự tin đến mức này, nhưng rõ ràng nàng không nghĩ như vậy, vậy mà lời đến bên miệng lại không cách nào thốt ra.

Thật ra nguyên nhân gì? Mới khiến một người kiêu ngạo lại rụt rè như vậy? Rốt cuộc là nguyên nhân gì mới làm một người thương tâm, chịu dày vò như vậy?

Hành lý không nhiều, chỉ có quần áo tùy thân mà thôi, rất nhanh đã thu xếp ổn thỏa.

“Đồ đệ ngoan, lão bà tử cùng Nhu nhi chờ chúng ta ở phía trước, ta cùng hai tiểu quỷ này cũng xuất phát, ngươi mau mang theo thê tử đuổi tới!”

“Mau! Hắc Quái tiền bối! Nhanh lên một chút!” Mạc Ngữ trên ngựa thét to.

“Tiểu hài tử, gấp cái gì? Giá!”

“Uy!” Nhìn bụi bặm khắp trời, Diệp Phong thống khổ lắc đầu: “Yên nhi, bọn họ đi hết rồi, chúng ta phải xuất phát. Thế nhưng chỉ có một con ngựa… Ngươi không ngại ngồi chung với ta chứ?” Diệp Phong nhìn Trục Phong lại nhìn Sở Yên, chậm chạp nói, có thể cùng mỹ nhân cưỡi chung một con ngựa, cầu còn không được a!

“Nhưng… Nhưng ta không biết cưỡi.” Sở Yên nhìn Trục Phong cao to, cảm thấy có chút nhút nhát.

“Không việc gì, ta sẽ bảo vệ ngươi, hơn nữa Trục Phong rất nghe lời. Mã huynh, đây là Yên nhi, nàng không biết kỵ mã, ngươi phải ổn định một chút.”

Trục Phong tê một tiếng, đi qua liếʍ liếʍ tay Sở Yên, còn chưa thoải mái, lại cọ cọ trong lòng nàng.

“Uy! Trục Phong, sao ngươi háo sắc như vậy? Người cũng hôn rồi, còn muốn làm gì?” Diệp Phong thấy ngựa có ý đồ quấy rối, vội vàng kéo cương ngựa.

“Ngựa cũng như người!” Sắc mặt Sở Yên ửng đỏ.

“Là ngươi quá xinh đẹp làm người khác nhịn không được muốn thân cận."

“Ngươi… Một chút cũng không đứng đắn! Đi thôi, đừng để tiền bối đợi lâu!”

“Được rồi.” Diệp Phong quỳ một gối, vỗ vỗ đầu gối bản thân: “Yên nhi, bước lên.”

Sở Yên ngây người, lần trước kêu nàng đạp lên lưng, lần này là đầu gối? Đang do dự, Diệp Phong đã kéo nàng qua, thoăn thoát đỡ nàng lên lưng ngựa. Chờ Sở Yên ngồi ổn, Diệp Phong cũng xoay người phóng lên, đạp nhẹ một cái, Trục Phong nhẹ nhàng xuất phát.

“A!” Cây cối hai bên nhanh chóng lui về sau, Sở Yên thét lên, nhắm chặt hai mắt, tay nắm chặt cương ngựa, không dám cử động.

“Yên nhi đừng sợ.” Cảm giác thiên hạ trong lòng khẩn trương, Diệp Phong nhẹ giọng: “Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, thân thể hơi hướng tới trước một chút, theo tiết tấu của nó sẽ không khó chịu.”

Âm thanh ôn nhu truyền vào tai, Sở yên chậm rãi thả lỏng thân thể, theo lời người nọ mà làm, dần dần thích ứng được loại xóc nảy này.

Tuy trọng tải tăng lên, nhưng tốc độ Trục Phong vẫn như trước không giảm, không bao lâu đã thấy mấy người phía trước. Gió nhẹ phủ trước mặt, mang theo hương khí mát lạnh, kèm theo mùi thơm cơ thể của người trong lòng, tâm Diệp Phong cảm thấy thỏa mãn không thôi, nàng muốn thời gian ngưng lại, trường kiếm giang hồ, mỹ nhân làm bạn, nhân sinh nếu được thế này, còn gì hạnh phúc hơn? Nàng ra tín hiệu để Trục Phong thả chậm cước bộ, không nhanh không chậm cách năm người kia vài chục trượng, hai tay ôm qua eo Sở Yên, kéo dây cương, nhàn nhã dạo chơi.

Cảm nhận Diệp Phong gần kề, Sở Yên thẹn thùng không thôi, nhưng tâm ý hắn thì sao? Nhưng nàng không lên tiếng, tùy ý Diệp Phong ôm nàng vào ngực, cảm thấy ấm áp chốc lát cũng đủ thỏa mãn.

Có lẽ nàng phải tìm được nguyên nhân hắn thích nhưng lại kiềm chế bản thân, rõ ràng là thích nhưng có thời gian bên nhau lại xa cách trêu chọc nàng, nguyên nhân đó thật quan trọng như vậy sao?