Chương 10: Bị chó cắn

Trên má trắng nõn của Giang Tẫn Đường in dấu răng thập phần dễ thấy, một ngụm này của Tuyên Lan cắn không nhẹ, hiện tại vẫn còn nhè nhẹ đau từng đợt từng đợt.

Y vô biểu tình đứng lên, “Bệ hạ uống nhiều quá, hồi cung nghỉ ngơi đi.”

Tuyên Lan nhìn chằm chằm dấu răng trên mặt y, vô thức liếʍ liếʍ răng nanh bén nhọn một chút.

Các loại cảm xúc non mền tựa hồ vẫn còn lưu lại trên đầu răng, quanh mũi còn tràn ngập mùi hoa đường lãnh đạm, Tuyên Lan càng cảm thấy gian nan Hắn là bị bị điên sao? Vừa rồi thế nhưng muốn hôn Giang Tẫn Đường?!

Điều do tên hoạn quan này sinh ra quá đẹp, như là hồ ly tinh, ai có thể cầm cự được.

Tuyên Lan cho là chính mình tìm đước lý do rồi, ánh mắt nhìn Giang Tẫn Đường cáng thêm ghét bỏ, lạnh lùng nói: “Cửu Thiên Tuế nếu đã có người trong lòng, vẫn là thu liễm chút, đừng cô phụ Phúc Lộc quận chúa.”

Giang Tẫn Đường rũ mắt nhìn mặt đất, hành lễ: “Vi thần cung tiễn bệ hạ.”

“.....” Tuyên Lan hừ lạnh một tiếng, lại tức giận hơn lúc nãy phất tay áo bỏ đi.

Sơn Nguyệt chạy nhanh lại đây, khẩn trương hỏi: “Chủ tử, ngài không có việc gì chứ?!”

“Không có việc gì.” Giang Tẫn Đường mìm môi, sắc mặt cực kì khó coi, “Về sau nếu Tuyên Lan lại đến, nói thẳng là ta đã chết, không gặp.”

Sơn Nguyệt sửng sốt, nghĩ thầm vừa rồi tiểu Hoàng đế hẳn là đắc tội chủ tử quá mức..... Chủ tử đối mặt với mọi chuyện trên thế gian này phần lớn đều có thái độ đạm niên, xem ra tiểu Hoàng đế lại trẻ con hồ nháo, hắn rốt cuộc làm cái gì mà chủ tử sinh khí như thế?”

Nghĩ tới đây, Sơn Nguyệt bỗng nhiên thấy dấu răng trên mặt Giang Tẫn Đường, cả kinh nói: “Chủ tử, mặt ngài làm sao vậy?!”

Giang Tẫn Đường giơ tay sờ sờ dấu răng, đè nặng thanh âm tức giận: “Bị chó cắn.”

Sơn Nguyệt: “..... Nhưng là trong phủ chúng ta, không có nuôi chó a.”

Giang Tẫn Đường xuy một tiếng: “Là chó hoang bên ngoài.”

Y không nghĩ lại nhắc tới chuyện này, nói: “Ngươi đi tìm Xa Y nói một tiếng, cho hắn nhìn chằm chằm Lễ Bộ, mau chống cấp làm hôn sự cho Tuyên Lan.”

Vẫn là phải có cái nữ nhân làm ấm giường mới được, nếu không tên chó con Tuyên Lan này chẳng phải là sẽ suốt ngày đi khắp nơi khinh bạc người khác sao.

“Đế hậu đại hôn chỉ sợ không nhanh được.” Sơn Nguyệt nói: “Ta xem ý tứ Lễ Bộ, hẳn là phải chờ tới sang năm.”

Giang Tẫn Đường trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Trong phủ ta mấy người kia đâu?”

Sau khi Giang Tẫn Đường cầu thú Diêu Xuân Huy, trong phủ liền vẫn luôn không ngừng được nhét người vào, đều là vì lấy lòng y, trông cậy vào y có thể giúp bọn họ trong chốn quan trường thuận lợi hơn.

Sơn Nguyệt nói: “Đều ở phía sau hậu viện, ngài lúc trước không phải phân phó chờ mấy ngày nữa đều đuổi hết sao.”

“Chọn hai người xuất sắc.” Giang Tẫn Đường lạnh lùng nói: “Suốt đem nhét vào trên long sàng Tuyên Lan cho ta.” .:)))))))))



“.....A?” Sơn Nguyệt mờ mịt: “Đưa đi cho bệ hạ?”

“Hắn nên hạ hỏa.” Giang Tẫn Đường nhấp môi nói.

Gia đình bình thường nếu có hài tử lớn như Tuyên Lan, đã sớm biết chuyện người lớn, uống hoa tửu* liền không nói, ai không dưỡng mấy nha đầu thông phòng đâu, nhưng là Tuyên Lan cho đến hôm nay vẫn là còn nhỏ, mới vừa nãy thời điểm đè ở trên người y thế nhưng còn đỉnh y**, thật sự là cần thiết đưa cho hắn hai nữ nhân hạ hỏa.

*Quán rượu có phục vụ nữ đóoooo=)))))

**Là nghĩa z đóooo dịch ra mắc cớ lắm-.-



Sơn Nguyệt cảm thấy kì quái, Giang Tẫn Đường như thế nào đột nhiên quan tâm việc nhỏ này, nhưng là chủ tử phân phó, hắn phải làm theo cũng không nói nhiều, đáp một tiếng liền tự mình đi chọn người.

Giang Tẫn Đường ngồi trở lại trên ghế, muốn tiếp tục ván cờ lúc nãy chưa xong, mới thấy bàn cờ cùng mấy quân cờ đều bị Tuyên Lan ném đi, giờ phút này trên mật đất một mảnh hỗn độn.

Y có chút tâm phiền ý loạn, ngón tay lại sờ lên dấu răng lồi lõm kia, cả người có loại cảm giác không khỏe.

Người Tuyên gia y gặp qua không ít, như thế nào có thể sinh ra một tên chó hỗ trướng như Tuyên Lan vậy.

Y càng nghĩ càng tức giận, ngón tay vòng vòng ở bên môi gõ vài cái với trạm canh gác, lập tức có hắc y ám vệ xuất hiện, cung kính nói: “Chủ tử, có việc gì phân phó?”

Giang Tẫn Đường nheo đôi mắt lại: “Cho một chút đồ vật vào thức ăn của Tuyên Lan, tối nay cho hắn thêm tận hứng.”

Ám vệ sửng sốt, hắn tiếp nhận không ít nhiệm vụ gϊếŧ người, nhưng là hạ dược người khác vẫn là lần đầu làm.

Giang Tẫn Đường nghĩ nghĩ Tuyên Lan như vậy, lại nói: “Hai người phỏng chừng không đủ, ngươi nói Sơn Nguyệt chọn nhiều thêm mấy người.”

Ám vệ: “..... Vâng.”

......

Sáng sớm ngày hôm sau, Sơn Nguyệt liền truyền tới tin tức, nói tối hôm qua mấy mỹ nhân được đưa vào cung toàn bộ đều bị tiểu Hoàng đế tống cổ đến dịch đình lập tức chờ làm cung nữ.

Giang Tẫn Đường chậm rì uống ngụm trà, hỏi: “Chân chính thành nam nhân, còn không vui?”

Sơn Nguyệt biểu tình một lời khó nói hết, nói: “Theo thám tử của chúng ta nói, bệ hạ thấy trong tẩm điện có mấy cái nữ nhân liền lập tức giận dữ, đem toàn bộ người đều đuổi ra, các mỹ nhân đến góc áo bệ hạ còn chưa có sờ đến, đã bị Vương Lai Phúc dẫn theo các tiểu thái giám ném tới dịch đình.”

Giang Tẫn Đường bất ngờ: “Hắn không chạm vào mấy nữ nhân kia?”

“Không.” Sơn Nguyệt ho khan một tiếng: “Ngài không phải cho người hạ dược bệ hạ sao, bệ hạ đêm qua phỏng chừng không qua dễ chịu, sáng nay khi Vương Lai Phúc hầu hạ bệ hạ rời giường thấy hắn vẻ ngoài chật vật, còn nói ngày sau nhất định sez trả thù ngài gắp trăm ngàn lần.”

Giang Tẫn Đường tâm tình không tồi, nói: “Ta là một cái thái giám, cái loại dược này đối với ta vô dụng, bất quá.....” Y có điểm nghi hoặc: “Hắn trúng dược, lại đối mặt với mấy mỹ nhân thế nhưng lại đem người đuổi đi, có phải hay không.....”

Sơn Nguyệt: “.......”

Sơn Nguyệt cảm thấy có chút kinh khủng.

Tưởng tượng như vây, xác thật quá không thích hợp a, tiểu Hoàng đế chẳng lẽ... Không được?

Hắn đang muốn nói gì đó, Giang Tẫn Đường lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Nhìn cũng không gống như là không được a....”

Sơn Nguyệt: “... Cái gì?”

“Không có gì.” Giang Tẫn Đường nói: “Mấy cô nương kia không hưởng được bao nhiêu phú quý, cũng không nên vô cớ chịu tội, qua mấy ngày ngươi liên hệ người đưa các nàng ra khỏi cung đi, cấp chút lộ phí đưa khỏi kinh thành.”

“Vâng.” Sơn Nguyệt đáp lời.

Giang Tẫn Đường buông chén trà, đứng dậy đi thư phòng xử lí công vụ, trong thư phòng hồ sơ các vụ ác đã chất thành núi, làm y xoa xoa giữa mày, thậm chí muốn hạ lệnh đem toàn bộ dọn vào cung cho tự Tuyên Lan xử lý.

Mở cửa sổ ra, gió bên ngoài mang theo hương hoa mai ùa vào, Giang Tẫn Đường ho khan một tiếng, ngồi ở cạnh thư án, liền thấy trên bàn có một bản tấu chương, mặt trên viết ở Giang Nam lại nổi lên thiên tai, thỉnh cầu triều đình chi ngân sách cứu tế.

Bắt đầu từ mùa hạ năm ngoái, đầu tiên là phát lũ lụt, ruộng đất bị mất mùa, phòng óc bị hủy, bá tánh dân chúng lầm than, triều đình đã bỏ ra rất nhiều vàng bạc, lũ lụt có hơi giảm bớt thì lại nổi lên ôn dịch.

Bảy tháng, triều đình đã liên tục chấp bút tám mươi mấy lần cứu tế Giang Nam, sổ con thỉnh cầu ngân sách vẫn từng quyển được dâng lên trên.

Giang Tẫn Đường nhìn tấu chương trong tay, sắc mặt nhàn nhạt, đem nó trực tiếp ném vào chậu than, ngọn lửa nháy mắt nuốt trọn, đem tấu chương chậm rãi hóa thành tro tàn.

......

Thời gian thật sự rất mau, đảo mắt đã tới ngày Diêu Thụ bị trảm, hôm nay Tuyên Khác hạ chỉ khai ân, tạm thời giải trừ cấm túc cho Giang Tẫn Đường, cho phép y tiến cung gặp Diê Xuân Huy, đưa nàng đi gặp phụ thân lần cuối.

Diêu Xuân Huy không dám để tang, chỉ là mặc một thân váy dài thuần tịnh, đứng ở của cung điện đợi thật lâu, rốt cuộc thấy đỉnh đầu kiệu được người nâng từ từ đến đây.

Trong cung không có hậu phi, cũng không có Thái hậu, theo lí thuyết có thể ngồi trên kiệu trong cung chỉ có một mình Hoàng đế, nhưng là Cửu Thiên Tuế thân thể không tốt, Hoàng đế đặc biệt khai ân, cho phép y ở trong cung được phép dùng kiệu thay đi bộ, này rốt cuộc có phải ý của Hoàng đế không cũng khó mà nói.

Kiệu dừng lại, một bàn tay thon dài trắng sứ vén màn kiệu lên, lộ ra gương mặt diễm lệ kinh người.

Giang Tẫn Đường hôm nay mặc một thân cẩm y màu thiên xanh*, bên ngoài khoác áo lông chồn màu trắng, nhìn thanh nhã ôn nhuận, nhưng lại cực kì gống một quý công tử thế gia.

*Màu xanh (bầu trời).

“Cửu Thiên Tuế.” Diêu Xuân Huy nhanh đến hành lễ.

“Ân.” Giang Tẫn Đường nhàn nhạt gật đầu: “Ngươi lên phía sau kiệu đi.”

Diêu Xuân Huy lắc đầu: “Ta... Ta đi bộ được.”

Nàng không dám đi quá giới hạn ở trong cung, rốt cuộc nàng llaf nữ nhi tội thần, nơi chốn đều phải cẩn thận tránh làm nổi bật.

Giang Tẫn Đường không có cưỡng bách, chỉ là kêu Sơn Nguyệt đưa cho Diêu Xuân Huy một cái lò sưởi, liền buông màn kiệu xuống.

Bên ngoài đất trời đều là băng tuyết, gió lạnh thấu xương, nhưng mà bởi vì có lò sưởi trong tay, Diêu Xuân Huy lại một chút cũng không thấy lạnh.

Thời điểm gần tới cưa cung, đã sớm có một chiếc xe ngựa huyền sắc đang chờ, Sơn Nguyệt thấy Vương Lai Phúc canh giữ bên xe ngựa mí mắt liền nhảy dựng, trức giác không tốt, chờ đến gần, Vương Lai Phúc cười: “Cửu Thiên Tuế an.”

Giang Tẫn Đường vén màn kiệu lên: “Vương công công như thế nào ở chỗ này?”

Đôi mắt tròn xoe của Vương Lai Phúc cười cong cong: “Hôm nay tuyết lớn, bệ hạ sợ Cửu Thiên Tuế bị lạnh, cố ý chuẩn bị một chiếc xe ngựa, bên trong huân thang ấm áp, thính Cửu Thiên Tuế dời bước lên xe ngựa.”

“Không cần.” Giang Tẫn Đường không biết Tuyên Lan lại làm ra chủ ý quỷ quái gì, trực tiếp cự tuyệt: “Ta đã chuẩn bị xe.”

Vương Lai Phúc vẻ mặt đau khổ nói: “Cửu Thiên Tuế, ngài đừng làm khó dễ nô tài a, bệ hạ phân phó xuống nô tài nếu làm không được, sẽ bị phạt.”

Giang Tẫn Đường: “.....”

Giang Tẫn Đường hạ kiệu, Vương Lai Phúc vui vẻ ra mặt nhanh chống để ghế gấp xuống, khôm người thỉnh Giang Tẫn Đường đi lên.

Giang Tẫn Đường liếc hắn một cái, dẫm lên ghế gấp, vừa mới lên xe ngựa, đã bị một bàn tay trực tiếp túm vào trong, Sơn Nguyệt lập tức tiến lên, Vương Lai Phúc nhanh chong ngăn lại: “Không có việc gì không có việc gì! Tạm thời đứng nóng nảy!”

Sơn Nguyệt nhìn chằm chằm xe ngựa nói: “Bên trong là ai?!”

Vương Lai Phúc nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Đại nhân, ta còn có chút sự tình trên người, phiền toái ngài chăm sóc tốt Cửu Thiên Tuế.”

Thế nhưng nói muốn đi, Sơn Nguyệt nháy mắt minh bạch bên trong xe ngựa là ai.

Dám đối với Giang Tẫn Đường như vậy, còn có ai.

Hắn do dự một chút, chung quy không nhiều chuyện, thu lại bội kiếm đưa cho người hầum xoay người lên ngựa, vung tay lên: “Xuất phát!”

Diêu Xuân Huy trên xe ngựa Giang Tẫn Đường chuẩn bị, nàng tận mắt nhìn thấy Giang Tẫn Đường bị túm vào trong, lo lắng không thôi, vẫn luôn cách cửa sổ nhìn ra xem, lại thấy bên trong không có chút động tĩnh nào.

“Quận chúa không cần lo lắng.” Tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh nhẹ giọng nói: “Kia chính là Cửu Thiên Tuế, hắn sẽ không có việc gì.”

Diêu Xuân Huy cắn môi nói: “Nguyên nhân chính vì hắn là Cửu Thiên Tuế.”

Nếu là người khác, nào có to gan như vây! Nàng đại khái đoán được bên trong là ai, trong lòng càng thêm nôn nóng rồi lại bất lực.

Hai chiếc xe ngựa một trước một sau, Sơn Nguyệt mang theo vài người cưỡi ngựa bảo hộ xung quanh, hướng pháp trường mà đi.

Trong xe ngựa ấm áp như xuân, Giang Tẫn Đường bị kéo lên cơ hồ là ngã vào trong xe ngựa, vốn là váng đầu hoa mắt, càng đừng nói tới là bị đυ.ng vào một bức tường thịt rắn chắc.

Tuyên Lan mặc một thân thường phục, thâm trầm huyền sắc làm hắn càng thêm trầm ổn, không giống thiếu niên lang mười tám tuổi, nhưng là lúc này đây ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Giang Tẫn Đường lại mang theo tràn đầy ác liệt từ thiếu niên: “Cửu Thiên Tuế đây là làm sao vậy, thấy vị hôn thê liền như thế vui mừng, thế nhưng đi đường đều không được?”

Giang Tẫn Đường rốt cuọc ngồi xong, nhẹ nhàn thở hổn hển, ngước mắt nhìn về phía Tuyên Lan, dối trá nói: “Thần là thấy bệ hạ, vui vô cùng.”

“Phải không.” Tuyên Lan ôm cánh tay: “Trẫm như thế nào không có nhìn ra Cửu Thiên Tuế tâm trạng vô cùng tốt?”

“Đại khái là thần cảm xúc nội liễm.” Giang Tẫn Đường nhàn nhạt nói: “Bệ hạ làm gì vậy?”

“Nghĩ đến Cửu Thiên Tuế lần đầu ái mộ một người , không có kinh nghiệm, có lẽ không biết khi Phúc Lộc quận chúa rơi lệ nên đưa một chiếc khăn lụa, cho nên cố ý nhắc nhở Cửu Thiên Tuế.” Tuyên Lan nói: “Thuận tiện còn có một việc muốn hỏi Cửu Thiên Tuế mộ chút.”

Giang Tẫn Đường đại khái đoán được hắn muốn hỏi cái gì, lẳng lặng nhìn hắn.

Quả nhiên Tuyên Lan nói: “Hôm qua Nội Các có vị đại nhân, nói tình hình Giang Nam thiên tai tám trăm dặm khẩn cấp đưa tấu chương đến trên bàn Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế chưa phê duyệt cũng chưa chuyển qua Nội Các, mà là trực tiếp thiêu không màn lê dân bá tánh Giang Nam, Cửu Thiên Tuế có biết hay không?”

“Biết.” Giang Tẫn Đường đạm thanh nói: “Thần đích xác đem thiêu tấu chương.”

Tuyên Lan mi nhăn lại: “Giang Nam tình hình thiên tai đã cấp bách, vô số bá tánh trôi dạt khắp nơi, bạch cốt với xác chết đói đầy đất, Cửu Thiên Tuế áp xuống tấu chương, triều đình không có kịp thời cứu tế, sẽ làm vô số bá tánh vô tội uổng mạng?!”

Giang Tẫn Đường dưới sự chất vấn của đế vương, bỗng nhiên cười: “Kia bệ hạ biết quốc khố còn có bao nhiêu bạc sao?”