Chương 18 - 2: Hương Đường

Tuyên Lan đang mơ bị Vương Lai Phúc đánh thức, biểu tình không đẹp chút nào.

Một là bởi vì ngủ chưa đủ, hai là bởi vì hắn lại mơ thấy Giang Tẫn Đường.

Vương Lai Phúc cũng không dám chậm trễ, thay quần áo cho Tuyên Lan.

Tuyên Lan bỗng nhiên nói: “Giang Tẫn Đường có đi hay không?”

“Hồi bệ hạ, Cửu Thiên Tuế nói thân thể mang bệnh nhẹ, liền không đi.”

“A.” Tuyên Lan cười lạnh một tiếng: “Mỗi năm Kỳ Cốc lễ hắn đều không đi.”

Vương Lai Phúc nhẹ giọng nói: “Cửu Thiên Tuế gần đây thân mình xác thật không tốt lắm, thời điểm hôm qua lão nô đi Thiên Tuế phủ, thấy ngài ấy mặt trắng tựa như giấy.”

“Nhiều năm như vậy, trẫm vẫn không biết rốt cuộc là hắn bệnh gì.”

Vương Lai Phúc nghĩ nghĩ, nói: “Lão nô lúc trước ở trong cung cũng gặp qua Cửu Thiên Tuế, khi đó tuy cũng mảnh khảnh, nhưng lại không giống hiện giờ nhiều bệnh, thiên hạ danh y vô số, thế nhưng không một người nào có thể trị tốt, cùng thật là kỳ quái.”

Cổn Miện* phức tạp tinh xảo đã mặc tốt, thiếu niên thiên tử uy nghiêm mười phần, gương mặt tuấn tú bắt mắt cũng có uy áp làm người khác không dám nhìn thẳng.



*Hay còn gọi là Miện Phục là lễ phục cao cấp nhất dành cho nam giới Đông Á cổ đại. Nó chủ yếu bao gồm "quan"(, vương miện), "thượng y"(上衣, áo khoác, thường là màu đen), "hạ thường"(下裳, váy dưới, màu đỏ nhạt), cũng như các thành phần phụ kiện khác.



Cổn Miện này mũ miện nặng đến hai mươi cân*, Tuyên Lan lại như cũ bước đi như gió, đi ra bên ngoài nói: “Không chừng là đời trước hắn làm bậy quá nhiều, ông trời đang trừng trị hắn, đời này hắn lại làm nhiều việc tàn ác, có lẽ kiếp sau sớm chết non không chừng.”

*20 cân là khoảng 10kg.



Vương Lai Phúc nghe thấy lời này, chỉ có thể cười nịnh nọt, không dám phụ họa.

Bên ngoài nghi giá đã chuẩn bị tốt, Tuyên Lan lên ngự liễn, khi vén rèm lên thấy mặt trời vừa mớt từ sau mây phóng ra một tia ánh sáng gió lạnh đầu xuân thổi tới, kéo theo nhưỡng hương hoa xuân không rõ tên, làm Tuyên Lan nhớ tới giấc mộng đêm qua.

Giấc mộng kia sền sệt, kiều diễm, hoạt sắc sinh hương...

Hắn phảng phất ngửi thấy từ trong xương cốt thoang thoảng mùi hoa Đường, mà hắn đem Hải Đường cuối xuân phủng phủng xoa xoa vào trong thân thể.

Thanh lãnh, lại quyến rũ.

Tuyên Lan có chút thất thần, vô ý thức hỏi: “Hoa Hải Đường phải sắp nở hay không?”

Vương Lai Phúc nghe thấy được, trả lời: “Bệ hạ nói đùa, lúc này mới đầu xuân, Hải Đường còn phải hai ba tháng nữa mới có thể nở hoa.”

Tuyên Lan không nói gì nữa, chỉ là cảm thấy kì quái.

Rõ ràng mùa hoa Hải Đường chưa tới, nhưng trong mộng hắn hương khí phảng phất như khắc vào lục phủ ngũ tạng.

Kỳ Cốc lễ cử hành ở kinh giao tế đàn, quan viên Thái Thường Tự lúc này đã sớm có đủ mặt tiếp đãi, Tuyên Lan xuống xe ngựa, chúng quan viên lập tức quỳ xuống, hô to vạn tuế.

Ánh mắt Tuyên Lan tùy ý đảo qua trong nhóm người, liền thấy một chiếc xe ngựa ô bồng, trường hợp này người dám không xuống xe ngựa bái quân quá ít ỏi, hắn nháy mắt liền biết là ai to gan lớn mật như vật, nhướng mày, cười như không cười nhìn về phía Vương Lai Phúc: “Ngươi không phải nói hắn không tới?”

“Này.......”

Tuyên Lan xuy một tiếng: “Trẫm thấy, cuộc sống Cửu Thiên Tuế so với trẫm còn muốn tiêu dao tự tại hơn.”

Vương Lai Phúc ho khan một tiếng, nói: “Bệ hạ, các đại nhân đều đang chờ ngài.”

Tuyên Lan thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Bắt đầu đi.”

Kỳ Cốc lễ là lễ chế từ xưa đến nay, ngày này Hoàng đế phải bước lên tế đàn, một cầu xã tắc an ổn, hai cầu mưa thuận gió hòa, ba cầu tông thất sum xuê. Không được ăn cơm uống nước, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi mới kết thúc.

Giang Tẫn Đường ở trong xe ngựa nhìn thiếu niên thiên tử, thân mặc cổn phục hoa lệ đi từng bước một lên tế đàn, bừng tỉnh nhớ về rất nhiều năm trước, năm ấy y mười hai tuổi, ở trong đám người lặng lẽ nhìn tiên đế một thân hoa phục, bước đi đoan trọng, như một ngọn núi nguy nga, uy nghiêm rồi lại nhân từ, như bộ sáng minh quân thường được sách viết.

Đều nói con người trưởng thành sẽ không ngừng quên đi quá trình lớn lên, mặc kệ có bao nhiêu ký ức khắc cốt ghi tâm, chung quy sẽ đều quên mất.

Nhưng là chín năm qua đi, đảo mắt nhìn lại, những ký ức cũ đó giống như vừa mới hôm qua, cá máu tươi, tiếng kêu khóc, mắng, trộn lẫn với nhau, trở thành lời nguyền rủa ác độc nhất thế gian, muốn y không được yên ổn, chết không được tử tế.

Giang Tẫn Đường rũ mắt, xoa xoa huyệt thái dương đang phát đau, gần đây vẫn luôn nghĩ đến Tuyên Thận, là người này đang ở trên đường hoàng tuyền dự kiến y không sống được bao lâu sao?

Sơn Nguyệt vén rèm lên tiến vào, thấy sắc mặt y không tốt, liền châm cho y ly trà nóng, nói: “Chủ tử, Hưng Đăng thôn bên kia truyền tin tức, nói người đã bị đuổi đi, Giản đại nhân cho người theo dõi, nhưng không quá mấy ngày liền mất dấu, đối phương tựa hồ đối với việc này rất hiểu biết, ỏe ven đường không có lưu lại chút dấu vết nào.”

Giang Tẫn Đường nhìn chén trà vẽ vân văn tinh xảo, nhàn nhạt nói: “Không vội, sẽ nhanh có thể biết là ai.”

Sơn Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu, rốt cuộc bọn họ cho người truyền tin tức nốt rùi son ra ngoài, nếu là đối phương đối với thân phận Giang Tẫn Đường vẫn hoài nghi, nhất định sẽ đến chứng thực.

“Giai Thời có phải hay không sắp đến kinh thành.” Giang Tẫn Đường uống ngụm trà, lục phủ ngũ tạng lạnh lẽo lúc này mới có vài phần ám áp, y thở ra một hơi, sương khói mờ mịt mặt mày có vẻ càng thêm quạnh quẽ.

“Chắc là nhanh thôi.” Sơn Nguyệt nói: “Ước chừng ngày mai là có thể đến.”

Giang Tẫn Đường ừ một tiếng, một tay chống đầu, nghiêng mắt nhìn về phía Tuyên Lan đang trên tế đàn.

Tế đàn quá cao, từ nơi này kỳ thật đã không thấy rõ bộ dáng Tuyên Lan, chỉ có thể thấy một thân cổn phục uy nghiêm.

Thời gian thật kỳ quái, có người mỗi ngày một bộ dáng, biến hóa nhanh chóng, lại có người lại vĩnh viễn lưu tại một nơi, rốt cuộc đi tới không được nửa bước.

Giang Tẫn Đường bỗng nhiên bức thiết muốn bắt lấy một chút gì đó, bắt lấy tưởng niệm nhân gian duy nhất của y còn lưu lại, mặc kệ nó là yêu hay hận, là vui hay buồn đều tốt.

“Sơn Nguyệt.” Giang Tẫn Đường ho khan hai tiếng, nói: “Lấy áo choàng của ta tới, ta cùng bệ hạ xem Kỳ Cốc.”

Sơn Nguyệt đương nhiên không muốn đồng ý, nhưng là hắn nhìn Giang Tẫn Đường sắc mặt tái nhợt, mới phát hiện người này thế nhưng đã yếu ớt đến vậy, phảng phất như một tầng giấy Tuyên Thành mỏng bị cành trúc biên thành đèn l*иg trên giá, không phải bị ép chịu phong sương thì chính là bị ánh nến thiêu đốt, trong ngoài dày vò.

Nếu không phải trong lòng mang theo buồn bực tích góp nhiều năm, có lẽ sớm đã ngọc sơn đổ nát.

Sơn Nguyệt mím môi, không nói thêm gì nữa, đem áo choàng lông chồn phủ thêm cho Giang Tẫn Đường, lại đem lò sưởi ấm áp trong tay bỏ vào tay y.

Dưới tế đàn, văn võ bá quan đang quỳ, Giang Tẫn Đường mắt nhìn thẳng đủ loại quan lại trước mắt, bước lên cầu thang cẩm thạch trắng của tế đàn.

Tuyên Khác quỳ gối thủ vị, khi thấy Giang Tẫn Đường thì ngẩn ra, thế nhưng bừng tỉnh cảm thấy y của chín năm trước nhiệt liệt tươi sáng.

Tế đàn chỉ có đế hậu có thể đi lên cầu phúc, tượng trưng cho hoàng gia uy nghiêm, Giang Tẫn Đường cư xử thập phần không hợp lễ chế, nhưng ngay cả những lão già của Thái Thường Tự cũng chưa dám phát ra âm thanh nghi ngờ.

Rốt cuộc Giang Tẫn Đường nắm quyền, tính cách quái đản, nếu chọc y không cao hứng, ở Kỳ Cốc lễ y làm ra chuyện gì đều có khả năng, so sánh với chuyện đó, chuyện y lên tế đàn cầu phúc cũng không to tát mấy.

Áo lông chồn kéo qua mặt đất, Giang Tẫn Đường chậm rãi bước đi hướng về phía trước, trong ánh mắt y chiếu ra thân ảnh Tuyên Lan, rồi lại tựa hồ xuyên thấu qua hắn nhìn một người khác.

...năm đó ngươi với ta là ngọn núi vô hình, ép ta bất kham gánh nặng đè xuống muốn chết, nhưng là hiện giờ, ta đi lên tế đàn này cùng thiên tử sánh vai, ngươi còn có thể làm khó dễ được ta sao.

Từ âm ty địa ngục bò ra tới, túm mũi ta sao.

Khóe môi Giang Tẫn Đường treo lên nụ cười mỉa mai.

Tuyên Lan quỳ gối phía trước đỉnh đồng thau, nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại thấy nắng sớm chiếu vào Giang Tẫn Đường ngược sáng mà đến, thân ảnh đơn bạc gầy yếu, lại tựa hồ không có gì ngăn chặn được.

“....Cửu Thiên Tuế.” Tuyên Lan thấy y tổn hại uy nghiêm hoàng thất, sắc mặt không quá tốt: “Cửu Thiên Tuế không phải thân thể không khỏe, xin nghỉ sao.”

Giang Tẫn Đường chậm rãi quỳ gối phía sau Tuyên Lan, lãnh đạm nói: “Thần một người chi an nguy, có gì quan trọng hơn an nguy bá tánh thiên hạ.”

Tuyên Lan rũ mắt xuống, trong mắt thiếu niên có chút hung ác nham hiểm: “Cửu Thiên Tuế một khi đã quan tâm lê dân thiên hạ như vậy, không bằng trẫm liền nhường ngôi vị hoàng đế này cho Cửu Thiên Tuế tới ngồi!!”

*Tác giả có lời muốn nói:

Cẩu hoàng đế tâm tình tiểu nhật ký (2):

Nghe nói luôn mơ thấy cùng một người là bởi vì đối phương suy nghĩ đến ngươi.

Chẳng lẽ trong mắt trong lòng Giang Tẫn Đường mỗi ngày đều là trẫm?

.........

Kia trẫm cố mà vui vẻ mộng thấy hắn vậy.