“Từ năm ngoái tháng bảy đến tháng mười hai, lớn lớn bé bé hướng Giang Nam tám mươi sáu bút chi bạc, hiện giờ đã đến đầu xuân, biên cương lại muốn quân lương quân nhu, nếu là lần này lại cấp bạc, chiến sĩ biên cương chẳng lẽ ăn cỏ ăn vỏ cây đi đánh giặc sao?” Giang Tẫn Đường âm thanh không lớn, ngữ khí lại lạnh lẽo, “Bệ hạ cũng không sợ làm rét lạnh lòng các tướng sĩ sao.”
Tuyên Lan lại nói: “Vậy bá tánh Giang Nam liền phải chờ chết sao?!”
Giang Tẫn Đường nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Chẳng lẽ bệ không có nghĩ tới, tình hình thiên tai Giang Nam rốt cuộc nhiêm trọng như thế nào, mà làm cho tiết độ sứ* Giang Nam đến nay đều vẫn còn tìm duỗi tay đòi tiền triều đình?!”
*Là chức quan cai quản quân sự một phiên trấn, hành chính, tài chính địa phương.
Tuyên Lan nhìn khóe mắt có điểm phiến hồng của Giang Tẫn Đường suy tư nói: “ Ý Cửu Thiên Tuế là, trẫm hẳn nên phái khâm sai* đi Giang Nam xem tình huống?
*Chức quan ngoại giao và điều tra. “...” Giang Tẫn Đường bỗng nhiên cảm thấy những phu tử mình thỉnh dạy cho Tuyên Lan đó đại khái đều là lấy danh tiếng lừa người, nếu không như thế nào sẽ đem Tuyên Lan dạy thành ngu như vậy.
Giang Nam tình hình thiên tai trải qua nửa năm không hề chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, mặc kệ là lũ lụt hay là ôn dịch, làm sao đến nỗi vào đông còn tàn sát bừa bãi, Giang Nam lại như cũ trình sổ con đòi tiền, đã chứng minh Giang Nam trên dưới cùng một giuộc, đều giấu diếm tình hình thực thế, lúc này Tuyên Lan phái quan khâm sai qua đó, có thể tra ra cái gì?
Giang Tẫn Đường kéo kéo khóe môi, bỗng nhiên hứng thú rã rời, không muốn cùng Tuyên Lan nói chuyện chính sự: “Bệ hạ anh minh.”
Tuyên Lan nhướng mày, nói: “Vậy trẫm sẽ tìm một người khâm sai thật tốt.”
Giang Tẫn Đường có lệ nói: “Bệ hạ vui vẻ liền tốt.”
Lúc này xe ngựa đã đến nơi náo nhiệt của đường Vinh Xương, Giang Tẫn Đường ngửi thấy mùi hương thanh ngọt của bánh hạt dẻ, y nhịn không được xốc màn xe lên nhìn thoáng qua, quả nhiên liền thấy đã tới Bát Bảo Lâu.
Bát Bao Lâu nổi tiếng với các loại điểm tâm, là cửa hàng điểm tâm được các tiểu thư ưa thích nhất, Giang Tẫn Đường đặc biệt thích ăn bánh hạt dẻ ở đây, chỉ là thứ này tiêu hóa không được tốt lắm, Trần đại phu rất ít khi đồng ý cho y ăn.
Sơn Nguyệt thấy Giang Tẫn Đường vém rèm lên, liền khom lưng nhẹ giọng nói: “Chủ tử, ta đi mua một ít?”
Giang Tẫn Đường liếc mắt nhìn Tuyên Lan một cái, ừ một tiếng, nói: “Bệ hạ đang tuổi thân thể phát triển, có một chút đói bụng, ngươi mua nhiều loại chút.”
Tuyên Lan: “...”
Sơn Nguyệt lĩnh mệnh, thực mau liền đem về một hộp điểm tâm, hắn làm việc săn sóc, bên chỗ Diêu Xuân Huy cũng đưa đi một phần.
Giang Tẫn Đường ngón trỏ thon dài dừng ở nắp gỗ đỏ của hộp điểm tâm, trắng đến chói mắt, làm Tuyên Lan nhanh chóng nhắm đôi mắt lại.
Hắn nghĩ tới ngày đó khi uống say chếch choáng, môi chạm được vào da thịt tinh tế.
Giang Tẫn Đường không so đó Tuyên Lan hôn y, Tuyên Lan cũng không so đo Giang Tẫn Đường đánh hắn, dường như không đề cập tới, liền có thể coi như không phát sinh.:)))
Tuyên Lan cảm thấy kì quái, rõ ràng cảm xúc trong kí ức rất ngắn ngủi, nhưng hắn đến bây giờ vẫn nhớ rõ cảm giác môi răng tiếp xúc với da thịt mềm mại.
Giang Tẫn Đương không phát hiện Tuyên Lan đang suy nghĩ, y cúi đầu nghiêm túc mở hộp ra, thấy bên trong đủ mọi loại điểm tâm đầy màu sắc, nhưng là bánh hạt dẻ chỉ có một khối, hiển nhiên là Sơn Nguyệt nhớ lời Trần đại phu dặn, không thể để y ăn nhiều.
Giang Tẫn Đường cầm khăn lau khô tay, cầm lấy bánh hạt dẻ muốn ăn, mới nhớ tới bên cạnh còn có người, ngước mắt nói: “Bệ hạ ăn sao? Cái bánh này in nhìn không tồi.”
Tuyên Lan bản tính ác liệt: “Trẫm thấy khối bánh trên tay ái khanh không tồi.”
Giang Tẫn Đường liếc hắn một cái, sau đó rũ mắt chính mình cắn một ngụm, rồi mới nói: “Ân, thần đã thay bệ hạ thử qua, xác thật hương vị không tồi.”
Tuyên Lan cười: “Cửu Thiên Tuế thật sự keo kiệt, một khối điểm tâm đều không muốn cho trẫm.”
Giang Tẫn Đường thong thả ung dung nói: “Thần cũng là vì tốt cho bệ hạ, bệ hạ tuổi còn nhỏ, ăn ngọt quá nhiều, hàm răng sẽ không tốt.”
Tuyên Lan: “...?” Vừa mới nãy không phải còn nói là thân thể đang tuổi phát triển sao?
Tuyên Lan nhưng thật ra lần đầu phát hiện, Giang Tẫn Đường cũng chỉ ăn như mèo ăn.
Hắn không nhúc nhích nhìn mấy cái điểm tâm ngọt nị nị* đó, Giang Tẫn Đường ăn xong một khối bánh hạt dẻ, cảm thấy mỹ mãn, đem hộp đồ ăn đóng lại, liền đưa ra bên ngoài phân phát cho những người khác ăn, Tuyên Lan một phen chế trụ cổ tay y: “Ngươi làm gì?
*Đồ ăn béo ngậy.Giang Tẫn Đường nói: “Bệ hạ không phải không ăn sao, thần chia cho hạ nhân bên ngoài, bọn họ đều thức dậy sớm, phỏng chừng là chưa kịp dùng cơm.
Tuyên Lan âm dương quái khí nói: “Cửu Thiên Tuế thật biết săn sóc hạ nhân, trẫm nói không ăn khi nào? Đặt ở nơi này, trẫm muốn mang về cung.”
Giang Tẫn Đường theo lời buông xuống, sửa sang lại ống tay áo một chút, bỗng nhiên thấy thực đau lòng thay Vương Lai Phúc.
Một cái tổ tông như vậy, nếu là ở trong phủ y, sẽ bị đánh một ngày ba lần.
Lúc này xe ngựa ngừng, âm thanh của Sơn Nguyệt truyền đến: “Chủ tử, tới pháp trường rồi.”
Giang Tẫn Đường nhìn về phía Tuyên Lan, Tuyên Lan nói: “Trẫm trộm ra đây.”
Đây là ý tứ không xuống.
Giang Tẫn Đường gật gật đầu, xố màn xe lên, được Sơn Nguyệt đỡ xuống xe ngựa, lúc này tuyết đã nhỏ chút, ngoài pháp trường có vô số bá tanh vây quanh, chờ xem gian thần bị chém đầu.
Diêu Xuân Huy sắc mặt trắng bệch, nhìn phụ thân đang quỳ gối trên pháp trường, nước mắt rơi như mưa.
Giang Tẫn Đường lãnh đạm hỏi: “Còn có cái gì muốn nói với hắn sao?”
Diêu Xuân Huy khóc lóc lắc đầu: “... Có thể thấy mặt phụ thân là đủ, không có lời muốn nói.”
Kỳ thật đứng trước sinh tử, còn có thể nói chuyện gì tốt đâu, có nói cũng là vô lực xoay chuyển trời đất.
Diêu Thụ trong ngày mùa đông chỉ mặc một cái áo tù đơn bạc, môi bị đông lạnh khô nứt, hắn dường như có cảm giác, ngầng đầu lên nhìn về phía bên này.
Hắn đầu tiên là đối với nữ nhi cười một chút, rồi sao đó bỗng nhiên trịnh trọng đối với Giang Tẫn Đường dập đầu lạy ba cái.
Các bá tánh kinh ngạc không thôi, Giam trảm quan vốn định ngăn lại, nhưng thấy xa xa là thân ảnh Giang Tẫn Đường, lại nhanh chống ngồi xuống, nghĩ thầm lời đồn đãi thế nhưng là sự thật, Diêu Thụ bán quan bán tước người đứng sau chống lưng là Cửu Thiên Tuế, bằng không thì sao Diêu Thụ bây giờ lại hướng hắn dập đầu?
Đều nói Giang Tẫn Đường tội ác tài trời, làm hại triều cương, Diêu Thụ lại nhìn thấy quân tử cốt ở thân mình mảnh khảnh của Giang Tẫn Đường.
Năm đó hắn phẩm cấp không cao, mới tới kinh thành làm quan, khi tiến cung tiểu thái giám đối với hắn không để bụng tìm cớ trốn đi, hắn vốn biết nơi đây, đi lầm đường, ở một cái cung xá rách nát thấy Giang Tẫn Đường cuộn tròn ở ven tường.
Khi đó Giang Tẫn Đường còn không phải uy chấn triều dã Cửu Thiên Tuế, chỉ là một tiểu hoạn quan đáng kinh, cả người đầy vết thương, hơi thở thoi thóp.
Diêu Thụ nổi lên lòng trắc ẩn, biết nếu còn để đứa nhỏ này như vậy, sẽ bị đông chết, vì thế hắn đi qua, móc ra hai cái bánh bao được thê tử chuẩn bị cho trước khi ra khỏi cửa,bởi vì vẫn luôn dùng giấy dầu bọc lại đặt ở trong lòng ngực, vẫn còn ấm áp, hắn đem bánh bao bỏ vào trong tay Giang Tẫn Đường, nói: “Ngươig sống ở trên đời, ai cũng không dễ dàng, thậm chí là khó, vẫn là muốn sóng sót, hài tử, ăn đi rồi đi tìm một chỗ ấm áp đợi, bằng không không sẽ chết.”
Giang Tẫn Đường ngẩng đầu, Diêu thụ mới thấy y sinh ra một gương mặt có thể nói là họa thủy.
Y đôi mắt đen nhánh, mở rất lớn, cũng không giống với hiện giờ luôn là mang theo vài phần cao cao tại thượng thanh lãnh.
Diêu Thụ nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn sống sao?”
Giang Tẫn Đường khéo mắt trượt xuống một giọt nước mắt, Diêu Thụ cũng không minh bạch nước mắt kia bao hàm những thăng trầm gì, nhưng là y tiếp nhận bánh bao, khập khiểng rời đi.
Phía trên pháp trường, gió lạnh giá rét, tuyết trắng đầy trời, Diêu Thụ đi một bước sai một bước, cho tới bây giờ sắp chịu chết, mà tiểu hoạn quan gầy yếu đáng khinh năm đó, thành Cửu Thiên Tuế kinh thành nói một không hai.
Khi Diêu Thụ nhờ người cầu Giang Tẫn Đường bảo hộ huyết mạch duy nhất của hắn, vốn không có ôm bất kỳ hy vọng gì, bất quá ân tình hai cái bánh bao, có thể nhớ rõ bao lâu? Nhưng là ngoài dự đoán, Giang Tẫn Đường như thế mà mạo hiểm đồng ý.
Báo quân một cơm tri ân, vạn người thóa cốt không sợ*.
*Báo ơn một bữa cơm, vạn ngươi phỉ nhổ không sợ.Diêu thụ nể hắn chân chính quân tử.
Giang Tẫn Đường nheo đôi mắt lại nhìn Diêu Thụ, trên mặt lại không có biểu tình, mười năm này người y đi tiễn đã quá nhiều, hiện giờ chết lặng, rốt cuộc không tìm trở về được nỗi đau thấu nội tâm năm đó.
Giam trảm quan thấy Giang Tẫn Đường không có tính toán cướp pháp trường, nhẹ nhàng thở ra, rút ra lệnh bài ném xuống đất: “Giờ Ngọ đã đến, hành hình!”
Trong tuyết trắng cây đao trong tay Đao phủ phản xạ chói mắt, Diêu Thụ nhắm mắt lại im lặng chịu chết.
Trong chóp mắt đao kia rơi xuống, Giang Tẫn Đường che khuất đôi mắt Diêu Xuân Huy, âm thanh lãnh đạm: “Nhìn có lẽ sẽ gặp ác mộng.”
Diêu Xuân Huy toàn thân đểu phát run, ngón tay gắt gao nắm lấy lò sưởi trong tay, nàng nghe thấy được vô số bá tánh hoan hô, vì thế nàng minh bạch, từ đây nàng không còn phụ thân.
Giang Tẫn Đường thu hồi tay, nhớ tới Tuyên Lan nói, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn lụa đưa cho Diêu Xuân Huy, nói: “Nén bi thương.”
Diêu Xuân Huy như cũ không xem phía trên pháp trường máu tươi đầm đìa, nàng cúi đầu nức nở nói: “Ta có thể thu liễm thi cốt phụ thân sao?”
Giang Tẫn Đường gật đầu, chấp thuận, bên cạnh có người nhanh chạy đến đem Diêu Xuân Huy đi trao đổi cùng Giam trảm quan.
Tuyên Lan đem một góc màn xe xốc lên, nhìn thấy Giang Tẫn Đường đang nói lời an ủi Diêu Xuân Huy, lại có chút không thoải mái, thế cho nên Giang Tẫn Đường vừa lên xe ngựa, liền thấy tiểu Hoàng đế mang theo gương mặt người trong thiên hạ đều đang thiếu nợ mình.
Y ngưng lại, ngồi xuống bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới hắn, Tuyên Lan lại mở miệng: “Kỳ thật trẫm cũng khá tò mò.”
Giang Tẫn Đường nửa mở mở mắt, có lẽ có vài phần lười nhác, nói chuyện đều mang theo giọng mũi, trêu người tâm gan ngứa ngáy: “Cái gì?”
Tuyên Lan cảm thấy tựa hồ có chiếc móc khều nhẹ trêu chọc trái tim hắn một chút, đến khi hắn muốn bắt lấy thì chiếc móc khi lại rụt trở về.
Khuôn mặt Tuyên Lan trầm xuống, nói: “Đều nói Cửu Thiên Tuế là đại nhân vật đứng sau lưng Diêu Thụ, không biết trẫm có thể hay không từ trong miệng Cửu Thiên Tuế nghe được lời nói thật.”
“Chuyện này không phải bệ hạ đã điều tra qua sao.” Giang Tẫn Đường có chút nghi hoặc: “Nếu là thần cùng chuyện này có quan hệ, bệ hạ như thế nào chuyện gì cũng không tra ra được.”
Tuyên Lan cười một tiếng: “Xem ra Cửu Thiên Tuế thật sự thanh thanh bạch bạch*.”
*Trong sạch.
Giang Tẫn Đường ôn nhu nói: “Đương nhiên.”
Trong lúc nhất thời không có ai nói nữa, mãi cho đến Thiên Tuế Phủ. Giang Tẫn Đường xuống xe ngựa, muốn bước vào cửa phủ, Tuyên Lan mới bỗng nhiên vén màn lên nói: “Cửu Thiên Tuế đưa tới người không có chút nào có thể nào vừa mắt, không bằng trẫm đưa cho Cửu Thiên Tuế mấy người tốt chút?”
Giang Tẫn Đường còn tưởng rằng tiểu Hoàng muốn ngậm bồ hòn*, kết quả là ngay lúc này lại nhắc tới, y thở dài một tiếng, cười nói: “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, chỉ tiếc thần hữu tâm vô lực**, bệ hạ vẫn là tự chính mình hưởng dụng đi.”
*Cam chịu. *Có lòng nhưng không thể làm được.Tuyên Lan nhớ tới khi quẫn bách đêm đó trong đầu đều là hình ảnh nét mặt xuân sắc của Giang Tẫn Đường, đột nhiên buông màn xuống, lạnh lùng nói: “Hồi cung!”
Xe ngựa một đường hướng tới hoàng cung mà chạy, Vương Lai Phúc đã sớm đứng chờ.
Tuyên Lan xuống xe ngựa đổi sang ngự liễn, bên trong huân hương ấm áp đến mơ màng sắp ngủ, hắn chống tay lên trán hỏi: “Vương Lai Phúc, thám tử phái đi Giang Nam đã đi chưa?”
Vương Lai Phúc nói: “Hồi bệ hạ, còn chưa có, bởi vì lần này nhiệm vụ trọng đại, bọn họ còn đang tuyển nhân thủ, bất quá trước tối nay có thể đi rồi.”
“Trẫm nhớ rõ Giang Tẫn Đường xuất thân ở một làng chài nhỏ của Giang Nam.”
Vương Lai Phúc nghĩ nghĩ, nói: “Đúng vậy, Cửu Thiên Tuế năm ấy sáu tuổi quê nhà gặp khó khăn, cùng cha mẹ chạy trốn tới kinh thành, rồi sau đó mới bị bán vào cung.”
“Thuận tiện bảo thám tử đi đến thôn đó tra xét xem.” Tuyên Lan nhắm mắt lại, “Trẫm muốn nhìn một chút, một cái làng chày nhỏ lụng bại như thế nào có thể dưỡng ra một ngươi như Giang Tẫn Đường.
Vương Lai Phúc cả kinh: “Ngài là nói... Thân phận Cửu Thiên Tuế có vấn đề?”
Tuyên Lan liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Trẫm chỉ là tò mò nơi Cửu Thiên Tuế sinh ra có bộ dáng gì thôi.”
Vương Lai Phúc bị cái liếc mắt làm lạnh cả người, nhanh chóng cúi đầu nói: “Vâng, nô tài lập tức liền đi.”