Chương 16: Kim ốc tàng kiều

Hai người cung nhau ra cửa, vai chính tối nay lại bị ném ở ghế lô, không người hỏi thăm.

Giang Tẫn Đường ra cửa thấy Tần Tư, gật đầu một cái: “Tướng quân tối nay có phúc, Lâm Tiện cô nương ở bên trong chờ ngươi.”

Tần Tư: “....?”

Cùng ta có quan hệ gì?

Nhưng mà Giang Tẫn Đường nói xong lời này, liền hướng dưới lầu đi xuống, không hề có ý định giải thích, Tuyên Lan còn ở đây, Tần Tư cũng không tiện hỏi nhiều,, chỉ có thể hành lễ.

Dưới lầu đã vang lên âm thanh đàn sáo, da^ʍ mỹ loạn nhĩ, nơi nơi là quần áo nam nữ tán loạn, Vương Lai Phúc là một thái giám mà nhìn còn nóng mặt, nhưng là hai vị đi ở phía trước một người định khí thần nhàn, một người không biết phong nguyệt.

Tuyên Lan bỗng nhiên nói: “Trẫm cũng không biết Cửu Thiên Tuế cùng Tần Tướng quân quan hệ không tệ như vậy.”

Giang Tẫn Đường dừng lại bước chân, có chút kinh ngạc: “Bất quá cùng nhau dạo kỹ viện, đã kêu là quan hệ không tồi? Hôm nay thần cũng coi như là cùng bệ hạ dạo kỹ viên, có thể thấy được chúng ta quan hệ không tồi?”

“.....”

Tuyên Lan lại bị y ghê tởm tới rồi.

Hắn cùng Giang Tẫn Đường quan hệ không tồi.... Chỉ sợ sông cạn đá mòn đều không thể. Nhớ nhe😊

Hôm nay vì Tuyên Khác ở đây, Ấn Văn Hưng không dám lưu lại trong lâu hồ nháo, thấy được mà ăn không được quá sốt ruột, hắn còn không bằng trở về ôm nha đầu thông phòng của mình ngủ.

Tuyên Khác mới vừa ở trên lầu gặp Tần Tư, đang ở lại hàn huyên, Ấn Văn Hưng bị Tần Tư đoạt hoa khôi, trong lòng đang giận, cũng không nghĩ muốn thấy hắn, liền qua lối tắt đi trước, vừa lúc xuống lầu cùng đoàn người Giang Tẫn Đường gặp gỡ.

Giang Tẫn Đường đương nhiên không nhìn thấy, tiếp túc hướng phía trước đi, cặp mắt độc ác của Ấn Văn Hưng lặp tức nhìn ra người mũ có rèm này bên trong chắc chắc sẽ có một bộ dạng xinh đẹp, nhìn thấy mỹ nhân là hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Này đây cất một bước đến ngăn ở trước mặt Giang Tẫn Đường, tự nhận là phong độ nhẹ nhàng cười: “Vị công tử này, xin dừng bước.”

Gã sai vặt của hắn hiểu rõ chủ tử mình là cái đức hạnh gì, thấy mỹ nhân liền không đi nổi, ngay cả người âm ngoan độc ác như Cửu Thiên Tuế đều trêu chọc qua, ở trên đường cái cưỡng đoạt dân nam dân nữ càng là vô số kể, lập tức liền cực hiểu ý ngăn chặn đường đi của Giang Tẫn Đường.

Giang Tẫn Đường ánh mắt lạnh lùng: “Ấn tiểu hầu gia làm gì vậy?”

Ấn Văn Hưng nha một tiếng: “Công tử thế nhưng nhận thức tại hạ? Thật đúng là vinh hạnh cho tại hạ.”

Hắn tủm tỉm cười nói: “Tại hạ cùng với công tử nhất kiến như cố*, muốn thỉnh công tử uống hai ly, còn thỉnh công tử cho chút thể diện.”

*Vừa gặp như đã quen từ lâu.

Ta không thể uống rượu .” Giang Tẫn Đường lãnh đạm nói, nói xong liền tránh đi hắn, Ấn Văn Hưng lại cười hì hì ngăn y lại: “Công tử hà tất tuyệt tình như thế.”

Nói rồi hắn duỗi tay chuẩn bị kéo tay ngọc của mỹ nhân, muốn âu yếm, Giang Tẫn Đường khóe môi hơi nhấp, suy tư nghĩ muốn Xa Y phế tay trái hay tay phải của hắn, bàn tay đang duỗi tới của Ấn Văn Hưng bị một người khác bắt được.

Giang Tẫn Đường ngẩn ra, nhìn về phía Tuyên Lan có chút mờ mịt.

Tuyên Lan trên mặt mang theo vài phần ý cười, thanh âm lại âm lãnh: “Không nghe thấy hắn nói không muốn?”

Tuyên Lan từ nhỏ đã được mười mấy vị võ sư dạy võ công, tuy nói tính cách bất thường, nhưng là một thân công phu lại thực sự không chút tầm thường.

Tay hắn nắm chặt dùng sức lực cũng không nhỏ, Ấn Văn Hưng thiên kiều bách sủng lớn lên, một thân da thịt yếu ớt nơi nào chịu được, lập tức sắc mặt khống khổ: “Ngươi là người phương nào, dám làm hư chuyện tốt của ta! Nhanh chống buông tiểu gia ra, bằng không ta khiến cả nhà ngươi tử tuyệt!!”

Tuyên Lan cươi, này tươi cười tất cả đều là thiếu niên tùy ý, trên tay lại dùng sức một chút, “răng rắc” một tiếng, trực tiếp đem xương cổ tay Ấn Văn Hưng vặn gãy.

Ăn đau Ấn Văn Hưng phát ra tiếng theo chói tai giống tiếng heo, Tuyên Lan ngại hắn ồn ào, một chân đem hắn đá văn, cú đá này làm Ấn Văn Hưng phun ra một búng máu, quỳ rạp trên mặt đất rất chật vật.

Gã sai vặt của hắn nhanh chóng tới dìu hắn, sợ hãi không thôi, Tuyên Lan thần sắc có chút chán ghét, Vương Lai Phúc lập tức lấy khăn lụa ra cho y lau tay.

Nơi này động tĩnh không nhõ đã hấp dẫn không ít người, thấy tiểu bá vương Ấn Văn Hưng lần này bị người ta đánh thê thảm như vậy, trong lòng đều hả giận, nhưng lại nhịn không được mà lo lắng cho tiểu công tử tuấn lãng quý khí kia, đắc tội Ấn Văn Hưng, chuyện này không xong a!

Ấn Văn Hưng lại phun ra một búng máu, sắc mặt dữ tợn: “Ngươi dám đánh ta! Ta xem ngươi không muốn sống nữa!”

Hắn dùng sức đẩy gã sai vặt bên người, cả giận nói: “Cấp tiểu gia đánh chết hắn! Đánh gần chết mới thôi!!”

Mấy gã sai vặt đều có chút sợ Tuyên Lan, nhưng lại không dám không nghe mệnh lệnh của Ấn Văn Hưng, đành phải căng da đầu chuẩn bị, còn chưa động thủ, chợt nghe một tiếng quát: “Dừng tay!”

Ấn Văn Hưng quay đầu thấy là Tuyên Khác đang đi xuống, lập tức ác nhân cáo trạng trước nói: “Biểu ca! Người này đánh ta!”

Tuyên Khác luôn luôn ôn nhuận lúc này sắc mặt lại có chút không tốt, hắn nhìn chằm chằm Ấn Văn Hưng, thanh âm lạnh lẽo: “Cấp vị công tử này bồi tội!”

Ấn Văn Hưng sửng sốt, dường như nghe không hiểu: “.... Cái gì?”

Ấn tiểu hầu gia có khi nào cùng người ta tạ tội, cả người đều choáng váng.

Tuyên Khác nhắm mắt.

Hắn đã vô số lần dặn dò Ninh Viễn Hầu không cần quá mức cưng chiều Ấn Văn Hưng, Ninh Viễn Hầu lại đem Ấn Văn Hưng dưỡng thành bộ dáng bùn nhão trét không lên tường.

Ở kinh thành kinh nam bá nữ liền thôi, hiện giờ thế nhưng dám động tay với hoàng đế!

Hắn quá hiểu biết biểu đệ này của mình, thấy Giang Tẫn Đường mang mũ có rèm che cái gì còn không rõ.

Tuyên Khác chắp tay đối với Tuyên Lan thi lễ, “Xá đệ không tốt, đắt tội thiếu gia, tại hạ thay hắn cùng thiếu gia bồi tội.”

Tuyên Lan cười như không cười nhìn Ấn Văn Hưng: “Chính hắn làm chuyện sai, ngươi tới xin lỗi là có ý tứ gì?”

Tuyên Khác minh bạch Tuyên Lan đây là đang giận, quay đầu đối với Ấn Văn Hưng lạnh lùng nói: “Ấn Phong Học! Lời ta nói ngươi đều không có nghe vào phải không?!”

Ấn Văn Hưng hiếm khi thấy dáng vẻ này của Tuyên Khác, sợ tới mức run run, nhưng là bị nhiều người như vậy nhìn, hắn nơi nào muốn hạ mặt, ngoan cố nói: “Biểu ca, chúng ta sợ hắn làm cái gì, kêu ngươi đen hắn trói lại dìm vào sông đào bảo vệ thành đi...”

Hắn còn chưa có nói xong, liền thấy ánh mắt Tuyên Khác càng thêm âm trầm, sợ tới mức câu kế tiếp tự động tiêu âm.

Tuyên Khác bước một bước đến trước mặt Ấn Văn Hưng, Ấn Văn Hưng sợ tới mức lùi về sau hai bước: “Biểu, biểu ca...”

Tuyên Khác thấp giọng nói: “Ngươi biết hắn là ai không”

“Ta quản hắn là ai!” Ấn Văn Hưng kinh thường nói: “Ở kinh thành, còn có ai dám đắc tội Ân gia chúng ta?!”

Tuyên Khác âm thanh rất thấp: “... hắn là hoàng đế! Hắn nếu là muốn mạng ngươi.... Ta cũng không thể nào cứu được ngươi.”

Ấn Văn Hưng đầu tiên là sủng sốt, rồi sao đó chân run lên, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.

Thấy bộ dạng này của hắn, mày của Tuyên Khác càng nhíu chặt.”

Vừa mới này còn kêu ngạo mà giờ Ấn Văn Hưng lại liên tục quỳ trên mặt đất dập đầu: “Là ta có mắt không thấy thái sơn... Là ta có mắt không thấy thái sơn! Cầu... cầu thiếu gia không cần chấp nhặt....”

Nhưng thật ra hắn còn có đầu óc, biết không thể bại lộ thân phận Tuyên Lan, nhưng sự đã nháo lớn như vậy, hoàng đế dạo kỹ viện chuyện này xác định chắc chắn là không giấu được.

Tuyên Lan có chút không vui, từ trên cao nhìn xuống Ấn Văn Hưng chật vật bất kham, xuy một tiếng, ôm cánh tay nhìn về phía Giang Tẫn Đường: “Người ngươi đắc tội lại không phải ta, cùng ta bồi tội làm cái gì? Ninh Viễn Hầu dùng cái gì đem ngươi nuôi lớn, thế nhưng ngu thành như vậy.”

Ấn Văn Hưng run run rẩy rẩy không đáp lời, nhanh chóng hướng về phía Giang Tẫn Đường dập đầu.

Cách mũ có rèm Tuyên Lan không thấy rõ biểu tình của Giang Tẫn Đường, chỉ nghe thanh âm lãnh đạm của y: “Nếu không được dạy tốt, liền không cần thả ra ngoài làm mất mặt xấu hổ.”

Y nhìn về phía Tuyên Khác, thanh âm rõ ràng nhu hòa, lại tựa mang theo kim châm bén nhọn: “Ngươi nói đi?”

Tuyên Khác cười, khom lưng chấp tay: “Công tử nói đúng, ta chắc chắn dặn dò Ninh Viễn Hầu, quản giáo hắn thật tốt.”

Trong mắt Giang Tẫn Đường có nhàn nhạt mỉa mai, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài cửa.

Tuyên Lan lại nhìn Ấn Văn Hưng đang run rẩy không ngừng, cảm thấy không thú vị, cũng cất bước rời đi.

Ấn Văn Hưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bắt lấy vạt áo Tuyên Khác âm thanh phát run: “Biểu, biểu ca.... hoàng, thiếu gia có thể hay không tìm ta phiền toái?! Có thể chém đầu ta không?!”

Tuyên Khác rũ mắt thương hại nhìn hắn: “Ngươi cho rằng phiền toái nhất chính là hắn sao?”

Đắc tội Tuyên Lan, có lẽ có thể chết cho xong việc, nhưng là đắc tội Giang Tẫn Đường, có thể sẽ sống không bằng chết.

Chỉ là hiện tại Ấn Văn Hưng còn chút tác dụng, cũng không thể để hắn chết.

Hắn khom lưng vỗ vỗ bả vai Ấn Văn Hưng, ôn nhu nói: “Yên tâm, biểu ca sẽ vì ngươi cầu tình.”

Ấn Văn Hưng nước mắt nước mũi giàn giụa: “Cảm ơn biểu ca.... ta biết biểu ca quan tâm ta!”

Tuyên Khác kìm nén ánh mắt chán ghét, nhìn về phía mấy gã sai vặt: “Đem tiểu hầu gia nhà các ngươi mang về đi.”

Mấy gã sai vặt vội vàng mang Ấn Văn Hưng đi, dẫn hắn hồi Ninh Viễn Hầu phủ.

Tuyên Khác đuổi theo ra khỏi Hoán Hoa Lâu, liền thấy xe ngựa của Giang Tẫn Đường đã đi xa.

Hắn nhìn bóng dáng trường nhai phía trên xe ngựa, lắc đầu bật cười: “.... Nhiều năm qua đi như vậy, bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng thật ra một chút cũng không giảm.”

“Trường Ninh a Trường Ninh, nếu như ngươi đầu thai là nữ nhân, sợ là có thể so sánh phi yến hợp đức chi lưu*.”

*Là hai mỹ nhân tuyệt sắc của Hán Thành Đế Lưu Ngao, họ là chị em ruột, chị Triệu Phi Yến và em gái Triệu Hợp Đức.

.........

Giang Tẫn Đường sắc mặt không tốt lắm, ngồi trên xe ngựa một câu cũng không nói, Xa Y rũ đầu nói: “Chủ tử, ta vừa rồi hẳn là....”

Giang Tẫn Đường dơ tay đánh gãy lời hắn nói: “Ta cũng không nghĩ tới Tuyên Lan sẽ ra tay, không phải ngươi sai.”

Xa Y mím môi, sắc mặt có chút tối tăm: “Bệ hạ gần đây hành sự rất là cổ quái.”

Giang Tẫn Đường ngẩn ra: “Ta lại có chút nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.”

Bất quá đây cũng là chuyện tốt.

Khó lường nhìn không thấu, tổng thể vẫn tốt hơn so với liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

Xa Y nhớ tới ánh mắt thèm nhỏ dãi của Ấn Văn Hưng vừa rồi, cảm thấy ghê tởm vô cùng, nói: “Chủ tử, tối nay ta đi Ninh Viễn Hầu phủ băm hai cái kia Ấn Văn Hưng thành thịt.”

Giang Tẫn Đường bật cười: “Ninh Viễn Hầu con vợ cả nếu vô pháp nối dỗi tông đường, liền liều mạng của muốn cùng ngươi cá chết lưới rách, phải phạt hắn, ngày lành của Ấn Văn Hưng không còn nhiều.”

“Nhưng không thể như thế buông tha hắn, ta không cam lòng.” Xa Y nhíu chặt mày: “Xem ra lần trước giáo huấn hắn vẫn chưa đủ.”

Giang Tẫn Đường xốc màn xe lên, thấy ánh trăng như ngọn đèn dầu rọi xuống vạn gia đình, phong cảnh nhân gian thật đẹp, y âm thanh lạnh nhạt: “ Ấn Văn Hưng tồn tại, đối với chúng ta mà nói là có lợi nhất.”

“Cây đại thụ ngàn năm, ăn sâu bén rễ, đao rìu khó gϊếŧ, nhưng nếu là từ hệ rễ bắt đầu hư thối, có lẽ chỉ cần nhẹ nhàng đẩy chính là cây đổ bầy khỉ tan.”

Nói tới đây, y nhớ tới gì đó, nói: “Ngươi đi tướng quân phủ một chuyến, đêm Lâm Tiện an bài, hôm nay ta thiếu Tần Tư ân tình, ngươi nói hắn nhớ ký, ngày khác ta thỉnh hắn uống rượu.”

Xa Y lĩnh mệnh, giống như quỷ mị vô thanh vô tức ra khỏi xe ngựa.

.....

Ngày thứ hai, trong kinh thành lại truyền ra một truyền thuyết ít ai biết đến.

Nói hoa khôi Hoán Hoa Lâu Lâm Tiện cô nương mỹ danh truyền xa, làm cả Thiếu đế trong cung đều nghe danh mà đến, chỉ vì muốn thấy dung nhan hoa khôi.

Đồn đãi Tần tướng quân vung tiền như rác đem hoa khôi này mua, chính là mượn hoa hiến phật, dâng cho bệ hạ.

Lúc Hoàng đế mang hoa khôi rời đi, đυ.ng phải Ấn tiểu hầu gia, mà Ấn tiểu hầu gia đối với hoa khôi cũng có ý.

Không biết thân phận bệ hạ, hai người vì hoa khôi mà tranh giành rồi vung tay đánh nhau.

Cuối cùng là bệ hạ đem Tiếu hầu gia đánh một cái, đem hoa khôi mang đi, kim ốc tàng kiều.

Nghe nói việc này Tuyên Lan: “....”

Y xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch: “Bọn họ là mắt mù sao?! Lúc ấy đứng bên cạnh trẫm rõ ràng là tên hoạn quan Giang Tẫn Đường kia, trẫm cùng Ấn Văn Hưng vì một hoạn quan tranh giành tình cảm đánh nhau??!”

Vương Lai Phúc một bên giúp y mặc long bào, một bên khuyên nhủ nói: “Các bá tánh đều cảm thấy có thể khiến hai vị động thủ nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân, chắc hắn vậy liền đem Cửu Thiên Tuế trở thành Lâm Tiện cô nương, cũng là có lý..... Bệ hạ đừng nổi giận, bất quá là một ít kẻ ăn không ngồi rồi không có việc gì làm, nghe nhầm đồn bậy thôi.”

Tuyên Lan lại bỗng nhiên cười một tiếng: “Trẫm nếu có thể đem Giang Tẫn Đường nhốt ở kim ốc, hiện còn còn phải nơi chốn chịu hắn cản trở?”

Vương Lai Phúc nghĩ thầm ý tưởng này của bệ hạ thật là chơi bạc mạng, không biết nên như thế nào trả lời lại.

Cũng may Tuyên Lan lại nói: “Chờ ngày sau trẫm độc chưởng quyền hành, xây một tòa kim ốc đem Giang Tẫn Đường nhốt ở bên trong, vậy cũng không tồi, rốt cuộc gương mặt kia của hắn cũng đảm đương được một cái “kiều tự”.

Vương Lai Phúc đột nhiên nghe Tuyên Lan nói lời kinh ngữ*, như bị sét đánh, tay run lên thiếu chút nữa làm rớt đai ngọc.

*Lời nói đáng sợ.

Tuyên Lan lại không một chút ý thức được chính mình vừa nói lời làm người nghe rợn người, nhíu mày nói: “Thượng triều sắp muộn. Ngươi còn cọ tới cọ lui làm cái gì?!”

Vương Lai Phúc cười làm lành nói: “Bệ hạ thứ tội.”

Hắn đem đai ngọc cấp Tuyên Lan mang tốt, run rẩy run rẩy đi theo sau y tới Kim Loan Điện.

Vốn dĩ Tuyên Lan tâm tình không tồi, kết quả vừa lên triều đã bị một đám ngôn quan ké bè kéo cánh quấn lấy y nói dạo kỹ viện không phải là việc minh quân nên làm.

Tuyên Lan: “....”

Tuyên Lan hạ triều liền quăng ngã một cái đồ rửa bút, lạnh lùng nói: “Truyền chỉ đi Ninh Viễn Hầu phủ, đem Ấn Văn Hưng kéo tới trên đường cái lột sạch đồ, rồi dùng trượng đánh, người tới xem đều được cấp tiền thưởng!”

“.....” Vương Lai Phúc nghĩ thầm bệ hạ thế nhưng gϊếŧ người gϊếŧ đến tận tâm như vậy lĩnh mệnh nói: “Vâng!”

3000 chữ đó bây:(((