“Chủ tử?” Sơn Nguyệt gọi một tiếng, khiến cho Giang Tẫn Đường hồi phục lại tinh thần.
Y lúc này mới phát hiện mình đang gắt gao nắm lấy chén trà, mu bàn tay nổi gây xanh lởm chởm.
“Đưa hắn vào đi.” Giang Tẫn Đường nói.
Giản Viễn Gia vỗ vỗ tay, lập tức có hai tỳ nữ mang theo một thiếu niên từ ngoài cửa bước vào.
Thiếu niên mặc một thân cẩm y, bộ dạng tuấn tú, cùng Giang Tẫn Đường có ít nhất năm sáu phần tương tự, chỉ là biểu tình trên mặt đặt biệt không kiên nhẫn: “Ta đã nói ta không phải người các ngươi muốn tìm, các ngươi một hai phải mang ta tới cái gì mà kinh thành, ta....”
Lời nói còn chưa xong hắn đã nhìn thấy Giang Tẫn Đường, lập tức ngây ngẫn cả người, hơi há miệng, lại cái gì cũng không thể nói được.
Tần Tang không đọc qua sách, cậu mợ kia của hắn cũng tiếc tiền đưa hắn đi thư viện học, hắn không biết nói mấy lời văn nhã, nhưng là trong nháy mắt, hắn nhớ tới chính mình từng đứng ở ngoài cửa sổ lớp học, nghe thấy tiên sinh đọc một câu thơ “ Nếm căng tuyệt đại sắc, phục cậy khuynh thành tư.”*
“Tiểu quỷ.” Giản Viễn Gia vỗ vỗ cái bàn, nói: “Lại đây.”
Tần Tang lấy lại tinh thần, ôm cánh tay nói: “Ngươi muốn ta qua ta liền qua? Ta càng không qua, ta đã nói nhìn bộ dạng ngươi không giống như người tốt, nguyên lai ngươi chính là kẻ buôn người! Ngươi nói, có phải ngươi muốn đem bán ta cho giai nhân này không?!”
Giản Viễn Gia chép chép miệng, có chút muốn đánh người, nhưng là nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Tần Tang, nhớ tới Giang Tẫn Đường lại có chút không hạ thủ được, đành phải nhịn xuống, ác ý nói: “Đúng vậy, ta chính là muốn đem bán ngươi cho vị lão gia này, làm người ở cho hắn, mỗi ngày đấm lưng, bóp chân cho hắn, tính tình hắn còn không tốt, động một chút liền phải đánh ngươi mắng ngươi, ngươi có sợ không?”
Giang Tẫn Đường bất đắt dĩ nói: “Giai Thời.”
Tần Tang nhìn Giản Viễn Gia, lại nhìn Giang Tẫn Đường, bĩu môi: “Ta vừa rồi còn cảm thấy ngươi đẹp như vậy hẳn là người tốt, kết quả ngươi lại cùng một giuộc với hắn!”
Giang Tẫn Đường khẽ thở dài, nói: “Ngươi gọi Tần Tang đúng không?”
Tần Tang cảnh giác nói: “Đúng vậy, làm sao vậy?”
“Ngươi còn nhớ rõ mẫu thân ngươi không?”
Tần Tàn dừng một chút, nói: “Mẫu thân ta đã sớm qua đời.”
“Ta là quen biết mẫu thân ngươi.” Giang Tẫn Đường nhẹ giọng nói: “Nàng tên Ngụy Yến Hồi.”
Tần Tang hừ lạnh nói: “Nàng không phải Ngụy Yến Hồi, mà là Ngụy Phương Hồng.”
Giang Tẫn Đường lúc này mới nhớ tới, năm đó Yến Hồi vừa mới được mua tựa hồ thật sự gọi là Phương Hồng, sau này Giang Dư Âm đã sửa lại tên cho nàng thành Yến Hồi.
“Nàng về sau được là là Yến Hồi.” Giang Tẫn Đường nói: “Ta cùng mẫu thân ngươi là bạn cũ.”
Tần Tang chần chờ nhìn Giang Tẫn Đường trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Ngươi sẽ không phải là người cha hèn hạ kia của ta chứ?!”
Sơn Nguyệt: “....”
Giản Viễn Gia đang uống nước: “....phốc”
Giản Viễn Gia một bên lau mặt một bên hết sức vui mừng: “Đúng đúng đúng, hắn chính là người cha hèn hạ kia của ngươi, ngươi xem ngươi có phải lớn lên cùng hắn rất giống hay không? Hắn tuyệt đối chính là cha ruột của ngươi!”
Giang Tẫn Đường: “.....”
Tần Tang thần sắc chán ghét hiện rõ: “Ngươi thật sự là cha ta, ta cũng sẽ không nhận ngươi.”
Thời điểm Ngụy Yến Hồi ly thế hắn mới năm tuổi, người trong thôn nói về Ngụy Yến Hồi không ít. Nói nàng là ngoại thất của kẻ có tiền, lại bị chính thất phát hiện cho nên mới chật vật bất kham mang theo nghiệt chủng trốn về quê nhà.
Tần Tang từ khi hiểu chuyện, mẫu tử hai người bọn họ vẫn luôn sống trong những lời đồn đãi vớ vẫn, hắn cũng không ngừng hỏi Ngụy Yến Hồi phụ thân mình là ai, Ngụy Yến Hồi lại chưa từng trả lời.
Sau nay, Ngụy Yến Hồi chết cuộc sống của hắn càng trở nên gian nan, người một nhà cữu cữu tính tình đều không tốt, đối với hắn không đánh thì mắng.
Từ lúc còn nhỏ hắn cũng không phải chưa từng ảo tưởng phụ thân sẽ đến đón mình đi, nhưng mà tuổi tác càng lúc càng lớn, hắn càng ngày càng hiểu chuyện liền vô cùng chán ghét phụ thân mình.
Nếu không phải tại người nam nhân này không chịu trách nhiệm, Ngụy Yến Hồi sẽ không chết đau khổ như vậy, đến chết đều không nhắm mắt.
Giang Tẫn Đường đứng lên, đi đến trước mặt Tần Tang.
Tần Tang còn tưởng rằng y thẹn hóa quá giận muốn động thủ với chính mình, cả người cảnh giác.
Nhưng mà Giang Tẫn Đường chỉ đưa tay, sờ sờ đầu hắn, động tác thật nhẹ, thanh âm cũng ôn nhu: “Tần Tang, ta không phải phụ thân ngươi, bất quá là bạn cũ của mẫu thân người mà thôi, ta sẽ cho người an táng nàng thật tốt, cũng dưỡng dục ngươi thật tốt.”
Tần Tang cứng đờ.
Trừ bỏ mẫu thân, chưa từng có người đối với hắn ôn nhu như vậy.
Những người đó chỉ biết mắng hắn là con hoang, là đứa trẻ do nữ nhân ti tiện lêu lổng cùng dã nam nhân sinh ra.
Tần Tang ngẩng đầu, nhìn Giang Tẫn Đường, nói: “Ngươi thật sự không phải cha ta?”
Giang Tẫn Đường gật đầu.
Tần Tang a một tiếng, lại nói: “Vậy ngươi biết cha ta là ai sao? Nếu là tìm được hắn....”
Giang Tẫn Đường rũ mắt nhìn tiểu hài tử, “Nếu là tìm được hắn, ngươi muốn như thế nào?
Tần Tang hừ lạnh một tiếng: “Nếu tìm được hắn, ta nhất định phải bắt hắn đến trước mộ nương ta dập đầu nhận tội sau đó khiến hắn đền mạng cho nương ta!”
Một thiếu niên mười tuổi có thể thốt ra những lời này thật sự có chút sởn tóc gáy Giang Tẫn Đương lại cười.
Y ngồi xổm xuống trước mặt Tần Tang, ôn nhu nói: “Nếu là nương ngươi biết, hẳn là nàng sẽ rất cao hứng.”
Giang Tẫn Đường vỗ vỗ bả vai Tần Tang, nói: “Đường xá mệt nhọc, đi nghỉ ngơi một lát đi, chốc lát ta sẽ an bài tiên sinh dạy ngươi thi thư võ nghệ.”
Tần Tang còn muốn nói gì đó, lại bị Giản Viễn Gia xách lên bả vai, mạnh mẽ mang hắn ra bên ngoài, nói: “Đi thôi đi thôi, ta mang ngươi đi dạo.”
Tần Tang không thể tránh thoát, đành phải hung hăng mà trừng mắt nhìn Giản Viễn Gia một cái, dưới cái nhìn của tiểu hài tử Giản Viễn Gia một chút cũng không thèm để ý.
Tần Tang lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy Giang Tẫn Đường nhắm mắt lại, biểu tình trên mặt tựa hồ vừa cô đơn lại bi thương, không đợi hắn nhìn rõ, đã bị Giản Viễn Gia xách đi xa.
Giang Tẫn Đường xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, màu sắc tươi đỏ kia giống như người trước mắt.
Y nhẹ nhàng thở ra.
Mặc kệ Giang Dư Âm đối với Tuyên Khác là yêu hay hận, nhiều mạng người như vậy, bọn họ tựa hồ chỉ còn lại con đường không chết không ngừng này là có thể đi.
Tuyên Thận có tội, Tuyên Khác có tội, nhưng người mang tội lớn nhất....
Là Giang Tẫn Đường y.
......
“Ngươi nói cái gì?!” Tuyên Lan đột nhiên ngẩng đầu, chén trà ở trong tay rớt trên mặt đất.
Vương Lai Phúc ho khan một tiếng, nhanh chóng kêu tiểu thái giám tiến lên thu dọn, nói: “Bệ hạ đừng kích động.... Chuyện này lão nô cũng chỉ là nghe nói, còn không biết thật hay giả. Bất quá tiểu hài tử kia xác thật cùng Cửu thiên tuế rất giống, bằng không cũng sẽ không có lời đồn đây là nhi tử của Cửu thiên tuế....”
Sắc mặt Tuyên Lan khó coi đến cực điểm: “Hắn là hoạn quan, sao có thể sẽ có nhi tử?”
Vương Lai Phúc châm chước một chút, do dự nói: “Lão nô cũng có nghe nói qua, có thể là lúc làm không sạch sẽ, xác thật cũng có khả năng.....”
Sắc mặt Tuyên Lan đã âm trầm tới nỗi có thể vắt ra nước, Vương Lai Phúc nhanh chống ngậm miệng, sợ hoàng đế sẽ phát hỏa.
“Giang Tẫn Đường...” Tuyên Lan cắn răng nói: “Đầu tiên là cưới vợ, sau lại tìm trở về một tên nhi tử.... Thực tốt... Thực tốt!”
Vương Lai Phúc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nói tiếp.
“Trẫm muốn xuất cung.” Tuyên Lan âm lãnh nói: “Bãi giá Thiên Tuế Phủ!”
“Trẫm muốn nhìn xem, Giang Tẫn Đường có phải thật sự sinh một đứa con trai hay không!”
*
Yểu điệu nhiều dật thái,
Uyển chuyển nhẹ nhàng bất tự trì.
Nếm căng tuyệt đại sắc,
Phục cậy khuynh thành tư.
*Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng cẩu hoàng đế tuổi trẻ đã được làm cha.