Chương 29: Nghĩa tử

Từ khi hoàng đế trị quốc đến hiện giờ, phỏng chừng không có thần tử nào có thể được ở phủ đệ tiếp giá, việc này vốn là vinh quang vô thượng, nhưng Giang Tẫn Đường khi nghe hạ nhân bẩm báo lại thở dài thật mạnh.

“Là ai lại làm cho hắn không thoải mái.” Giang Tẫn Đường buông quyển sách trên tay xuống, đứng lên sửa sang ống tay áo lại một chút, lẩm bẩm nói: “Thật là ngay cả một ngày cũng không cho ta được thanh tịnh.”

Y vừa dứt lời, Tuyên Lan cũng đã rảo nước đến ngạch cửa, thiếu niên mặc một thân thường phục huyền sắc, mặt mày lạnh lùng sắc bén, nhưng một thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, tỏa ra hàn quang lấp lánh.

Hạ nhân trong phòng nhanh chóng quỳ xuống cung nghênh thánh giá, Giang Tẫn Đường hơi hơi nhíu mày: “Bệ hạ vạn an.”

Tuyên Lan không nhìn hắn trực tiếp ngồi lên ghế, bởi vì y trầm mặc, toàn bộ Như Cố Cư đều giống như một hồ nước tĩnh lặng, an tĩnh đến dọa người.

Thật lâu sau, Tuyên Lan đột nhiên cười: “Trẫm nghe nói, Cửu thiên tuế vừa mang về một đứa con trai, như thế nào không thấy?”

Giang Tẫn Đường: “....?”

Chỉ bởi vì chuyện này mà khiến Tuyên Lan giận đến như vậy?”

Giang Tẫn Đường không hiểu nổi mình có con trai mà Tuyên Lan tức giận cái gì, nhưng mà Tuyên Lan vui giận thất thường cũng không phải ngày một ngày hai.

Y lạnh đạm nói: “Tần Tang ngu dốt, chỉ sợ không thể diện thánh, nếu lỡ va chạm thánh thượng chẳng phải là tội lớn.”

Tuyên Lan ôn nhu nói: “Cửu thiên tuế nói như vậy quá khách khí, năm đó khi phụ hoàng băng hà, đem trẫm phó thác cho Cửu thiên tuế, Cửu thiên tuế đốivới trẫm tựa như cha như huynh, hiện giờ Cửu thiên tuế có quý tử, trẫm đương nhiên muốn gặp mặt.”

Giang Tẫn Đường: “....”

Giang Tẫn Đường nghĩ, nếu y mà sinh ra một đứa con như Tuyên Lan, mới sinh ra hắn chắc sẽ đem tên hài tử phá phách này tặng cho người ta, lưu lại trong nhà nuôi quả thực không chịu nổi.

Tuyên Lan đã quyết ý muốn gặp Tần Tang, Giang Tẫn Đường cũng không hề ngăn cản, phân phó Sơn Nguyệt dẫn Tần Tang đến.

Tuy rằng là ở nơi thôn dã nghèo khó lớn lên, chưa từng đọc qua sách cũng chưa gặp trải qua việc đời, nhưng mà rốt cuộc trong xương cốt Tần Tang chảy huyết mạnh Giang gia, mặc vào cẩm y đứng ở nơi đó chính là một quý công tử thế gia chân chính, thấy Tuyên Lan cũng không khϊếp đảm mà còn nhìn vào mắt hắn.

Sơn Nguyệt thấp giọng nói: “Tiểu công tử, vị này chính là đương kim bệ hạ, người hãy thỉnh an đi.”

Tần Tang ngẩn ra: “Bệ hạ.... là hoàng thượng sao?”

“Đúng vậy.” Vương Lai Phúc cười tủm tỉm nói: “Tiểu công tử tuấn tú như thế, có phải mẹ đẻ cũng là một mỹ nhân không a.”

Tuyên Lang hành lễ lung tung, rất kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, nương ta rất xinh đẹp.”

“Ngự giá trước mặt, không được làm càn.” Giang Tẫn Đường nhàn nhạt trách cứ một câu.

Tần Tang bĩu môi.

“Hắn vẫn là tiểu hài tử, Cửu thiên tuế không cần trách tội.” Tuyên Lan híp mắt, khiến người khác không rõ hắn đang suy nghĩ gì, chỉ là vẫy vẫy tay, nói: “Ngươi gọi là Tần Tang? Tiến lên đây cho trẫm xem.”

Tần Tang không kiêu ngạo không siểm nịnh tiến lên, mở to đôi mắt trong suốt sạch sẽ nhìn thẳng thánh nhan.

Theo tuổi tác hoàng đế lớn dần, hiện giờ các đại thần trong triều đều không hề dám đối diện tầm mắt cùng hắn, nhưng Tần Tang không sợ chút nào, ước chừng đây là nghé con mới sinh không sợ cọp.

Tuyên Lan rũ mắt nhìn Tần Tang, thật lâu sau nói: “Đứa nhỏ này cùng Cửu thiên tuế thật giống.”

Giang Tẫn Đường lạnh nhạt cười: “Đại khái đây là duyên phân của ta cùng đứa nhỏ này, ta định thu hắn làm nghĩa tử.”

“Nghĩa tử?” Tuyên Lan nghiền ngẫm nói: “Nhưng bên ngoài đều nói đây là nhi tử thân sinh của Cửu thiên tuế.”

“Bệ hạ cứ nói đùa.” Giang Tẫn Đường sờ sờ tóc Tần Tang, lạnh nhạt nói: “Thần làm sao có thể có hài tử.”

Tần Tang không thích bị người khác sờ đầu mình, có cảm giác giống như sờ đầu chó, theo bản năng muốn né tránh, nhưng nhìn vào bàn tay mềm mại của Giang Tẫn Đường, lại mím môi không có trốn.

....Hắn không phải người keo kiệt như vậy, không phải chỉ là cho người ta sờ đầu hay sao, không có sao.

Tuyên Lan nhìn một màn trước mắt cảm thấy thực chói mắt.

Tần Tang lớn lên thực sự rất giống Giang Tẫn Đường, giống đến mức Tuyên Lan căn bản không hề tin lời Giang Tẫn Đường.

Ánh mắt hắn xẹt qua chút hung ác nham hiểm, nói: “Trẫm nghe nói, đứa nhỏ này vừa từ nông thôn đón trở về?”

“Ân.” Giang Tẫn Đường cảm thấy đứng quá mệt mỏi, y chậm rì rì ngồi xuống ghế, nâng chung trà lên uống một hớp, nói: “Bệ hạ chính vụ hôm nay đều xử lý xong rồi sao?”

Đây là ý muốn tiễn khách.

Tuyên Lan làm bộ nghe không hiểu, ngón tay vuốt ve cằm một chút, nói: “Đứa nhỏ này còn chưa có đọc qua sách à.”

“Hồi bệ hạ, chưa từng.” Thấy Giang Tẫn Đường có biểu tình uể oải không vui, không muốn trả lời tiểu hoàng đế, Sơn Nguyệt nhanh chóng đáp lời thay.

“Vậy cho hắn đến Quốc Tự Giám đọc sách đi.” Tuyên Lan nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vừa vặn có mấy tiểu hài tử của các quận vương tuổi tác không cách biệt lắm với hắn, trẫm cho giám sư phân bọn họ vào cùng một lớp, còn có thể làm bạn.”

Giang Tẫn Đường giật mình, nâng mắt lên, nói: “Bệ hạ ưu ái, bên trong Quốc Tự Giám đều là nhân tài tương lai của Đại Nghiệp, Tần Tang ngu dốt, vẫn là thôi đi.”

Tuyên Lan ôn nhu nói: “Nghĩa tử Cửu thiên tuế học ở Quốc Tự Giám, trẫm tin tưởng sẽ không có bất cứ kẻ nào có dị nghị. Cửu thiên tuế cũng không cần khiêm tốn, trẫm thấy đứa nhỏ Tần Tang này thông minh linh trí, nhất định có thể đạt thành tựu.”

Tuyên Lan hiển nhiên là muốn đem Tần Tang đặt dưới mí mắt mình mà nhìn, nếu Tần Tang là điểm yếu của Giang Tẫn Đường, lúc cần có thể dùng hắn để bắt chẹt Giang Tẫn Đường, nếu không phải thì Tuyên Lan còn có thể có được danh tiếng khoan dung hiền đức, một công đôi việc.

“Tần Tang.” Âm thanh Giang Tẫn Đường không nghe ra là vui hay giận, nói: “Tạ ơn bệ hạ.”

Tần Tang tạ ơn, Tuyên Lan mới nói: “Tốt, đi xuống đi.”

Sơn Nguyệt dẫn Tần Tang rời đi, Giang Tẫn Đường dùng nấp ly phủi phủi bọt trà, chờ Tuyên Lanh nhanh chóng cút đi, hôm nay Tuyên Lan thực sự nói hơi nhiều: “Cửu thiên tuế lần trước bảo Cẩm Y Vệ tra sự việc của mũi tên thanh lam, không biết đã có manh mối hay chưa?”

“Thần vô năng, chưa tra ra được.” Giang Tẫn Đường nói.

“Thật ra trẫm có chút manh mối.” Tuyên Lan tựa hồ dự liệu được y sẽ nói như vậy, vung tay lên, Vương Lai Phúc lập tức đem một rương giấy tờ đến đặt lên bàn.

Tuyên Lan dù bận vẫn ung dung nói: “Hoắc Tuần mai phục ở Yết Cổ Lâu mấy ngày, rốt cuộc chờ được người ở phía sau màn, đây là lời khai của hắn, Cửu thiên tuế nhìn xem.”

Giang Tẫn Đường ngẩn ra.

Một lâu sau, y mới duỗi tay cầm lấy xem, liền thấy mặt trên viết người này từng là thanh lam hộ vệ, bởi vì căm ghét hoàng thất, nên mới bí hóa quá liều ở Kỳ Cốc lễ ám sát hoàng đế.

Phía sau còn viết mấy lời đại nghị bất đạo, cái gì hoàng tộc Tuyên thị vong ân phụ nghĩa, đồ sát trung thần, gì mà hoàng đế ngu ngốc vô năng, Giang Phan mới là người nên ngồi trên long ỷ....

Tùy tiện lấy ra một câu liền có thế tru di cửu tộc.

Bình tỉnh mà xem xét, Giang Tẫn Đường cảm thấy mắng khá tốt.

“Lúc trước Cửu thiên tuế nói mũi tên thanh lam đó là mô phỏng, nhưng hiện tại xem ra, thật sự là một đảng dư nghiệt Giang Phan đã ngóc đầu trở lại.” Tuyên Lan gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn: “Cửu thiên tuế năm đó là trảm quan của án Giang thị mưu nghịch, chỉ sợ cũng sẽ bị nhóm người này theo dõi.... Làm trẫm thực lo lắng.”

*Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay giống như không có lời cợt nhã gì có thể nói, liền lại một lần nữa chúc mừng cẩu hoàng đế được làm cha.