Chương 18 - 1: Hương Đường

Tuyên Lan buổi sáng kêu ngươi mang tặng Thiên Tuế phủ một đống đồ vật, tất cả đều liên quan đến việc thành thân, nào là thiệp mời, bố trí sân, áo cưới tân nương.....

Ước chừng kéo bốn chiếc xe ngựa, hận không thể để khắp thiên hạ đều biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu coi trọng hôn sự của Cửu Thiên Tuế và Phúc Lộc quận chúa.

Giang Tẫn Đường nhìn bốn chiếc xe ngựa tràn đầy đồ vật trước mắt, xoa xoa ấn đường: “Cái khác không nói.... Hắn đem áo cưới đưa tới là có ý tứ gì?”

Vương Lai Phúc cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ nói, Phúc Lộc quận chúa bởi vì phụ thân mẫu thân qua đời thập phần thương tâm, không để ý đến chuyện này, thỉnh Cửu Thiên Tuế xem qua một cái, áo cưới này có chỗ nào cần sửa chữa không.”

Áo cưới trên giá gỗ trước mắt dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, mặt trên dùng chỉ vàng thêu phượng hoàng cùng tường vân, mỹ lệ không gì sánh được, sợ là bất kì nữ tử nào nhìn thấy cũng sẽ dừng lại ngắm nhìn.

Giang Tẫn Đường đối với chuyện này không để ý, cảm thấy khá tốt, liền tùy ý gật đầu, nói: “Ngươi cho người làm đi, vốn cũng không cần phải long trọng như thế.”

Vương Lai Phúc nói: “Chuyện này không được đâu, bệ hạ phân phó, hết thảy đều dựa theo nghi chế năm đó An Vương điện hạ thành hôn mà làm, hiện giờ Thái Thường Tự* vôi vàng chuyện bệ hạ lập hậu cùng Kỳ Cốc lễ, cũng không dám đem hôn sự của ngài cùng Phúc Lộc quận chúa qua loa đâu.”

* một trong 6 tự trong quan chế Lục tự, Thái Thường Tự là cơ quan phụ trách việc thi hành những thể thức lễ nghi.



Nói đến năm đó An Vương nạp phi, Giang Tẫn Đường cười cười, nói: “Nếu là An Vương phi còn trên đời, hiện giờ cũng nên nhi nữ đầy nhà.”

Vương Lai Phúc thở dài: “Cũng không phải là.... Vương phi trước khi xuất giá hiền lương vang danh cả kinh thành, xuất thân xa hoa trâm anh thế gia, lại có một tấm lòng tốt, thật là khó có được.”

Giang Tẫn Đường nhìn lá xanh trong viện, hỏi: “Công công từng gặp qua An Vương phi?”

“Từng có duyên gặp vài lần.” Vương Lai Phúc nói: “Khi đó lão nô chỉ là một thái giám quản sự, Vương phi chưa xuất giá theo phu nhân tiến cung thỉnh an, sau lại cùng An Vương đện hạ thành hôn, cũng từng vào cung vài lần, lão nô ở xa xa thấy, thoạt nhìn thoáng ưua như thần tiên giống nhau, nghe các cung nhân nói, Vương phi ôn nhu thiện tâm, chắc là thần tiên đầu thai.”

Giang Tẫn Đường rũ mắt, thấy chiếc nhẫn ở ngón trỏ tay trái được ánh mặt trời chiếu vào đỏ tươi, thanh âm mang ý cười, đuôi lông mày và khóe mặt lại lạnh lẽo: “Ta cũng từng gặp mặt Vương phi, xác thật là một người cực ôn nhu.”

Vương Lai Phúc thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc từ xưa người tốt không trường mệnh..... Định Quốc Công mưu phản, liên lụy toàn bộ Cửu tộc, Vương phi tuy nói là nữ nhi đã xuất giá, lại là phu nhân hoàng thất, tránh được một kiếp, lại buồn bực không vui, bạo bệnh mà chết....”

Sơn Nguyệt lúc này bỗng nhiên đánh gãy lời Vương Lai Phúc: “Chuyến này công công đi vất vả, chi bằng ngồi xuống uống ngụm trà đi?”

Vương Lai Phúc vội vàng nói không dám, “Trong cung còn nhiều việc, lão nô vẫn là đi trước.”

Sơn Nguyệt tự mình đi tiễn người, khi trở về thấy Giang Tẫn Đường ngồi dưới mái hiên nhìn ánh mặt trời loang lổ trong viện, hắn nhẹ giọng nói: “Chủ tử.”

Giang Tẫn Đường nói: “Ngày mai chính là ngày thượng tháng Giêng, Kỳ Cốc lễ cũng nên chuẩn bị tốt.”

Sơn Nguyệt gật đầu, nói: “Thái Thường Tự đã chuẩn bị tốt, nhưng là Tư Thiên Giám* đưa tới tin tức, ngày hôm ấy có mưa gió, chủ tử vẫn là xin nghỉ đi.”

*Cơ quan Tư Thiên Giám chuyên lo việc liệu đoán khí hậu, mặt trời, mặt trăng, các vì sao, tính toán lịch pháp, giữ sách thiên văn, tính nhật thực nguyệt thực, chọn ngày giờ tốt, vv.



Thân thể Giang Tẫn Đường một khi chuyển mùa sẽ phá lệ yếu ớt, đặc biệt không thể gặp mưa gió, Kỳ Cốc lễ là đại lễ, ngay cả Hoàng đế cũng đến tuân thủ nghiêm ngặt tổ chế, từ thiên chi đem minh đến kim ô trầm sơn, đều phải tuân thủ lễ chế tế bái trời cao.

Làm hết tất cả quy củ này, nửa cái mạng của Giang Tẫn Đường sẽ không xong.

“Thời điểm lần đầu tiên là nhìn thấy Tuyên Lan, chính là ở Kỳ Cốc lễ.” Ngón tay Giang Tẫn Đường không ý thức xoa xoa chiếc nhẫn, nói: “Ta từ nhỏ không có thấy qua ngày lễ lớn như vậy, năn nỉ phụ thân mang ta đi nhìn xem, khi đó hắn còn rất nhỏ, bộ dáng ba bốn tuổi, phấn điêu ngọc trác như tiểu cô nương.”

“Ta không biết hắn là tiểu Thái tử, hắn đói bụng cả một ngày, ta liền chia điểm tâm cho hắn ăn, còn ôm hắn, nhưng hẳn là hắn không nhớ rõ.”

Sơn Nguyệt nói: “Hài tử ba bốn tuổi, thông thường là không nhớ được.”

“Không nhớ được mới tốt.” Giang Tẫn Đường mỉm cười: “Nếu là sớm biết hắn trưởng thành có bộ dạng hỗn trướng như hiện giờ, hai khối điểm tâm đó còn không bằng cầm đi cho chó ăn.”

Lời này quá đại nghịch bất đạo, Sơn Nguyệt cũng không dám đáp lại.

“Có đôi khi ta nhìn nhân gian này, cảm thấy tất cả không thú vị.”

Giang Tẫn Đường nhẹ giọng nói: “Ta có thể lật tung trời đất này, thậm chí có thể cho giang sơn này không phải họ Tuyên, ta vô số lần có suy nghĩ xúc động như vậy....”

“Nhưng như thế này, ngày nào đó hồn ta xuống âm phủ, lại có mặt mũi nào gặp lục đại trung liệt Giang gia.”

Sơn Nguyệt môi run rẩy: “Chủ tử...”

“Ta tùy tiện nói, người tỳ tiện nghe một chút.” Giang Tẫn Đường cười, từ bóng tối vươn ngón tay ái nhợt thon dài ra tắm dưới ánh mặt trời, cái loại ấm áp nhỏ nhoi này làm y nheo mặt, nói:

“Ngày mai Kỳ Cốc lễ, ta đi một chuyến.”

“Chỉ là đi xem, vẫn là cùng Thái Thường Tự nói ta xin nghỉ.”

Sau khi nghe thấy được câu sau, Sơn Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Vâng ạ.”