Chương 17: Nốt ruồi son

Giang Tẫn Đường đương nhiên cũng nghe được lời đồn đãi hoang đường này, bất quá cười cho qua chuyện, ở trong thư phong tiếp tục luyện chữ.

Chữ của y cùng người khác không giống nhau, thanh tú đoan chính thanh nhã, rồi lại có khí khái, nước chảy mây trôi, đặt bút như mây khói, một câu “Gan phổi toàn băng tuyết*” còn không có viết xong, Sơn Nguyệt lại tiến vào nói Tuyên Lan đã hạ chỉ với Ninh Viễn Hầu phủ.

*Là zì vậy có ai biết không chỉ cho tui với

Giang Tẫn Đường giật mình, ngòi bút thấm mực nhanh chóng sinh sôi làm hỏng cả giấy lẫn chữ.

Y đem giấy Tuyên Thành nhấc lên, tùy ý ném trên mặt đất, nói: “Tâm tính thiếu niên.”

Sơn Nguyệt cười nói: “Theo nô tài thấy, Ấn tiểu hầu gia tháng này sẽ không đi ra khỏi cửa lớn, không nói đến vừa mới ăn đại bản hành động không tiện, cũng không còn mặt mũi lại đi ra ngoài dạo phố.”

Giang Tẫn Đường rũ mắt nhìn ngòi bút, nói: “Tuyên Khác nơi đó có động tĩnh gì?”

Nói đến kẻ này, Sơn Nguyệt nhăn mi lại, nói: “Sáng sớm An Vương liền sai người đệ bái thϊếp, muốn đến cửa bồi tội, nhưng do ngài phân phó không gặp, người gác cổng liền từ chối, người đưa bái thϊếp cũng không đi, nói muốn chính mắt nhìn thấy ngài.”

“Vậy đem người trói lại đưa về An Vương phủ.” Giang Tẫn Đường nói.

“Vâng ạ.” Sơn Nguyệt đáp lời, lại noi: “Sáng nay Giản đại nhân truyền đến tinh tức, nói tựa hồ có ngươi đang điều tra Hưng Đăng thôn.”

Giản Viễn Gia là “Liêu ưng” dưới tòa Cửu Thiên Tuế, phụ trách tin tức tình báo, trong kinh thành vô số quan viên e sợ người này, sợ hắn nắm trong tay chứng cứ mình phạm tội, nhìn thấy hắn đều phải cung kính gọi một tiếng “Giản đại nhân”, so với “Chó săn” Xa Y bọn họ càng sợ Giản Viễn Gia hơn.

Rốt cuộc Xa Y nóng giận thì chỉ một đao chém ngươi, nhưng Giản Viễn Gian lại là mượn đao gϊếŧ cửu tộc nhà ngươi, ngay cả Sơn Nguyệt đối với người này cũng có chút lo sợ.

“Hưng Đăng thôn?” Giang Tẫn Đường nhăn mi: “Tra ra là ai chưa?”

“Nô tại chính là muốn nói đến cái này.” Sơn Nguyệt nói: “Bản lĩnh của Gian đại nhưng thế nhưng cũng không tra ra được kẻ đứng sau, có thể thấy được đối phương thế lực cực đại che giấu sâu, Đại Nghiệp triều khi nào có một đại nhân vật như vậy, chúng ta thế nhưng không hề phát giác ra.”

“Nêu không phải Tuyên Khác không cần thiết đi tra Hưng Đăng thôn, như thế cũng giống bút tích của hắn.” Giang Tẫn Đường nghĩ nghĩ, nói: “Nếu đối phương đã nghi ngờ, ngươi liền thông báo Giai Thời một tiếng, bọn họ muốn tra cứ cho bọn họ tra.”

Hưng Đăng thôn chính là “nơi sinh” trong hồ sơ củ Giang Tẫn Đường, mấy chục năm không người hỏi thăm làng chài nhỏ, sáng nay bỗng nhiên náo nhiệt lên, chỉ có thể là bởi vì Giang Tẫn Đường.

“Thuộc hạ đã rõ.” Khi Sơn Nguyệt xoay người đi, Giang Tẫn Đường bỗng nhiên lại nói: “Sơn Nguyệt.”

Sơn Nguyệt xoay người, nghi hoặc: “Chủ tử còn việc gì phân phó sao?”

Giang Tẫn Đường dừng một chút, nói: “Ta tự hồ đã lâu không nghe ngươi đề cặp đến chuyện Văn gia.”

Sơn Nguyệt ngẩn ra một cái chớp mắt, rồi sau đó cười cười, nói: “Từ khi đi theo chủ tử, ta liền không muốn nhắc lại.”

Giang Tẫn Đường dừng bút, ừ một tiếng, nói: “Đi thôi.”

Sơn Nguyệt ra thư phòng, hôm nay thời tiết tốt, hoa mai đã nở rộ, cây đào hạnh phun ra lá xanh mới, ánh mặt trời chiếu ở bên trên, có vẻ sức sống bừng bừng.

Hắn nhớ tới lời Giang Tẫn Đường vừa mới nói, mím môi.

Văn gia cũng từng có phong cảnh này, phụ thân hắn là thái úy Thanh Châu, tuy không phải quan kinh thành, nhưng nhân số Thanh Châu dồi dào, thương nhân tụ tập, nếu có người muốn chia một chút canh không thiếu được muốn bái kiến.

Hiện giờ bất quá mới qua sáu bảy năm, lại có ai còn nhớ rõ Thanh Châu Văn thị đâu.

Không thể tránh khỏi, hắn nhớ lại trước khi Văn gia bị tịch thu nhà cửa, lần cuối cùng thấy cô nương kia, khi đó nàng còn chưa cập kê, cũng đã trỗ mã thật xinh đẹp, người khác đều nói hắn có phúc, vị hôn thê trời sinh nghiên lệ như vậy.

Nhưng hắn chung quy không phúc, không có thể cưới được cô nương ấy.

..........

Nhϊếp Hạ từ trên lưng ngựa xuống, nheo lại đôi mắt nhìn một mảnh thôn trang nhỏ dưới chân núi, hỏi: “Đây là Hưng Đăng thôn?”

Phía sau cấp dưới cung kính nói: “Hồi đại nhân, đúng vậy. Người ẩn náo của chúng ta đã đi vào, nhưng đều không hề thu hoạch được gì.”

Đại Nghiệp triều từ khi khai quốc, có một chi tên là “Huyền Nguyệt” ám vệ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế các đời.

Ám vệ này số lượng không nhiều, nhưng tất cả đều là cao thủ trong cao thủ, mỗi người một sở trường khác nhau, thí dụ như nói kinh thành trải rộng “Ưng Tiếu” liền phân thuộc về tổ chức tình báo Huyền Nguyệt, Nhϊếp Hạ là thủ lĩnh.

Lần này Nhϊếp Hạ đi theo mật thám Giang Nam tới đây, chính là vì điều tra rõ thân thế Giang Tẫn Đường.

Hắn ở trên đường có một số việc trì hoãn, liền kêu thuộc hạ đi trước một bước, lại không ngờ không thu hoạch được gì.

Nhϊếp Hạ đem dây cương ném cho cấp dưới, chỉ vài người, nói: “Các ngươi cùng ta vào xem.”

“Dạ!”

Hưng Đăng thôn người dân thuần phác, bởi vì gần kề sông nước, cho nên toàn bộ thôn đều dựa vào đánh cá mà sống, nếu nhà mình có còn thừa thì sẽ lấy chút đem ra bán, luôn có một vài tiểu thương tới đây thu mua một ít cá tương đối quý trọng.

Nhϊếp Hạ cùng đám người cải trang thành bộ dáng của thương nhân đi vào thôn, được thôn dân nhiệt tình tiếp đãi, Nhϊếp Hạ mua vài thứ mới tươi cười nói: “Ta kỳ thật cũng là nghe danh quý bảo địa nơi này mà tới, tới rồi mới phát hiện quả thật là địa linh nhân kiệt, chả trách có thể sinh ra một vị nhân vật quyền cao chức trọng tới vậy.”

Thôn trưởng đang châm trà cho mọi người, nghe lời nói này lập tức vui vẻ nói: “Năm trước đại tiểu tử của Vương nhị gia trở thành cử nhân, thôn chúng tôi nhiều năm như vậy chỉ có một người này, ngài nói chính là hắn sao?”

Nhϊếp Hạ cười nói: “Ta nói không phải vị cử nhân này, mà là vị ở kinh thành Cửu Thiên Tuế kia.... Ta nghe nói vị đại nhân vật này xuất thân từ Hưng Đăng thôn... Thôn trưởng ngươi thế nhưng không biết sao?”

Nhắc tới Cửu Thiên Tuế, thôn trưởng sắc mặt đại biến, thở dài nói: “Vị Thiên Tuế gia này chúng ta không dám nói.... Hắn hiện tại là một đại nhân vật ở kinh thành, nếu nói hắn là người từ thôn chúng ta, Thiên Tuế gia không chừng còn cảm thấy mất mặt, chúng ta cũng không dám nói.”

Nhϊếp Hạ thấp giọng: “Ta xem nam nhi thôn này của các ngươi, đầu tiên là đại nhân vật Thiên Tuế gia, năm trước lại có một cử nhân, chẳng lẽ là phong thủy tốt, ta đang suy nghĩ có nên hay không dọn nhà đến đây........”

Nghe hắn nói như vậy, thôn trưởng càng cao hứng, nói: “Không phải ta thổi phồng, chỗ này cũng chúng tôi thật sự là phong thủy tốt, chỉ có hai mươi năm trước có một lần lũ lụt, lúc sau vẫn luôn mưa thuận gió hòa, ngươi xem Dương Châu kế bên ôn dịch lũ lụt hoành hành, chúng tôi nơi này đều không có chuyện gì....”

Thấy thôn trưởng lải nhải khen thôn của chính mình, Nhϊếp Hạ cũng không đánh gãy, chờ hắn nói xong mới nói: “Không chừng đây là được Văn Khúc Tinh phù hộ.”

Thôn trưởng càng thêm thưởng thức Nhϊếp Hạ, không khỏi nói: “Ta lại kêu lão bà nhà ta nấu chút rượu thịt, ngài lưu lại uống một chén như thế nào?”

Nhϊếp Hạ đương nhiên không cự tuyệt, nói: “Ta cùng lão ca ngươi thực hợp ý, đương nhiên uống một chén!”

Chầu rượu này uống xuống Nhϊếp Hạ không có chuyện gì, còn thôn trưởng đã sai năm mê ba, hắn uống quá nhiều còn bắt lấy ống tay áo Nhϊếp Hạ nhắc mãi không ngừng: “Chúng tôi nơi này thật sự rất tốt aaaa....”

Nhϊếp Hạ thấy hỏi không ra cái gì, a một tiếng, nghĩ thầm những người này miệng đúng là kính như bưng, trách không được những Ưng Tiếu phái đi lúc trước đều tay không mà về.

Hắn đứng lên sửa sang lại ống tay áo, liền nghe cửa gỗ kéo “kẽo kẹt” một tiếng rồi bị đẩy ra, nữ nhi nhỏ nhất của thôn trưởng trong tay ôm một bầu rượu, nhút nhát sợ sệt đứng ở cửa, thấy Nhϊếp Hạ mặt liền đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ta, ta nương kêu ta tới đưa rượu.”

Nhϊếp Hạ người này sinh một vẻ bề ngoài khá đẹp, cười cười nói: “Phiền toái cô nương.”

Cô nương mạt càng hồng, tiến vào đem rượu đặt ở trên bàn, thấy phụ thân mình say bất tỉnh nhân sự, mím môi: “Ta đi nói với nương một tiếng, ngài đi trước nghỉ tạm đi, phòng ta đã chuẩn bị tốt.”

Nhϊếp Hạ rất có phong độ gật đầu một cái, thời điểm vừa muốn ra cửa bỗng nhiên nghe cô nương này nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói ngài hỏi thăm chuyện của Thiên Tuế gia.”

Nhϊếp Hạ quây đầu mỉm cười: “Ta chính là tò mò, cô nương biết chuyện này?”

Tiểu cô nương không dám nhìn hắn, lắc đầu nói: “Thời điểm ta sinh ra Thiên Tuế gia đã sớm chạy nạn tới kinh thành, cho nên ta hiểu biết không nhiều lắm, bất quá trong nhà ngài ấy cùng chúng ta là đồng tông, có chút quan hệ thân thích, mỗi năm ngài ấy đều sẽ kêu người mang vài thứ đến cho gia đình chúng ta.”

Đồng tông*.......

*Cùng dòng họ.



Nhϊếp Hạ đánh giá tiểu cô nương trước mắt một chút, chỉ có thể nói là thanh tú, cùng Giang Tẫn Đường dung mạo phó tiên tư dật không có chỗ nào giống nhau.

“Ta lúc trước nghe phụ thân nói qua, Thiên Tuế gia còn có một đệ đệ, lúc ấy chính là bởi vì đệ đệ sinh bệnh, y mới bị bán tiến cung, sau này liền vẫn luôn không có tin tức, không biết bọn họ sống hay chết.”

“Bọn họ là hai huynh đệ song sinh, thời điểm sinh ra cả thôn đều oanh động, mọi người đều đi chúc mừng, lúc ấy có một đạo nhân tha phương nói huy đệ bọn họ có hai nốt ruồi cực tốt, tương lai nhất định đại phú đại quý.....” Nữ nhi thôn trưởng nhỏ giọng nói.

Nhϊếp Hạ ngắt lời nói: “Ngươi nói bọn họ là huynh đệ song sinh, còn đều có nốt ruồi?”

Cô nương sửng sốt, nói: “Dạ, đúng vậy..... Làm sao vậy?”

Nhϊếp Hạ hỏi: “Nốt ruồi kia ở nơi nào?”

Cô nương nghĩ nghĩ, khoa tay múa chân ở phía trên xương quai xanh của chính mình một chút, nói: “Đại khái chính là ở chỗ này, màu đỏ, như là đóa hoa nhỏ, phụ thân ta nói người nhớ rất rõ ràng....”

Nhϊếp Hạ nheo nheo mắt, rồi sau đó ôn nhu cười, nói: “Đa tạ cô nương.”

Cô nương rũ đầu thẹn thùng noi: “Không cần khách khí.... Ta cũng chỉ là nghe nói qua thôi....”

Nhϊếp Hạ chấp tay, xoay người ra cửa.

Hắn vừa đi, trưởng thôn vừa nãy còn say như chết lập tức ngồi dậy, liếc mắt nhìn nữ nhi một cái: “Bé, hắn tin không?”

Bé gật đầu: “Ta nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là tin....” Nàng vỗ vỗ ngực chính mình, nói: “Phụ thân, người về sau đừng lại kêu ta làm loại chuyện như này, dọa chết ngươi rồi!!”

Thôn trưởng vỗ vỗ bả vai nữ nhi, ánh mắt có chút trầm trọng, nói: “Bên trên phân phó, chúng ta chỉ có thể làm theo a.... Hy vọng sau lần tra xét này, bọ họ có thể đánh mất nghi ngờ.”

Bé nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Phụ thân, bọn họ vì cái gì muốn tra chuyện lúc trước của Thiên Tuế gia a? Thiên Tuế gia còn không phải là nhi tử của lão Giang thúc sao? Có cái gì mà tra?”

Thôn trưởng lộ ra một nụ cười khổ: “Ta cũng đã từng nghĩ như vậy, chính là thẳng đến chín năm trước ta thấy Thiên Tuế gia.... Lão Giang kia hỗn độn bủn xỉn, nơi nào sinh ra được một nhi tử như vậy? Người kia thật giống như thần tiên!”

Bé kinh ngạc nói: “Ngài là nói....”

“Ta cái gì cũng chưa nói.” Thôn trưởng thở dài, “Chuyện của đại nhân, chúng ta đừng trộn lẫn, thành thành thật thật chính mình sống qua ngày đi.”

Bé nói: “Kia phụ thân người nhanh về phòng đi, nương đang chờ người đó.”

Thôn trưởng đẩy cửa phòng ra, chợt nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, chính là bốn phía cành lá đều không động đậy, gió từ nơi nào tới.

Lúc này một tiếng mèo kêu vang lên, thôn trưởng sửng sốt, mới thấy cách đó không xa một con mèo đang ngồi xổm trên mặt đất liếʍ lông, lắc đầu nói: “Nguyên lai lại là như tiểu nghiệt súc, làm ta sợ nhảy dựng....”

Vừa nói vừa đi về phía nhà chính.

Nhϊếp Hạ ngồi xổm trên nóc nhà, khóe môi lộ ra ý cười dào dạt hứng thú.

.... Hưng Đăng thôn này, quả nhiên có vấn đề.

Chỉ sợ nốt ruồi đỏ kia, là Cửu Thiên Tuế sinh ra liền có, nếu hắn không có lưu tâm, chỉ sợ đã bị lừa gạt rồi.

Nhϊếp Hạ mở bầu rượu mang theo bên người ra, nhìn ánh trăng uống ngụm rượu, thở dài một tiếng: “Ta lần này chính là lập công lớn, đến tìm bệ hạ thưởng ta hai vò rượu ngon.”

Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống nóc nhà, rơi trên mặt đất không chút tiếng động, chỉ có con mèo hoa kia đối với hắn kêu một tiếng.

Nhϊếp Hạ nhìn nó chớp chớp đôi mắt: “Đa tạ ngươi, lần sau nếu ta lại đến, sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi.”

“.... Nếu là ta còn đến sẽ lại nói.”

****Nếu mọi người thấy mình có sai ngữ pháp hay chính tả thì nhắc mình sửa với nha=))

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ:33333