Chương 15: Hắc Bạch Nhị Quái

Không biết qua bao lâu, Diệp Phong tỉnh lại từ cơn mê, thấy đôi mắt nhìn mình chằm chằm, hơn nữa khoảng cách lại rất gần, làm nàng thất kinh ‘A!’ Khàn giọng la lớn.

Hiển nhiên người nọ cũng bị Diệp Phong làm hoảng sợ, sau đó liếc mắt nói: “Ngươi trợn mắt cái gì? Ở đó còn la hét.”

“Xin lỗi, làm tiền bối sợ, xin hỏi tiền bối, đây là đâu?” Diệp Phong nhìn lão giả râu bạc lễ phép hỏi.

“Đâu? Ta cũng không biết đây là đâu.” Người nọ nhún nhún vai.

Diệp Phong đánh giá bốn phía, một sơn động nhưng có phần lớn hơn chỗ nàng từng ở, bất quả nơi đây không giống từng có người trụ lại.

“Lão bà, tiểu tử này đã tỉnh, có phải ta được ra ngoài hay không?” Lão giả nhìn lão phụ nhân bước vào, tội nghiệp hỏi.

“Được! Ra ngoài đem nó… Làm sạch sẽ.” Nói xong kín đáo đưa cho lão giả hai con chim trĩ và một con thỏ rừng.

“Vì sao lại là ta?” Lão giả vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài.

“Xin hỏi tiền bối, đây là nơi nào.” Diệp Phong nhìn lão phụ nhân hiền lạnh.

“Đừng lộn xộn, nội thương của ngươi rất nặng, lại cảm nhiễm phong hàn, hảo hảo nằm. Không cần lo lắng, những người đuổi theo ngươi sẽ không tìm được nơi này!”

“Là tiền bối cứu ta?”

“Lão thân thấy bọn họ không vừa mắt, nên thay ngươi dạy dỗ chút ít.”

“Tiền bối biết, người đuổi theo ta là ai?”

“Kẻ thù của mình là ai mà ngươi không biết?”

Diệp Phong lắc đầu cười khổ.

“Người của Lôi Khiếu sơn trang, nhưng đã bị lão thân đuổi đi.”

“Lão bà, được rồi!”

Diệp Phong không khỏi chặt lưỡi, mới nói mấy câu mà hắn đã làm sạch sẽ, tốc độ quá nhanh, xem ra ngày thường làm rất nhiều.

Lửa cháy rực, khi nướng chim trĩ và thỏ rừng phát ra âm thanh ‘Chi chi’, thành công câu dẫn ngũ tạng lục phủ.

“Tiểu tử, đói bụng lắm sao? Tới, ăn cái đùi!”

“Kê mông là của ta!” Giống như sợ bị người khác đoạt lấy, lão giả vội vàng ôm đồm nói.

“Lão già! Cũng không ai dành với ngươi.”

“Cảm tạ tiền bối.” Diệp Phong tiếp nhận đùi thỏ, ăn như người sắp chết đói.

“Ngươi tên gì?”

“Ta là… Là Diệp Phong.” Miệng phồng lên nên mơ hồ không rõ lời.

“Ngươi biết Nam Cung Liệt?”

“Không quen.” Diệp Phong lắc đầu, kiếp trước hay kiếp này nàng đều không quen ai họ là Nam Cung.

Hai người nọ nhìn nhau, không ai thèm nhắc lại, Diệp Phong cũng chuyên tâm đấu tranh với đùi thỏ, đã lâu không ăn ngon miệng như vậy.

“Không biết phải xưng hộ với hai vị tiền bối thế nào?” Ăn xong, đột nhiên Diệp Phong nhớ chưa biết danh xưng của ân nhân cứu mạng.

“Oa oa… Ngươi không nhận ra chúng ta?” Hình như lão giả vừa chịu vũ nhục cực lớn, hổn hển nói.

“Vãn bối vô tri, xin tiền bối chỉ giáo?” Diệp Phong vội vàng ôm quyền, chắc đây là cao thủ võ lâm quy ẩn giang hồ, một khi hắn… Không… Vui, mạng nhỏ nàng coi như xong.

“Hắc bạch nhị quái đã nghe chưa?” Nhãn thần lão giả như đang nói, đến đây mà ngươi vẫn không biết, ta sẽ bóp chết ngươi.

“Hắc bạch nhị quái?” Đầu óc Diệp Phong chuyển động nhanh chóng, nhìn hai người trước mặt lần nữa, lão giả tóc bạc râu trắng một thân bạch y, lão phụ nhân thì tóc xám, cả người là hắc y, nhất thời bừng tỉnh ngộ, vội hỏi: “Hóa ra hai vị là Hắc Bạch Nhị Quái, vãn bối có mắt như mù, không nhận ra hai vị tiền bối, nghe nói tiền bối Hắc Bạch hành hiệp trượng nghĩa, nổi danh trong chốn võ lâm. Vãn bối kính ngưỡng đã lâu, chỉ là không có cơ hội diện kiến, hôm nay được gặp, quả nhiên không giống bình thường, phong thái còn hơn gấp trăm lần so với truyền thuyết, nga, không phải, phải nói là hơn vạn lần!” Vất vả tìm tất cả ngôn từ để vuốt mông ngựa, Diệp Phong thừa dịp phát huy ưu thế, ba hoa chích chòe.

“Đó là tất nhiên, tiểu tử hiểu chuyện.” Lão tử đắc ý dào dạt.

“Nói vậy tiền bối là Bạch Quái?” Diệp Phong tự cho mình thông minh, lên tiếng hỏi.

“Thối lắm! Thối lắm! Tất cả đều thối!” Lão giả cả giận, hét lên.

“Ngươi lần đầu tiên nghe được?” Lão phụ nhân nhìn hai người nói.

“Ách… Hắc hắc…” Diệp Phong xấu hổ, làm sao mà tất cả nữ nhân đều thông minh như thế?

“Ta là hắc quái, nàng mới là bạch quái.” Lão giả bất mãn thét lo.

Diệp Phong gãi gãi đầu.

“Trên người ngươi có miếng ngọc kỳ lân phải không?”

“Có a!”

“Thật như vậy?” Bạch Quái hưng phấn.

“Thế nhưng ta…”

“Nó là của ngươi?”

“Đúng vậy! Từ nhỏ ta đã đeo bên mình. Nhưng làm sao tiền bối biết được?”

“Tiểu tử, làm sao ngươi bị phế võ công? Một chưởng trên người là bị ai đánh? Còn ai hạ độc ngươi?” Bạch Quái không trả lời, hỏi liên tiếp nhiều vấn đề.

“Võ công? Ta không biết võ công a! Thương thế trên người cũng không biết làm sao mà có.” Diệp Phong nhìn thần sắc hai người từ từ ngưng trọng, biết việc này không phải đùa, thành thật đem mọi chuyện phát sinh tinh tế nói một lần.

“Ha ha ha ha! Ngươi, chỉ vì một nữ nhân mà ngay cả tính mạng cũng không cần. Ha ha! Thật sự giống lão tử ta, là người si tình! Ha ha ha!” Lão giả nghe Diệp Phong nói xong, há miệng cười lớn.

“Tiền bối, không phải a, ta chỉ xem nàng là bằng hữu, nên mới giúp nàng.” Bị lão giả cười đến mặt đỏ bừng, Diệp Phong vội vàng giải thích.

“Bằng hữu cái gì? Dám yêu dám hận mới là nam tử hán! Thế nào mà ngươi không bằng lão tử ngươi?”

“Lão nhân!” Bạch quái gầm lên, hắc quái vội vàng im lặng, nhìn Diệp Phong nháy mắt mấy cái.

“Hắc tiền bối vừa nói cái gì không bằng lão tử ngươi? Lẽ nào hai người họ nhận thức phụ thân? Là cố nhân sao?” Trong đầu Diệp Phong tràn đầy nghi hoặc, lão tử trong lời chắc chắn là phụ thân a.

“Ngươi đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, ngươi còn muốn luyện võ không?”

“Luyện võ?” Diệp Phong chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, Tiểu Ngọc từng nói cả đời nàng không thể tập võ, hơn nữa căn bản bản thân không biết chút gì, với nàng võ công chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi.

“Ta không thể luyện võ, hơn nữa chưa bao giờ nghĩ đến.” Diệp Phong thành thật trả lời.

“Hanh! Bọn họ thì biết gì? Chỉ cần ngươi nguyện ý, tất nhiên có thể!” Bạch Quái hừ lạnh.

“Đúng vậy! Tiểu tử, võ công của ta là đệ nhất thiên hạ, đương nhiên lão bà tử càng là đệ nhất trong đệ nhất.” Hắc Quái nhìn ánh mắt Bạch Quái mau mau sửa lời.

“Ha ha, ai ngờ Hắc Quái là người bị nương tử quản nghiêm!” Nhìn hai người qua lại, Diệp Phong nghĩ thầm.

“Tiểu tử, thế nào? Có võ công mới bảo vệ được nữ nhân của mình.”

Câu nói làm Diệp Phong động tâm, đúng vậy, nếu bản thân là cao thủ sao có thể bị người vũ nhục giữa đường? Nếu biết võ công, Sở Yên sẽ không lo lắng hãi hùng, học giỏi võ công, có thể sánh vai với Sương nhi? Nghĩ đến người nọ, lòng Diệp Phong lại đau xót.

Hơn nữa, chắc chắn võ công hai người trước mắt rất cao, hơn nữa nếu trở thành độ đệ của họ, cho dù học không tốt, ra đường dùng danh nghĩa đệ tử Hắc Bạch Nhị Quái, chắc cũng dọa được người khác. Thế nhưng hai người sẽ nhận nàng làm đồ đệ sao? Nếu là cao thủ võ lâm, chắc không dễ dàng thu đệ tử, bản thân không tài năng lại không thông minh, đáng giá sao?

“Không biết tiền bối có thể cho Diệp Phong rõ, vì sao lại đồng ý nhận vãn bối làm đồ đệ không?”

“Bởi vì ngươi rất giống một cố nhân, hai chúng ta từng đáp ứng, sẽ chiếu cố hậu nhân của hắn, chỉ là chúng ta điều tra mười mấy năm, vẫn không tìm được. Khi vừa nhìn thấy ngươi, như gặp lại cố nhân, cho nên mới có ý này. Ngươi vừa nói ngọc bội kỳ lân là vật tùy thân từ nhỏ, càng làm chúng ta tin tưởng ngươi chính là người cần tìm. Truyền võ công cho ngươi, xem như… Không khiến cố nhân thất vọng.”

“Phụ thân ta…” Không biết tột cùng chủ nhân thân thể này là ai, Diệp Phong có chút hiếu kỳ.

“Chuyện của hắn chưa đến lúc nói, sau này ngươi tự nhiên sẽ biết.

Biết hay không cũng không quan hệ, dù sao người nọ đã chết, bản thân nàng chỉ mượn thân thể mà thôi. Nghĩ đến đây, Diệp Phong không do dự, lập tức quỳ xuống, cúi lạy ba cái: “Đệ tử Diệp Phong, bái kiến hại vị sư phụ.”

“Hảo! Hảo! Phong nhi đứng lên!”

“Ha ha! Ta đã có đồ đệ để khi dễ!”

Nghe vậy, Diệp Phong không biết nên nói gì, thu nhận đệ tử là vì để khi dễ?

“Phong nhi, chờ thương thể hảo một chút, vi sư sẽ truyền võ công cho ngươi, còn đây là nội công tâm pháp của bổn môn, ngươi xem trước, sau đó vi sư hội chỉ giáo.”

Diệp Phong tiếp nhận quyển sách hơi mỏng, đây là võ công bí tích sao? Thế nhưng xem bên trong nàng không hiểu chút gì, chữ nàng đọc hiểu còn không hết, nói chi… Bất quá hình vẽ lại rất rõ ràng, đánh dấu tất cả kỳ kinh bát mạch, huyệt vị quanh thân, còn có phương thức chân khí chạy, bất quá hiện tại chân khí là gì nàng cũng không biết. Nàng chỉ cẩn thận đặt bên cạnh, dù sao đã có sư phụ, hỏi là được thôi.

“Sư phụ, đệ tử muốn quay lại Thanh Xa Thành, chuộc miếng ngọc. Sau đó đi tìm Sở Yên, ta rất lo lắng cho bọn họ.” Hiệu cầm đồ chỉ giữ ba tháng, vạn nhất bị người khác đoạt đi thì thảm, tuy Diệp Phong không tin lời lão hòa thượng, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, hơn nữa nàng rất luyến tiếc nó.

“Ngươi không sợ kẻ thù phát hiện sao?”

“Sợ! Thế nhưng ta càng sợ Sở Yên và hai người kia xảy ra chuyện.”

“A! Được, chờ ngươi khỏi phong hàn, ta cùng ngươi đi.”

“Ta cũng đi! Ta cũng đi! Bất quá đánh một trận! Ách… Ta sẽ không gây sự.” Hắc Quái nhìn Bạch Quái, nhỏ giọng dần.

“Đa tạ sư phụ!” Diệp Phong cao hứng nói, có bảo tiêu miễn phí, không cần tiếp tục lo lắng.

Bụi bặm kéo dài, tiếng vó ngựa vang lên vào sáng sớm. Chỉ thấy một hàng ngựa phi như gió, dẫn đầu là người mặc y phục đen thùi cưỡi tuấn mã cũng đen như vậy, theo sát là thiếu niên anh tuấn ăn mặc bình thường, phía sau thiếu niên là thân ảnh màu trắng.

“Hự!” Đột nhiên ba người đồng loạt kéo dây cương, ba con ngựa vững vàng dừng lại.

“Phong nhi, phía trước là Thanh Xa Thành, vi sư không tiến vào, ba ngày sau gặp ngươi ở đây, vạn sự phải cẩn thận! Ngươi mang cái này, tránh người chú ý.”

“Dạ! Sư phụ!” Thiếu niên tiếp nhận áo choàng: “Phong nhi cáo từ.”

Đây là ba thầy trò Diệp Phong. Sau khi nàng vào thành, không dám ở Vân Nguyệt Khách, mà tới một tửu lâu nhỏ, nhìn bầu trời, nàng lửng thững đi trên đường cái, trước tiên phải tìm hiểu xem Nhu nhi thế nào rồi.

“Mì tự kéo tay! Mì tự kéo tay!”

“Cho bát mì!”

“Được rồi! Công tử chờ!”

Mùi vị quen thuộc như trước, khuôn mặt chất phác, Diệp Phong nhìn thân ảnh bận rộn, thời điểm bản thân khó khăn, đây là người hết sức giúp đỡ, lệ nóng lưng tròng, thiên tính nông dân giản dị, vĩnh viễn không cần hồi báo. Nàng lặng lẽ để lại năm mươi lượng bạc ròng, xoay người rời đi, bản thân chỉ có thể báo đáp thế này, lời cảm tạ cũng không thể nói.

Diệp Phong tới một trà lâu, kiếm vị trí ít bắt mắt nhất, ngồi xuống, nàng gọi bình trà Long Tĩnh, lẳng lặng thưởng thức. Trà lâu cũng giống tửu quán, đều là nơi dễ dàng tìm hiểu tin tức giang hồ, mấy ngày hôm trước mới xảy ra chuyện lớn, làm sao không có ai nhắc đến.

Sắp tới chính ngọ, quán trà từ từ náo nhiệt.

“Từ tử, kể tiếp chuyện tử y Tu La cứu mỹ nhân đi.” Một nam tử trung niên nói.

“Đúng vậy, tiếp tục đi! Mau nói!” Có người theo đó thúc giục.

Từ tử nhấp ngụm trà thấm giọng rồi lên tiếng: “Vài ngày trước, thu vũ hiu quạnh, Y Tuyết Viện lại ồn ào náo nhiệt, tại sao? Bởi vì hôm đó là ngày Sở Yên cô nương thất thân! Công tử nhà giàu, nhân sĩ giang hồ, đều thi mau đến đó. Chỉ thấy Sở Yên mặc giá y như Hằng Nga hạ phàm, kỹ thuật múa quả nhiên điêu luyện, những người có mặt đều như phàm phu tục tử trước mặt nàng, khung cảnh kinh diễm không gì sánh được! Vũ khúc kết thúc, chính là lúc các đại gia ra giá để có được người đẹp, một nghìn lượng, ba nghìn lượng! Còn có một lão nhân ra giá tới năm nghìn! Nhưng Lăng công tử ra tám nghìn lượng! Tám nghìn lượng! Đúng lúc này, một người mặc tử bào, đầu đội tử quan, con ngươi tử sắc quát lớn ‘Ngươi làm sao có thể xứng đôi với tiên tử hạ phàm? Bản công tử Diệp Phong ra một vạn lượng! Ngươi còn chờ gì mà không cút đi, khỏi phiền bản công tử động thủ’. Ngạc nhiên hơn là Lăng Tinh lại lẳng lặng dẫn người rời khỏi, nhưng chưa kết thúc, biến cố khác lại xảy ra. Một nam tử có vẻ ngốc nghếch xuất hiện ra giá một trăm vạn lượng mua toàn bộ Y Tuyết Viện, tử y Tu La cũng không nguyện ý nhưng hôm nay bản thân ra cửa lại không mang nhiều ngân lượng, cũng không muốn tiên tử bị tục nhân làm bẩn, vì vậy xông thẳng vào khuê phòng, một tay ôm người đẹp vào ngực, từ lầu hai nhảy xuống, vững vàng trên mặt đất. Tên nam tử kia nghe Sở Yên bị cướp, vội vàng dẫn theo một nghìn người, còn có ba trăm võ lâm cao thủ rượt đuổi. Vốn dĩ tử y Tu La là người thiện tâm, không muốn động thủ, tiếc rằng những người kia không bỏ, chọc giận hắn, mọi người nghĩ đi, người mà tử y Tu La coi trọng sao có thể tùy tiện bị nhúng chàm? Đình lý cách thành Đông ba mươi dặm, hắn để Sở Yên cô nương ở lại, ôn nhu nhìn nàng nói: “Tiên tử chờ ta, Diệp Phong thu thập kẻ xấu xong sẽ quay trở lại.” Lúc này mưa ngày càng lớn, một nghìn ba trăm người, bao vây tử y Tu La, hắn cầm trường kiếm trong tay, lẳng lặng đứng đó, lạnh lùng ‘Không muốn chết thì cút’. Nhưng bọn họ không ai nghe, ùa lên, hắn vung trước đỡ sau, mười mấy người xông lên bị quăng ra ngoài, tắt thở, cứ như vậy, tử thi nằm chồng chất, lúc này hắn như quỷ sai dưới địa ngục lên đòi mạng, máu chảy thành sông. Sở Yên tiên tử nhẹ nhàng thay hắn lau nước mưa trên mặt, sau đó một đạo tử quang xuất hiện, dựng thẳng lên trời, chắc tử y Tu La mang theo Sở Tiên tiên tử trở về nơi thuộc về hai người họ.” Từ tử nói hăng say, giảng đến nước bọt bay ngang bay dọc.

“Hay! Chỉ có tử y Tu La mới xứng đôi với Sở Yên cô nương!”

“Tất nhiên.”

“Tử y Tu La thực sự lợi hại như vậy?”

“Chứ còn gì, bằng không sao đánh bại nhiều cao thủ võ lâm?”

Nghe đến đây, Diệp Phong sửng sốt, chẳng lẽ bọn họ đang nói nàng? Nhớ lại đêm đó chật vật thế nào, không khỏi cười thầm, xem ra bản thân nổi danh mà không hay, truyền miệng nói nàng như thần tiên, đáng tiếc một chiêu võ công cũng không biết. Bất quá danh hiệu tử y Tu La rất hay, nàng thích. Xem ra bọn họ chưa tìm được Sở Yên, chứng tỏ người vẫn an toàn, chắc chắn đã đến sơn động kia, chờ mọi chuyện ở đây xong, nhất định phải đi tìm.

Diệp Phong rời khỏi trà lâu, tới Y Tuyết Viện, thế nhưng không có dấu hiệu đón khách, cửa chính đóng kín.

“Vị đại ca này, xin hỏi tại sao hôm nay Y Tuyết Viện không đón khách?”

“Công tử có đều không biết, hiện nay Y Tuyết Viện đã thuộc quyền sở hữu của ngân hàng tư nhân Lôi Khiếu, tất cả đã rời đi.”

“Vậy còn hạ nhân, nha hoàn thì sao? Ta có một biểu muội làm việc ở đây.”

“Chuyện này cũng không biết, nghe nói không còn ai ở lại.”

“Cảm tạ đại ca.”

“Thế này biết đâu mà tìm?” Diệp Phong sầu khổ.

“Công tử, là ngươi sao?” Âm thanh phía sau vang lên.

Diệp Phong nhanh chóng xoay người, thấy tên khất cái đứng sau lưng, đầu tóc rồi bù, căn bản không thể nhìn rõ mặt.

“Ngươi là người phương nào?”

“Công tử, ta là Nhu nhi.” Người nọ khóc ròng.

“Nhu nhi, ngươi đừng khóc, theo ta!” Diệp Phong cẩn thận nhìn bốn phía, xác nhận không có ai, mới thấp giọng nói.

Đi qua mấy ngã tư, tới tửu lâu nàng trụ lại, từ cửa sau dẫn Nhu nhi về phòng mình.

“Tiểu nhị, chuẩn bị nước nóng. Đây là mười hai lượng, ngươi giúp ta mua vài bộ y phục nữ tử, số còn lại thưởng cho ngươi, không được nói với người khác!”

“Được rồi! Khách quan chờ một chút.”

“Nhu nhi, ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.” Nhu nhi ăn ngấu nghiến, Diệp Phong chua xót không thôi, nàng vẫn còn là hài tử, nhưng thân phận thấp kém, chịu quá nhiều khổ cực!

“Nhu nhi, xảy ra chuyện gì?” Thấy Nhu nhi no, Diệp Phong lên tiếng hỏi.

“Diệp công tử, tiểu thư nhà ta đâu? Tiểu thư có khỏe không?”

“Tiểu thư nhà ngươi không có việc gì, vài ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi đi tìm nàng.” Đến lúc này còn lo cho tiểu thư mình, nha đầu này…

“Các ngươi vừa đi, mụ mụ đã dẫn theo người tiến vào, ta không nói gì, bọn họ đánh ta, tiếp theo có một tên nhìn như bị ngốc phát hiện sàng đan cột bên cửa sổ, lập tức dẫn người đuổi theo. Nhưng có vẻ không kịp, sau đó Y Tuyết Viện đóng cửa, chúng ta đều được thả đi.”

“Mấy ngày qua ngươi sống thế nào?”

“Ta biết Diệp công tử sẽ trở lại đón Nhu nhi, nên Nhu nhi không dám đi xa, luôn ở gần Y Tuyết Viện… Xin cơm.”

“Nhu nhi, xin lỗi, ta để ngươi chịu khổ.” Nghe hai chữ xin cơm, Diệp Phong đau lòng không thôi.

“Không sao, chỉ cần tiểu thư và công tử an toàn, Nhu nhi không sợ chịu khổ.” Nói xong nhẹ nhàng mỉm cười.

“Ân, Nhu nhi là cô nương rất kiên cường! Mấy ngày tới ngươi hãy ở trong này nghỉ ngơi, xong việc ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Sở Yên, nhớ kỹ không được ra ngoài, rất nguy hiểm.”

“Ân.”