Chương 14: Trốn đi

Cuối mùa thu luôn dễ dàng khiến người cảm thấy thương cảm, khí trời thế này không thích hợp để bỏ trốn. Đến gần hết buổi chiều, trời vẫn như trước không có dấu hiệu thay đổi, nhưng không khí càng ngày càng âm trầm, Diệp Phong dẫn theo Mạc Ngôn, Mạc Ngữ đi xung quanh Y Tuyết Viện vài vòng, bảo đảm hai người họ nhớ rõ vị trí và lộ tuyến vững vàng, đồng thời nàng còn mướn một xe ngựa khác, phân phó song song xuất phát nhưng hướng đi trái ngược, nhầm đánh lạc hướng khi có người đuổi theo, thu xếp mọi thứ thì thời gian cũng vừa đúng.

“Ai ui! Đây không phải Diệp công tử sao? Thế nào lâu như vậy không đến tìm Sở Yên cô nương?” Tú bà thấy Diệp Phong, vui vẻ niềm nở bắt chuyện.

“Sinh ý ở đây ngày càng tốt, đúng là phát triển không ngừng, tài nguyên cuồn cuộn!”

“Diệp công tử nói quá, công tử qua bên Thu Nguyệt Các sao?”

“Không được, ta ở lầu một, như vậy gần Sở Yên cô nương hơn, đúng không? Ha ha ha…”

“Hảo, hảo, mời Diệp công tử vào trong.”

“Mụ mụ cứ làm việc đi, tự Diệp Phong vào là được.”

Diệp Phong ngồi xuống, một bên cùng cô nương cười đùa, một bên tinh tế lưu ý động tĩnh xung quanh. Còn một canh giờ Sở Yên mới lên sân khấu, nhưng ở đây đã đầy người, quả nhiên đệ nhất mỹ nhân, danh bất hư truyền. Ngoài trừ tứ đại công tử, hôm nay không ít thế gia xuất hiện, có người trên mặt vẫn hoàn tính trẻ con, có người râu mép đã bạc trắng, ít nhất cũng hơn sáu mươi tuổi, cư nhiên đến chỗ này góp vui? Hơn nữa, không ít người trong giang hồ, đại đa số nam nhân đều háo sắc, lời ấy đúng thật không sai… Các đại hiệp này cũng không ngoại lệ.

Ở đây ngọa hổ tàng long, Diệp phong chỉ có một vạn lượng nên thấp thỏm bất an, nếu như bản thân không ra được giá cao nhất, e đời này của Sở Yên sẽ bị hủy, trong sạch đối với nữ tử cổ đại còn quan trọng hơn tính mạng. Ngực nàng không chỉ cảm thấy bi ai, càng thống hận hơn… Nữ tử lại là đồ chơi cho bọn xú nam nhân! Vô luận như thế nào cũng không thể để những… Tục vật này làm vấy bẩn cô nương tài nghệ kia.

Phòng Sở Yên ở lầu hai bên phải, nếu muốn lên đó phải qua sân khấu vòng ra phía sau, đâu đâu cũng không có gì che chắn, nếu muốn người khác không chú ý quả thật không dễ dàng.

“Các vị đại gia, hôm nay là ngày đại hỉ của Sở Yên chúng ta, không biết vị đại gia nào sẽ trở thành tân lang mới, Sở Yên cô nương nói, vì đáp tạ sự ủng hộ của các đại gia nên lên đài hiến tặng vũ khúc mới, mời mọi người thưởng thức!” Tú bà nhìn những người bên dưới cười ha hả, xem ra kiếm không ít bạc a!

Âm thanh du dương nhẹ nhàng vang vọng, rèm sân khấu được kéo lên, tân nương mặc y phục đỏ thẫm bao bọc thân thể tuyệt mỹ xuất hiện giữa sân khấu, tóc đen dài thả bên hông, mày liễu như yên, hai mắt khép hờ, trang điểm nhẹ nhàng, cả người giống đóa mẫu đơn kiều diễm, mọi người chưa từng thấy Sở Yên thế này, nàng khiến ai ai cũng phải chấn động, nếu có thể cùng vưu vật trước mặt trải qua đêm đẹp, thật sự không uổng cuộc đời!

Diệp Phong kinh diễm không thôi, đồng thời nàng biết, Sở Yên như vậy, ngay cả tâm nàng cũng động đậy, huống chi mấy tên háo sắc kia, đây không phải càng thêm nguy hiểm sao?

Kỳ thực làm sao Sở Yên không hiểu, thế nhưng đêm nay thế nào nàng không biết được, sợ rằng không còn cơ hội gặp lại người nọ, vì vậy nàng cố tình vì ai đó mặc trang phục tân nương, mà vũ khúc này cũng vì hắn mà nhảy, hôm nay nàng không dùng khăn lụa che mặt, chỉ muốn hắn nhìn mình thậy kỹ, mong hắn luôn nhớ từng có một người tên Sở Yên xuất hiện trong nhân sinh.

“Trăng sáng có bao lâu? Nâng cốc vấn thanh thiên

Chẳng bầu trời cung nay tịch ra sao niên?

Ta dục thuận gió trở lại e sợ cho quỳnh lâu điện ngọc

Chỗ cao không thắng hàn khởi múa may thanh ảnh hà tự tại nhân gian?

Chuyển chu các thấp khỉ hộ chiếu vô miên

Bất ứng với có hận chuyện gì trường hướng biệt thì viên?

Nhân có thăng trầm, nguyệt có âm tình tròn khuyết, việc này cổ nan toàn bộ.

Chỉ mong nhân lâu dài, thiên lý cộng thiền quyên.”

Âm thanh ngọt ngào êm dịu, bài thơ đánh vào tâm khảm người nghe, đôi mắt sáng ngời nhưng chỉ có Diệp Phong thấy được ưu thương trong đó, khát vọng tự do cùng quyến luyến thật sâu. Người chung quanh giống như trong suốt, không khí tựa hồ ngưng động, hai người trên dưới sân khấu lẳng lặng nhìn nhau, trong mắt chỉ có đối phương.

Diệp Phong nhìn Sở Yên múa từng động tác, l*иg ngực như có ngọn lửa thêu đốt, tổn thương lòng nàng, hai mắt của Sở Yên làm nội tâm nàng đau nhức, tùy thời có thể thêu rụi bản thân.

Tuổi đời còn quá trẻ, một nữ tử thanh tú, đa tài thế kia, không có bất cứ phàm phu tục tử nào xứng với nàng: “Sở Yên, tin tưởng ta, nhất định sẽ đưa ngươi rời khỏi chỗ này! Cho dù mất mạng, quyết không lùi bước!” Diệp Phong âm thầm hạ quyết tâm, trong ánh mắt hiện rõ kiên quyết.

Người trên đài tựa như thấu hiểu, thản nhiên mỉm cười, dường như hoa quỳnh nở rộ trong thoáng chốc, xán lạn, nhiệt liệt…

Vũ khúc kết thúc, bóng lưng đỏ tươi xoay người rời đi, trong khoảng khắc đó, Diệp Phong thấy rõ hai hàng lệ trơn tuột xuống má.

“Ta ra một nghìn lượng!” Dưới đài có người đứng dậy la lớn, đánh thức Diệp Phong từ trong bi thương, không biết bắt đầu tự lúc nào.

“Hai nghìn lượng!” Một âm thanh non nớt vang lên.

“Ha ha! Tuổi ngươi bao lớn đã muốn có thê tử? Hay tự mình về nhà tìm mẫu thân đòi sữa đi!” Mạnh mập mạp chế nhạo.

“Ha ha ha…” Theo đó là trận cười vang.

“Bản công tử ra ba nghìn lượng!”

“Bốn nghìn!” Lúc này là Điền Khám.

“Ta ra năm nghìn!” Lão đầu râu mép hoa râm hô theo.

Ngực Diệp Phong không khỏi hấp ngụm khí lạnh, những người này điên rồi, quả thật ra tay quá mạnh! Với tốc độ này, đừng nói một vạn lượng, hai vạn cũng không đủ a.

“Ngươi lớn tuổi thế này, không sợ mệt chết trên giường sao?” Lăng Tinh khinh bỉ lên tiếng.

“Ha ha ha…” Một người theo đó cười lớn.

Lão giả tức giận, sắc mặt chuyển qua đỏ tím, vốn định phát tác nhưng khi nhìn rõ người nọ là Lăng Tinh thì không dám hé miệng.

“Bản công tử ra sáu nghìn lượng! Còn có ai cao hơn không?” Lăng Tinh giơ sắp ngân phiếu, ngạo mạn nhìn một vòng nói lớn.

Diệp Phong nhìn xung quanh, nhưng lại vắng lặng dị thường: “Không biết Lăng Tinh là ai, hình như mọi người đều sợ hắn.” Diệp Phong nghĩ thầm: “Mặc kịp không thể suy nghĩ quá nhiều!”

“Sáu nghìn năm trăm lượng!”

Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Diệp Phong, chẳng biết công tử gia này là ai lại dám cùng Lăng công tử đối đầu.

“Lăng huynh, ngươi xem, là tên tiểu mặt kiểm kia!” Mạnh mập mạp nói nhỏ bên tai Lăng Tinh, nhớ lại chuyện lần trước, rất nhanh quét mắt nhìn bốn phía, muốn biết Diệp Phong có mang theo người giúp đỡ hay không?

“Lại là ngươi!” Lăng Tinh không nghĩ sẽ có người ở ngoài sáng dám công khai đắc tội hắn, hơn nữa chính là tên từng làm hắn mất mặt, còn cho người đánh bằng hữu hắn, lạnh lẽo trong mắt tản ra: “Tiểu tử, xem ngươi chống được bao lâu, bản công tử ra tám nghìn!” Nói xong khiêu khính nhìn Diệp Phong.

“Một vạn lượng!” Diệp Phong hít sâu một hơi, thành bại chính là chỗ này.

Nghe được lời ấy, âm thanh ồ lên rất lớn, một đêm một vạn lượng?

“Hảo tiểu tử! Ngươi chờ!” Lăng Tinh nói xong, vung tay áo, không quay đầu dẫn theo thủ hạ rời đi.

“Ai! Lăng huynh, thế nào lại để tiểu tử kia thực hiện được?” Mạnh mập mạp theo Lăng Tinh đi, nhưng vẫn thấy không cam lòng.

“Lẽ nào ngươi nghĩ bản công tử bỏ qua dễ dàng như vậy?” Lăng Tinh lạnh lùng đáp lời.

“Vị Diệp công tử này ra một vạn lượng, còn có đại gia nào ra giá cao hơn không?” Tú bà cười xán lạn, một vạn lượng a! Thực sự là món tiền lớn.

Diệp Phong khẩn trương nhìn mọi người, tối đa bản thân chỉ có thể bỏ ra một vạn lượng. Dưới đài một mảnh lặng lẽ, phàm là ai tới đây cũng chỉ muốn tìm vui, phi phú tức quý, khối người có tiền có thế nhưng người bình thường sẽ không phân tranh với người giang hồ, bởi vì bọn họ gϊếŧ người không chớp mắt, huống chi chỉ vì một nữ nhân.

Cho nên mọi người nhìn thấy Lăng Tinh cũng chịu thua phủi áo rời đi, càng cho rằng vị Diệp công tử này có địa vị hiểm hách, tất nhiên không ai dám đưa đầu vào miệng cọp.

Tú bà nhìn dưới đài trầm mặt nói: “Hảo! Nếu không còn ai ra giá cao hơn, như vậy tân lang đêm nay chính là…”

“Chậm đã!”

Theo tiếng hét, Diệp Phong mới thả lỏng lập tức tìm kiếm chủ nhân giọng nói, cùng với ánh mắt mọi người nhìn về phía người mới hô lên.

Chỉ thấy một nam tử mặc áo bào màu tro vẻ mặt ngốc nghếch bước tới.

“Chẳng biết vị này nguyện ý ra bao nhiêu?” Mặt tú bà như nhạc khai liễu hoa, xem ra còn có thể kiếm nhiều hơn, chỉ cần có tiền, ai quản hắn là công tử trẻ tuổi, tên ngu đần hay lão già sắp xuống mồ chứ!

“Ta ra một trăm vạn lượng, mua toàn bộ Y Tuyết Viện! Vừa dứt lời, giống như quả bom ném xuống đất bằng phẳng, mọi người đều nghị luận, chẳng biết người này có lai lịch thế nào lại xuất thủ mạnh tay như vậy.

“Cái này… Đại gia, hôm nay là đại hỉ của Sở Yên, còn Y Tuyết Viện, lão thân không có ý định bán đi.”

“Mụ mụ chớ vội, ta sẽ tính toán để ngươi suy nghĩ thử xem.”

Chỉ nghe ‘Rầm’ một tiếng, chẳng biết lúc nào trong tay người nọ xuất bàn tính đập mạnh xuống bàn: “Khế ước mua bán nhà của Y Tuyết Viện là bốn mươi vạn lượng, bên trong có tổng cộng tám mươi bảy cô nương, người thuộc hàng nhất đẳng là hai mươi người, mỗi người năm nghìn lượng, cộng lại là mười vạn lượng, còn cô nương nhị đẳng có bốn mươi người, mỗi người ba nhìn lượng, tổng là mười hai vạn, còn tam đẳng có hai mươi sáu người, mỗi người một nghìn lượng, như vậy là hai vạn sáu, ngoài ra còn có nha hoàn, hạ nhân tổng cộng năm mươi ba người, mỗi người năm trăm lượng, những thứ bày trí khác bất quá không hơn ba mươi vạn lượng. Tổng cộng bảy mươi vạn lượng, mụ mụ có thể dễ dàng kiếm thêm ba mươi vạn lượng, chẳng lẽ vụ làm ăn này ngươi không cần?”

Mọi ngươi nghe người nọ nói kèm theo tiếng ‘Bùm bùm’ của bàn tính, không ai kịp phản ứng, hắn đã đem mọi thứ ở Y Tuyết Viện vạch trần, tú bà giật mình há to miệng, kinh khủng nhìn người trước mặt… Đều này chưa bao giờ tiết lộ với ai, nhưng một ngoại nhân lại biết rõ ràng như vậy.

“Mụ Mụ. Ngươi phải biết, người sống mới đánh giá, nhưng nếu chết sẽ không đáng một đồng!” Nói xong âm trầm nhìn tú bà chằm chằm.

Tú bà bị nhãn thần dọa sợ đến cả người run run: “Bán! Bán!”

“Vậy còn không nhanh lên.”

“Dạ, dạ, a Hổ, đi lấy khế ước và giấy bán thân tới đây. Đại gia, nhưng còn Sở Yên cô nương…”

“Sở Yên cô nương có thể dùng tiền để so sánh sao?”

“A? Đúng, không thể, lão thân biết sai rồi! A Hổ! Còn không mau đi! Nhanh lên!”

“Mụ mụ! Mụ mụ! Không hay rồi! Không hay rồi!” Một gã sai vặt hoang mang rối loạn chạy vào.

“Nốt ruồi đen! Hoảng cái gì, thật không biết phép tắc! Làm sao?”

“Sở Yên… Sở Yên cô nương…” Nốt ruồi đen thở hổn hển nói không nên lời.

“Nàng làm sao?” Tú bà cả kinh, biết rõ Sở Yên không muốn tiếp khách, là bản thân tự an bài, người trước mặt này nắm rõ Y Tuyết Viện trong bàn tay, ai biết có phải vì nha đầu kia hay không? Vạn nhất có gì không hay xảy ra, cái mạng già này sợ không giữ được.

“Sở Yên bị người đoạt đi!”

“Cái gì?” Lần này không phải là tú bà, mà tên nam tử ngốc kia thất kinh.

“Ai u! Tiểu nãi nãi của ta ơi! Làm thế này không phải muốn mạng già ta sao? Mau, mau phái người đi tìm! Còn đứng đây làm gì?”

“Tổng quản, không thấy Diệp công tử!” Tên thủ hạ bên người nam tử ngốc nói nhỏ với hắn.

“Cái gì? Lập tức đi tìm! Còn có Sở cô nương, nhất định phải tìm bằng được, thế nhưng nhớ kỹ, không được tổn thưởng hai người nọ, nếu như thiếu một cọng tóc, ta muốn mạng chó của các ngươi!”

“Dạ!”

Nhất thời cả Y Tuyết Viện loạn thành một đoàn.

Hóa ra, thời điểm nam tử ngốc nói chuyện với tú bà, Diệp Phong thấy tình hình không ổn, thừa lúc không ai chú ý chạy đi tìm Sở Yên.

“Ba ba…”

“Ai?”

“Sở Yên mở cửa, là ta - Diệp Phong.”

Diệp Phong lắc mình vào cửa: “Nhu nhi, nhanh lên chuẩn bị vài món cần thiết, lập tức theo ta đi!”

“Diệp công tử, thế nào mà ngươi vào được? Lẽ nào…”

“Sở Yên, hiện giờ đừng hỏi nhiều, tình huống có biến, chỉ còn cách dẫn ngươi rời khỏi.”

“Không cần, Sở Yên không muốn liên tụy công tử.” Sở Yên buồn bả nói.

“Đừng nói nữa, ta phải dẫn ngươi đi, ta nói được làm được.” Diệp Phong bước nhanh vào trong, lấy sàng đan và chăn cột lại…

“Thế nhưng, mụ mụ sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Không còn thời gian nghĩ nhiều, đưa ngươi rời khỏi đây mới quan trọng. Sở Yên, tin ta, nhất định ta không sao, nhất định như vậy!” Diệp Phong nắm vai Sở Yên, kiên định nói.

Mở cửa sổ, gió lạnh lập tức ập vào, làm Diệp Phong rùng mình, không biết ngoài trời đổ mưa khi nào, nàng cẩn thận cột sàng đàn vào góc, đầu còn lại thả ra ngoài, hơi ngắn, cách mặt đất còn một khoảng nhưng nhảy xuống cũng không vấn đề gì.

“Sở Yên, ta xuống trước đón ngươi, ngươi không cần sợ, chắc chắn ta sẽ đón được ngươi!” Nói xong, xoay người theo dây thả người xuống.

“Tiểu thư, người theo Diệp công tử đi, chậm trễ sẽ không còn cơ hội.” Nhu nhi nhìn Sở Yên nức nở.

Sở Yên vừa muốn nói gì đã nghe giọng Diệp Phong: “Sở Yên! Mau! Mau xuống, ta đón ngươi.” Tiểu thư chân yếu tai mềm, làm việc nguy hiểm này, cũng thật khó khăn với nàng.

“Nhu nhi, mau, ngươi cũng xuống!” Diệp Phong nhẹ nhàng đặt Sở Yên xuống.

“Diệp công tử, đây là y phục của tiểu thư, xin người hảo hảo chiếu cố tiểu thư, Nhu nhi ở đây kéo dài thời gian, công tử mau dẫn tiểu thư đi!” Nói xong, ném bao y phục ra ngoài.

“Không! Nhu nhi!” Thoáng chốc Sở Yên rơi lệ đầy mặt.

“Tiểu thư… Tiểu thư hãy bảo trọng, kiếp sau Nhu nhi sẽ tiếp tục chăm sóc tiểu thư.” Nói xong lập tức đóng cửa sổ lại.

“Nhu nhi!” Sở Yên khóc khan cả tiếng.

“Sở Yên, không còn kịp, trước tiên đưa ngươi ra ngoài, ta sẽ tìm cách cứu Nhu nhi.” Diệp Phong nhìn cửa sổ đóng chặt, sau đó nắm tay Sở Yên đi ra cửa sau.

‘Nhu nhi, nếu Diệp Phong không chết, chắc chết sẽ để ngươi và tiểu thư nhà ngươi đoàn tụ.” Nàng âm thầm phát thệ.

Tuy chỉ một đoạn nhất, thế nhưng mưa rất lớn, đường dưới chân lầy lội bất kham, hơn nữa bản thân Sở Yên không biết đường đi, còn thân thể Diệp Phong vẫn suy yếu, hai người mò mãi mới đến được.

Bọn hạ nhân cũng ra tiền viện xem náo nhiệt, nên lúc này không ai trong coi, khiến Diệp Phong an tâm không ít. Thế nhưng còn một vấn đề nan giải khác, nàng nhìn bức tường mà phát sầu, nếu chỉ có cần nàng, cố gắng hết sức cũng có thể leo qua, nhưng còn Sở Yên thế nào đây?

Thử vài lần, cũng không cách nào đỡ Sở Yên lên cao: “Nếu không đi không còn kịp!” Đột nhiên Diệp Phong quỳ xuống, nhìn Sở Yên: “Mau, đạp lên người ta, leo lên trên.”

“Diệp công tử!” Sở Yên nghẹn ngào.

“Do dự cái gì? Nhanh lên! Bên ngoài có người tiếp ứng, không cần sợ, sau khi rời khỏi đây, ngươi cứ yên tâm theo bọn họ, ta sẽ tìm các người sau!”

Sở Yên khẽ cắn môi, run rẩy đạp lên người Diệp Phong cố gắng leo qua tường.

“Ráng chút nữa!” Diệp Phong cắn răng dùng hết sức lực còn lại, chậm rãi đứng lên giúp đỡ Sở Yên.

“Tiểu Ngôn?”

“Diệp đại ca, đệ ở đây.”

Nghe được trả lời, Diệp Phong thoáng nhẹ nhõm: “Nhớ kỹ lời ta nói! Đón Sở Yên! Đi mau!”

Mạc Ngôn đỡ Sở Yên, đưa nàng lên xe ngựa, dán mặt vào tường nói: “Đệ nhớ kỹ! Diệp đại ca cũng phải nhớ những gì đã đáp ứng!”

“Đi mau!”

“Giá!” Lắng nghe bên ngoài, tiếng vó ngựa dần dần đi xa, Diệp Phong dựa tường ngồi xuống, thở từng ngụm lớn, thầm nghĩ: Nếu ta còn sống, nhất định sẽ tìm các ngươi!

Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Phong không dám ở lâu, nàng nên vì bọn họ tranh thủ thêm thời gian. Sờ sờ bốn phía, phát hiện cách đó không xa có tảng đá lớn, cố sức bò ra ra ngoài.

“Mau! Ở bên kia!” Một âm thanh vang lên, Diệp Phong thấy nhiều cây đuốc đang hướng tới chỗ nàng.

‘Ba’ Diệp Phong nhảy xuống, ‘Phốc’ chấn động lớn ảnh hưởng đến vết thương, phun ra ngụm máu tươi. Bất chấp đau đớn, lấy hình nhân chuẩn bị từ trước cột vào người, nàng thoáng quay đầu nhìn hướng đi của ba người, sau đó kéo cương ngựa, ‘Giá’ Trục Phong chạy như bay.

“Mau! Chuẩn bị ngựa! Đuổi theo!” Phía sau truyền đến tiếng la hét.

Trục Phong theo điều khiển của Diệp Phong, chạy với tốc độ cao nhất, gió lạnh kèm mưa lớn giống như dao cắt vào da thịt, làm nàng không cách nào mở mắt, cố nén đau nhức trong ngực, cùng ý thức mơ hồ, nhưng cuối cùng không trụ được, nàng vô lực dựa vào lưng ngựa, tùy ý để Trục Phong chạy đi, giống như biết chủ nhân suy yếu, hắc mã chạy ổn định hơn.