Chương 13: Kiếm tiền 2

Nhu nhi cất bước, Diệp Phong ngồi phịch xuống giường. Thực sự quá gấp, sao có thể dựa vào mỗi công việc vẽ tranh? Nửa tháng, phải thế nào mới gom được nhiều ngân lượng như thế? Ngực lại truyền đến đau nhức, làm Diệp Phong ra mồ hôi lạnh, đưa tay chạm vào ngực, đột nhiên nàng mừng như điên.

Đúng rồi! Ngọc bội! Bản thân còn có miếng ngọc, từng có người ra mười vạn nhưng sống chết mẹ nàng vẫn không bán, ở đây chắc cũng đáng giá. Lúc này nhớ lại lời lão hòa thượng: “Ngọc cùng tín mệnh thí chủ cột chung một chỗ, không được để nó rời khỏi người, bằng không nguy hiểm tính mạng!” Diệp Phong không khỏi cười khổ, sợ rằng bản thân cũng không sống được bao lâu, nhiều lắm không quá ba tháng mà suýt chết bốn lần, đây coi như trước khi chết làm việc thiện đi.

Hôm sau, Diệp Phong cảm thấy thân thể tốt hơn một chút, liền hỏi thăm tiểu nhị tiệm cầm đồ ở đâu. Khối ngọc này đã theo nàng hai mươi ba năm, nói không cảm tình là gạt người, không ngờ có một ngày phải dùng nó đổi tiền.

“Chưởng quỹ!”

“Xin hỏi công tử muốn cầm thứ gì?”

“Ngươi xem ngọc bội này giá trị bao nhiều?”

Lão chưởng quỹ cầm miếng ngọc xem xét tỉ mỉ, lâu đến mức Diệp Phong mất đi nhẫn nại.

“Chẳng biết công tử cần bao nhiêu?”

“Hai vạn lượng!” Diệp Phong không biết giá trị nó thế nào, nhưng nàng cần hai vạn lượng.

“Hai vạn lượng?” Chưởng quỹ mở to hai mắt, giật mình hỏi lại.

“Không được thì một vạn lượng năm nghìn lượng, giá này chắc được rồi chứ?” Diệp Phong vội la lên.

“Ách… Ta nói công tử, tuy ngọc bội này rất tốt, nhưng không nhiều như vậy a! Tối đa một vạn lượng, nếu ngài thấy không thích hợp, có thể tới chỗ khác.” Nói xong bèn đưa ngọc bội lại cho Diệp Phong.

“Được, được, một vạn thì một vạn! Chưởng quỹ, khối ngọc này rất quan trọng với ta, nhất định ta sẽ quay lại, ngươi nhất định phải giữ giúp ta!”

“Nhưng tiểu điếm có một quy củ, ba tháng không đến chuộc, thì thuộc quyền sở hữu của tiểu điếm.”

“Ba tháng? Đã biết.”

“Ngài chờ, ta đi chuẩn bị ngân phiếu.”

Lão chưởng quỹ nhìn bóng Diệp Phong rời đi, lập tức lấy miếng ngộc ra tinh tế thưởng thức, vẻ mặt toàn là tiếu ý.

“Trần thúc, hôm nay buôn bán gì mà vui vẻ như thế?”

“Nga! Lãnh cô nương, vừa rồi có vị công tử tới cầm đồ, miếng ngọc tốt như vậy chỉ tốn một vạn lượng, ngươi nói ta sao không vui cho được? Hơn nữa, ta chắc chắn vụ làm ăn này có lãi to.”

“Nói thế ý gì?”

“Ta thấy vị công tử đó, thần sắc rõ ràng đang mang bệnh, bước đi bất ổn, sợ rằng bệnh tình nguy kịch, không có cơ hội chuộc lại miếng ngọc. Chẳng phải chắc chắn sẽ kiếm được lời sao?”

“Thật ra để Trần thúc bỏ ra một vạn lượng, chắc là hi thế trân bảo.”

“Tất nhiên, Lãnh cô nương xem đi, lão phu chưa gặp qua miếng ngọc nào tốt thế này!”

Lãnh cô nương tiếp nhận ngọc bội, sắc mặt thay đổi: “Trần thúc, người nọ bao lớn? Có phải con ngươi tử sắc hay không?”

“Đại khái khoảng mười sáu mười bảy tuổi, hình như là tử sắc… Ai! Cô nương… Ngươi đi đâu?” Lời chưa nói xong, người kia đã xoay người chạy đi.

Lãnh cô nương trong miệng Trần thúc chính là Lãnh Vô Sương, hiệu cầm đồ Trình Xa cũng là một trong những trạm gác ngầm của Lãnh Nguyệt Cung, vừa làm sinh ý vừa thám thính tin tức giang hồ, nàng tới tham gia đại hội võ lâm, vừa lúc đặt chân tới đây.

Lãnh Vô Sương nắm chặt miếng bội còn mang hơi ấm cơ thể, người qua người lại trên đường, nhưng không cảm nhận được khí tức của người nọ, phải khó khăn đến mức nào mới đem ngọc bội tùy thân đổi lấy tiền? ‘Bệnh nguy kịch’ một lần nữa đau đớn khắc sâu trong lòng, người nọ lẻ loi hiu quạnh, không nơi nương tựa, nếu phát bệnh phải làm sao? Rõ ràng biết người ở gần đây nhưng trong không khí không lưu lại vết tích gì, vì sao nàng tìm không được?

‘Phong nhi, Phong nhi, ngươi ở nơi nào? Ngươi ở nơi nào?’

Lãnh Vô Sương buồn bã trở lại hiệu cầm đồ, giao ngọc bội cho chưởng quỹ: “Trần thúc, ngươi phải cẩn thận bảo quản khối ngọc này, bất luận bao lâu cũng vậy, khi người nọ tới, ngươi phải trả lại cho hắn, không cần bạc.”

“Thế nhưng cô nương…”

“Cứ làm như thế.” Nói xong xoay người rời đi.

“Một miếng ngọc, một xấp ngân phiếu, một tấm khế ước, bản thân có giá trị một vạn lượng hay không? Xem ra buôn bán này chính là buôn bán lời.” Diệp Phong nghĩ thầm.

“Xin lỗi!”

Diệp Phong bị đυ.ng một cái lảo đảo, còn chưa đứng vững đã thấy thân ảnh bạch sắc chợt lóe qua: “Là Sương nhi? Sương nhi đến tìm mình sao?”

“Sương nhi!” Diệp Phong khinh hoán, lập tức lắc đầu cười khổ: “Làm sao có thể mà còn hồ đồ như thế! Bất quá chỉ là một người cũng mặc bạch y mà thôi, như thế nào là Sương nhi? Nàng đã đuổi ta đi, sao lại tự mình đến tìm người?”

“Ai nha!” Diệp Phong lại bị đυ.ng, lảo đảo một cái: “Uy! Ngươi đυ.ng vào ta! Thật không lễ phép!” Nàng nhìn thân ảnh nho nhỏ chạy đi, thấp giọng oán giận.

“Nguy rồi! Tiền của ta!” Diệp Phong cả kinh, người đó là trộm? Không để đau đớn trên người, lập tức đuổi theo.

Trong túi chỉ có khoảng mười lượng, nếu là trước đây Diệp Phong sẽ không để ý, nhưng hiện tại không thể lãng phí, huống chi đối phương chỉ là hài tử, nên nàng không nghĩ nhiều, cấm đầu chạy theo, trước đây nàng từng gặp cảnh tương tự thế này, cũng từng giúp cảnh sát giải cứu bảy đứa trẻ, vốn dĩ nàng rất căm ghét bọn tội phạm.

Hình như hài tử rất quen thuộc phố lớn ngõ nhỏ ở đây, vài lần suýt chút nữa Diệp Phong mất dấu, nàng không dám đến quá gần cũng không dám cách quá xa. Thấy tiểu tử kia mua con gà nướng, Diệp Phong rất tức giận: “Ta chưa từng được ăn, người thật sự không khách khí!” Đại khái vòng vo một lúc, hài tử hướng tới thành Nam.

“Xem ra muốn đi gặp đồng bọn.” Diệp Phong sờ sờ chủy thủ trên đùi, tập trung theo dõi.

“Tới, gà nướng đây, vẫn còn nóng!”

“Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!” Diệp Phong đá một cước văng cánh cửa, quát lớn.

“A!” Hiển nhiên người bên trong bị dọa sợ.

Diệp Phong giơ chủy thủ, đưa mắt quét một vòng, ngôi miếu rách nát, tùy thời có khả năng sập đổ, bên trong không giống Diệp Phong tưởng tượng, trên mặt toát ra kinh hoảng, nhưng nàng vẫn giả vờ trấn tĩnh, nhìn hài tử bảo hộ một người khác ở phía sau.

“Người phía sau! Đi ra!”

Đầu nho nhỏ sợ hãi lộ ra, là một hài tử, nhưng trên mặt ửng hồng không bình thường, trong mắt đầy tơ máu, vừa nhìn đã biết bệnh không nhẹ.

“Chỉ có hai ngươi?” Diệp Phong không dám manh động.

Thấy tiểu hài tử trộm tiền khẽ gật đầu.

“Vì sao làm đạo tặc?” Diệp Phong thu hồi chủy thủ, vẫn lạnh lùng như trước.

Tiểu hài tử cắn môi, vẫn đề phòng nhìn Diệp Phong.

“Nói!”

“Oa…” Hài tử phía sau bị tiếng gầm của Diệp Phong làm sợ đến mức khóc lớn: “Ta… Ta bị bệnh, muốn ăn gà nướng… Nên ca ca mới đi trộm.”

“Tiểu Ngữ, đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ ngươi.”

Tiểu ca ca cũng sợ run người, nhưng vẫn an ủi người sau lưng.

Đại khái Diệp Phong đã hiểu, xem ra hai hài tử số khổ, sao bản thân lại không may như thế? Luôn gặp phải những chuyện xui xẻo, hết lần này tới lần khác toàn gặp người mệnh long đong, mặt nàng hòa hoãn, nhẹ giọng: “Vì sao không tìm đại phu? Bệnh thành như vậy?”

Thấy hai người vẫn trầm mặc, Diệp Phong thở dài, nói: “Đi thôi, ta đưa hai ngươi đi tìm đại phu.”

“Tại sao?” Ca ca vẫn duy trì tư thế đề phòng nhưng thần sắc buông lỏng hơn trước.

“Không có lý do, ta cũng bệnh, sinh bệnh không dễ chịu.” Diệp Phong vừa nói vừa bước tới cõng tiểu đệ đệ.

Thế nhưng căn bản không được, vốn nàng đang bị thương, cộng thêm sáng giờ bận rộn, thể lực tiêu hao từ lâu, làm gì có khí lực cõng người khác? Trong lòng Diệp Phong bi ai, một hài tử bảy tám tuổi, nàng cũng không nâng lên được.

Diệp Phong cầm trúc tiêu, tiếng tiêu nhẹ nhàng thổi vài tiếng, không bao lâu chợt nghe tiếng ngựa hí ngoài cửa. Nàng lập tức bước ra, vỗ vỗ cổ Trục Phong, chỉ chỉ trên mặt đất, Trục Phong nghe lời quỳ xuống, hai người dùng hết sức lực chín trâu mười bò mới nâng được đệ đệ lên lưng ngựa, đầu Diệp Phong đầy mồ hôi, nàng cũng khó khăn leo lưng hắc mã, lúc này bản thân không còn khí lực tự mình đi về.

“Ngươi cũng lên đi!” Đợi Trục Phong đứng lên, Diệp Phong nhìn ca ca vươn tay nói.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đi tới trước ngựa, nắm dây cương nhìn Diệp Phong.

“Được rồi.”

Diệp Phong nhẹ nhàng giữ đệ đệ, hình như hài tử này lần đầu cưỡi ngựa, sờ sờ chỗ này qua chỗ khác, vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ, tuyệt không giống người đang bệnh.

“Thích không?”

“Ân, đại ca ca, thế nào mà ngựa lại nghe lời ngươi nói?”

“Bởi vì ngựa là huynh đệ của ta.” Diệp Phong nhàn nhạt nói.

“Nga, thế đại ca ca gọi ngựa là gì?”

“Tiểu quỷ, ta còn chưa hỏi ngươi, ngược lại ngươi hỏi nhiều như vậy?”

“Ha hả, ta là Mạc Ngữ, còn kia là ca ca ta - Mạc Ngôn.”

“Mạc Ngôn, Mạc Ngữ? Rất êm tai, ta là Diệp Phong.”

“Còn ngựa gọi thế nào?”

“Trục Phong.”

“Sau này ta có thể cưỡi không?”

“Tiểu Ngữ, không được vô lễ.”

“Không sao. Chờ ngươi hết bệnh, ta dạy cho ngươi.” Diệp Phong nhìn biểu tình mong chờ trên mặt Mạc Ngữ, không đành lòng từ chối.

“Thật tốt quá! Ca ca, ta có thể cưỡi ngựa! Ha ha.”

“Ân, đa tạ Diệp đại ca.” Mạc Ngôn nhìn đệ đệ vui sướиɠ khuơ tay múa chân, cảm kích nhìn Diệp Phong.

Tuy hai người là song bào, nhưng đệ đệ vẫn là hài tử ngây thơ chất phác, dọc đường đi líu ríu liên tục, nhưng còn mặt ca ca cùng tuổi lại xuất hiện tang thương cùng thành thục, người như tên, rất ít nói chuyện, chỉ khi nhìn đệ đệ mới toát ra ôn nhu, trải qua thế nhân ấm lạnh nhiều lần, làm tiểu hài tử phải ẩn dấu thiên tính vốn có.

“Hài tử này nhiễm phong hàn, thời gian đã lâu nên chuyển biến xấu.” Đại phu bắt mạch xong, chậm rãi nói.

“Mất bao lâu mới có thể khỏe hẳn?”

“Uống dược đều đặn, chắc phải mấy ngày.”

“Mạc Ngôn, các ngươi có thân nhân không? Làm sao có thể ở miếu đổ nát, không tốt cho việc dưỡng bệnh.” Diệp Phong nhìn Mạc Ngữ ngủ say nói.

Mạc Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ai!” Hiện giờ bản thân cũng là một người phiền phức, thế nào còn năng lực chiếu cố bọn họ? Nhưng cũng không thể bỏ mặc.

“Xin Diệp đại ca cứu tiểu Ngữ! Ta sẽ bán thân cho ngươi!” Đùng một cái Mạc Ngôn quỳ trước mặt Diệp Phong.

“Mau đứng lên! Dưới gối nam nhi có hoàng kim, sao có thể tùy tiện quỳ.”

“Bởi vì hắn là đệ đệ ta.”

Diệp Phong sửng sốt, đúng vậy, lý do này còn chưa đủ sao?

“Hảo! Ta thích! Một nam tử hán. Đi thôi, trước tiên cứ theo ta đến tửu lâu ở tạm.”

Bệnh tình Mạc Ngữ chuyển biến rất tốt, thương thế trên người Diệp Phong cũng gần như khỏi hẳn, Diệp Phong theo dự định ban đầu, mỗi ngày đi vẽ tranh kiếm tiền, mặc dù không nhiều nhưng thêm một ít chính là thêm hi vọng.

Mạc Ngôn rất hiểu chuyện, bình thường theo Diệp Phong giúp việc vặt, làm nàng có chút vui mừng, còn Mạc Ngữ hiển hình là người tăng động, mỗi ngày đều quấn nàng hỏi này hỏi kia, ngược lại giúp lạc thú trong sinh hoạt tăng không ít.

Nháy mắt ngày mai là ngày Sở Yên phải bán thân, Diệp Phong đã sớm chuẩn bị, ba người lẳng lặng ăn cơm tối ở lầu một tửu lâu.

“Biết không? Ngày mai là ngày trọng đại của Y Tuyết Viện!”

“Việc này ai chẳng biết. Ngày đệ nhất mỹ nhân bán thân. Lẽ nào tiểu tử ngươi cũng muốn đi?”

Giang hồ tam đại mỹ nữ là do… Những người buồn chán này chọn ra, nhưng cũng được đại đa số tán thành. Sở Yên, mỹ mạo và kỹ thuật múa được xếp vào đệ nhất, Lãnh Vô Sương có tiếng là băng sơn mỹ nhân, hơn nữa võ công cao thâm, khiến nam nhân phải chùn bước, người còn lại là môn chủ Tử Vũ Môn - Tử Thủy ‘Ngọc diện hồ ly’, người này Diệp Phong chưa từng gặp, nhưng người này được chọn, nói vậy tướng mạo cũng tương xứng với hai người kia.

“Ai, ta chỉ cùng Tiễn công tử bàn chuyện, ta nào có phúc khí đó.”

“Các ngươi nói ai mới hái được đóa hoa này?”

“Ta thấy Điền đại công tử có khả năng nhất.”

“Ta lại nghĩ là Ngô công tử.”

“Người có nhiều tiền nhất phải kể tới Lăng công tử, tiểu mỹ nhân này hắn mong chờ từ lâu.”

“Ai quản hắn là ai? Bọn họ dùng bữa chính, chúng ta ăn canh sau đó! Chờ lão tử có tiền, thì tiểu mỹ nhân cũng nằm dưới thân!”

“Ha ha ha ha…"

Diệp Phong nghe những lời xấu xa kia, không khỏi tức giận, sắc mặt trắng bệch, đúng là xú nam nhân! Quyết không để Sở Yên rơi vào tay bọn người đê tiện này.

Trở lại gian phòng, Diệp Phong móc ra tấm ngân phiếu một trăm lượng đặt trên bàn, hai người nghi hoặc nhìn nàng.

“Ngày mai ta cần đem toàn bộ tiền có được đi cứu một vị tỷ tỷ, có thể nói từ ngày mai ta chính là một kẻ nghèo hèn, đây là một trăm lượng, các ngươi cầm lấy đi tìm chút sinh ý nhỏ, không nên làm kẻ trộm cắp, nếu bị người bắt, họ sẽ đành chết các ngươi.”

“Diệp đại ca, ngươi không cần chúng ta sao?” Tiểu Ngữ mang theo nức nở hỏi.

“Ta không muốn các ngươi theo ta chịu khổ, sau này có thể gặp nhiều phiền phức, hiện tại ta có tiền, nhưng chỉ giúp được thế này. Tiểu Ngôn, sau này phải chiếu cố đệ đệ, Tiểu Ngữ thì phải nghe lời ca ca, biết không?”

“Không! Ta không đi! Diệp đại ca, van cầu ngươi, đừng bỏ chúng ta, trước đây Tiểu Ngữ chưa từng có bữa cơm no, chưa từng có bộ đồ đàng hoàng, chưa từng có ai đối xử tốt với Tiểu Ngữ như vậy, Tiểu Ngữ không muốn đi.”

“Diệp đại ca đã cứu mạng của Tiểu Ngữ, Tiểu Ngôn từng nói bán mình cho ngươi, ngươi nói ta là nam tử hán, mà nam tử hán đã nói sẽ không bao giờ nuốt lời, theo quy tắc của Thiên Tuyết Quốc, nếu bị chủ nhân vứt bỏ chỉ có thể chết!”

“Ta không phải chủ nhân của ngươi!”

“Trong lòng Tiểu Ngôn, thì chính là vậy!”

“Ca ca chết, ta cũng không muốn sống.”

Nhìn một người kiên quyết, một người khóc lóc, Diệp Phong thấy cảm động không thôi, bản thân không nhìn lầm người…

“Dù có thể phải chết! Các ngươi cũng muốn theo ta?” Diệp Phong nhìn hai người, lạnh lùng nói.

“Chết không thay đổi.” Hai người đồng thanh nói.

“Hảo! Tiểu Ngôn, ngày mai ngươi tìm mua chiếc xe ngựa rắn chắc, cùng bốn con ngựa, Tiểu Ngữ, ngươi chuẩn bị lương khô và nước để sẵn. Giờ Tuất ở cửa sau Y Tuyết Viện chờ ta, nhớ kỹ, chuyện này không thể để kẻ nào biết! Đến lúc đó ta sẽ dẫn vị tỷ tỷ kia hội ngộ, các ngươi phải bảo vệ nàng cao chạy xa bay, vĩnh viễn không được trở về, đây là một vạn lượng, đủ để ba người dùng một khoảng thời gian. Còn đây là bản đồ lộ tuyến, các ngươi phải tới nơi được đánh dấu trên đó. Nếu giờ Hợi ta vẫn chưa quay lại, chứng tỏ ta đã xảy ra chuyện, hai người nhất định phải đưa nàng đi, hảo hảo sống sót.”

“Đừng! Ta muốn đi cùng cùng đại ca ca!”

“Ta cũng đi.”

“Không được, các ngươi phải ở bên ngoài tiếp ứng, bằng không sẽ không cứu được vị tỷ tỷ kia, hiểu chưa?”

“Thế nhưng…”

“Không có thế nhưng, Tiểu Ngôn, nhất định phải nhớ kỹ lời ta, hảo hảo chiếu cố nàng. Nhớ không?”

“Ân! Tiểu Ngôn thà chết cũng bảo vệ tỷ tỷ!”

“Không! Ta muốn các người phải sống tốt, ta sẽ tìm các ngươi, tốc độ Trục Phong rất nhanh, nói không chừng ta còn đến trước.” Diệp Phong cười cười vuốt đầu bọn họ.

“Ân, chúng ta sẽ cùng tỷ tỷ ở đó chờ ngươi, ngươi nói đến nhất định phải đến, lời của nam tử hán!”

“Chắc chắn, thôi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn rất nhiều việc cần chuẩn bị!”

Diệp Phong nằm trên giường, thật lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ, hiện tại trên người chỉ còn một vạn lượng, thực sự không chắc sẽ đấu lại ‘Tứ đại cóc’, Sở Yên ở lầu hai, từ cửa sổ nhảy xuống, đi qua hoa viên chính là cửa sau, leo tường là có thể tự do.

Kỳ thực người không thể ngủ đâu chỉ một mình Diệp Phong, lúc này Sở Yên cầm khăn tay đờ người ra.

“Tiểu thư… Người đang nghĩ đến Diệp công tử?”

“Nhu nhi, ngươi nói hắn… Ngày mai hắn có đến không?”

“Nhất định đến! Không phải hắn đã viết trên khăn tay bảo tiểu thư chờ hắn sao?”

Sở Yên lẳng lặng nhìn hai chữ ‘Chờ ta’ trên khăn tay, không biết vì sao lại tin tưởng người nọ như vậy, chỉ hai chữ đơn giản nhưng đủ làm nàng an tâm, chỉ cần ngày mai hắn xuất hiện, cho dù không thể rời khỏi đây, nàng cũng mãn nguyện. Khuôn mặt tuấn lang, đồng tử hơi ưu thương, lời nói lại rất ôn nhu, kiến giản độc đáo khắc sâu trong lòng Sở Yên, đó là hồi ức cả đời không quên, còn có bài thơ kia, bao nhiêu đây… là đủ.