Chương 15
Mặc dù Cố Ngôn Chi đem dạ minh châu cất ở trong ngực, ánh sáng lục sắc vẫn có thể xuyên thấu qua tầng tầng quần áo phát ra bên ngoài. Điều này không thể nghi ngờ để cho người kia một mục tiêu phi thường tốt.
Đầu tiên Cố Ngôn Chi khi nhìn ánh mắt người kia đã bắt đầu đề cao cảnh giác, người kia, rất nguy hiểm.
Biết thân thể này không thể dùng được nội lực, Cố Ngôn Chi nghĩ nghĩ các loại biện pháp rèn luyện thân thể của mình để phối hợp, tuy rằng nội lực không có cách nào ngưng tụ được, nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với ban đầu.
Nhưng dù vậy, dần dần cảm giác lực bất tòng tâm vẫn dâng lên trong lòng. Tên kia tuyệt đối không phải người đơn giản, chỉ riêng từ ánh mắt giống chim ưng trảo bắt con mồi không lưu tình có thể nhìn ra.
Tên kia càng tới càng gần, Cố Ngôn Chi cơ hồ chỉ có thể trốn tránh. Có điều dù trốn thế nào, dạ minh châu trong ngực lại là thứ không hợp thời làm bại lộ vị trí của y.
Cố Ngôn Chi lấy dạ minh châu ra nói: “Ngươi muốn hả, đi nhặt đi!” Vừa dứt lời, dạ minh châu liền lấy một độ cung xinh đẹp bay ra ngoài, thoạt nhìn như là sao băng rơi xuống, tốc độ lại mỹ lệ.
Người kia quả nhiên chạy theo hướng dạ minh châu rơi. Cố Ngôn Chi lại nhanh chóng bốc cát ném thẳng vào mắt tên kia.
Do hắn chỉ bị sơ hở trong nháy mắt mới bị thế, nên Cố Ngôn Chi lại đi qua đá vào chỗ yếu hại của nam nhân.
Với Cố Ngôn Chi mà nói, cũng không thể cho là âm chiêu tổn chiêu, chỉ cần có thể đả bại đối thủ chính là hảo chiêu. Cho nên dù chỉ một chút y vẫn cảm thấy không tốt chỗ nào!
Vừa định đi qua nhặt dạ minh châu, thì đã có người đem nó nhặt lên.
Lục sắc dạ minh châu nhu hòa chiếu vào mặt Trần Khiêm Quân, làm cho khuôn mặt trở lên khuynh thành tuyệt sắc.
Trần Khiêm Quân khẽ cười cười, nói: “Thứ này chính là vô giá, ngươi nhẫn tâm ném nó.”
Cố Ngôn Chi cười lạnh đáp: “Có vô giá cũng kém hơn với mạng ta. Nói thật, thân thể này của ngươi quả thực kém tới cảnh giới nhất định, ngươi thật sự không lo lắng mà đi rèn luyện?”
Trần Khiêm Quân nói: “Giúp ta rèn luyện thân thể là nhiệm vụ vĩ đại, tạm thời giao cho ngươi.”
Cố Ngôn Chi: “…” Y vừa rồi chẳng lẽ bị người chiếm tiện nghi?
Khóe miệng y hơi cong, nguyên lai tên mặt lạnh này cũng có thiên phú lãnh tiếu ha.
Nhìn Trần Khiêm Quân cùng đối tên kia so chiêu, lòng y nhàn nhã thanh thản đứng ở một bên nhìn.
Thỉnh thoảng khen bản thân mình một chút. Nhìn thân hình kia, độ nhạy bén kia, mỗi một động tác đều phi thường đúng chỗ. Quả nhiên không hổ là thân thể của mình!
Trần Khiêm Quân nhanh chóng bắt được tên kia, trong lúc không chú ý, đã để tên kia phát đạn tín hiệu lên trời.
Hắn lập tức thay đổi sắc mặt. Lập tức đem tên kia đánh nhất xỉu.
Lôi từ trên người một cái bao, phi thường nhanh chóng đem tên kia trói lại, treo ở trên cây, lại đem dạ minh châu chôn ở phía dưới.
Cố Ngôn Chi đoán được gì đó, đem đai lưng quấn quanh thân cây thành nhiều vòng. Rồi kéo Trần Khiêm Quân trốn ở một bên.
Trần Khiêm Quân nhỏ giọng giải thích với Cố Ngôn Chi: “Hiện giờ bên trong miếu đã hoàn toàn bị những tên này khống chế, bọn họ nhân số đông đảo, hiện tại chỉ có thể dùng cách này dẫn bọn chúng tới, chúng ta đi cứu người trước.”
“Cái gì? Ngươi muốn ta đi cứu người?” Mặt Cố Ngôn Chi nhất thời giống như đang ăn ruồi bọ, để đi y cứu người còn khó khăn gấp trăm lần hơn gϊếŧ người.
Trần Khiêm Quân lui một bước: “Tự ngươi đi cũng được.”
“Cái gì? Ngươi muốn dùng mặt ta cứu người?”
Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Cố Ngôn Chi hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, nhưng vẫn đi theo Trần Khiêm Quân vào trong miếu.
“Tốc chiến tốc thắng, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ ở bên ngoài ngốc bao lâu? Đừng để đến lúc đó hai mặt giáp công, cứu người không thành còn bị gϊếŧ.” Cố Ngôn Chi với chuyện cứu người một chút hứng thú cũng không có.
Hai người lặng lẽ ẩn núp ở bên ngoài Đại Hùng bảo điện, nhìn xuyên qua cửa sổ, hòa thượng bên trong bị trói lại ném ở chính giữa bảo điện, xung quanh đứng đại khái bốn năm người.
Nhìn y phục những tên này, quả nhiên cùng lần trộm huyết ngọc phượng hoàng trước chính là một tổ chức. Mà tên phi tặc khinh công không tồi tồi võ công thường thường kia cũng ở trong đó.
Một cái đại hán mặt đen nói: “Vẫn là lão Đại nghĩ thật chu đáo, biết buổi tối không có người tới miếu, nên để chúng ta canh giữ ở đây.”
Lại một tên đại hồ tử nói: “Hừ, ăn chay vài ngày, mặt lão tử đã biết thành rau xanh.” Nói xong hắn lại quay đầu nói với tên phi tặc: “Tặc ca, ngươi nhanh đem huyết ngọc phượng hoàng thu vào tay, tới lúc đó chúng ta thu phục dạ minh châu xong sẽ lập tức đi phục mệnh.”
Kẻ được xưng là tặc ca phi tặc nói: “Chỉ sợ lúc này huyết ngọc phượng hoàng không dễ dàng tới tay.”
Mặt đen nói: “Ngươi không phải nói nếu thứ ngươi muốn, không có ngươi trộm thì sẽ không xong sao?”
Phi tặc lại nói: “Hừ, bán mạng cho các ngươi, lão tử thiếu chút nữa không về được.”
Nói đến chuyện này, đám người có mặt lại tức giận, lấy hòa thượng bị trói ở giữa điện làm bao cát vừa đấm vừa đá, cả giận nói: “Rốt cuộc là ai gϊếŧ huynh đệ chúng ta?”
Phi tặc nghĩ nghĩ, nói: “Nhìn võ công mấy người đó, chỉ sợ không phải người dễ dàng đối phó.”
“Hừ, ngươi không được quên chúng ta là ai, chẳng lẽ còn có người chúng ta vô pháp đối phó?” Những tên khác lập tức không tán thành nhận định của phi tặc nên ra tiếng phản bác.
Trần Khiêm Quân lại nhìn thoáng qua người ở bên trong rồi tính toán đám người bên ngoài phỏng chừng cũng nhanh trở lại, hắn muốn tranh thủ thời gian này giải quyết bốn tên kia.
Hắn chỉ chỉ chỗ không xa Đại Hùng bảo điện nói với Cố Ngôn Chi: “Ngươi đến gác chuông đánh ba tiếng, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu canh (1) đánh ba tiếng trống, tiếp đó trốn đi là được.”
(1): Lầu để đánh dấu giờ ngày xưa á.
Một chiêu đả thảo kinh xà quả thật không tồi, bất quá, Cố Ngôn Chi bĩu môi, trốn đi là loại chuyện y không muốn làm.
Y nhìn nhìn người ở bên trong, dùng sức đá ván cửa một cái, sau đó xoay người chạy đến gác chuông. Y cũng sẽ không làm không công để người khác lợi dụng, ít nhất cũng để cho hắn tìm chút phiền toái thì trong lòng mới sảng khoái được.
Trần Khiêm Quân: “…”
Lúc này hắn đương nhiên không dư thừa thời gian đi quản Cố Ngôn Chi, người trong đại điện nghe thấy thanh âm cũng đã vọt ra.
Cố Ngôn Chi chạy đến gác chuông, dùng sức đánh vài cái, đoán rằng đồng bọn ở bên ngoài cũng đã chạy vào, y lại tiếp tục đánh hai cái, mới từ nhảy xuống bên cạnh gác chuông.
Y chạy chậm lên lầu canh, chờ đám người chạ tới gác chuông, y mới bắt đầu dùng sức đánh trống. Dụ đám người đó tới lầu canh bên này.
Sau đó y canh giữ ở cửa lối lên lầu canh, tới một tên dùng chày trống đánh đầu một tên.
Cũng may lầu canh không lớn, cầu thang gỗ cũng chỉ đủ một người lên xuống, y thuận thế từng bước từng bước đem đám người thả xuống.
Đám người đều bị ăn đau một lần rốt cục nhớ tới đem cầu thang gỗ chém đứt.
Cố Ngôn Chi cười một tiếng nói: “Giờ mới nghĩ tới, các ngươi đã ngốc đến vậy?”
Mấy người kia hừ lạnh một tiếng, lập tức nhảy lên lầu canh.
Cố Ngôn Chi lắc lắc đầu, không đợi bọn chúng đứng vững đã liên hoàn đá xuống đất, đem tất cả đá xuống hết chỉ còn y cũng thuận thế nhảy xuống lầu canh, đem đám người trở thành đệm êm, dùng sức giẫm nửa ngày mới chạy tới chỗ Đại Hùng bảo điện.
Lúc này Trần Khiêm Quân đã thoải mái giải quyết xong đám người bên trong. Thấy phía sau Cố Ngôn Chi chạy theo một đám người, lập tức chạy lại hỗ trợ.
Cố Ngôn Chi nhìn nhìn, đánh giá dựa vào nội lực của mình, đối phó vài tên này qúa dư dả, vì thế ở một bên xem cuộc chiến, thường thường còn nói: “Công kích bên trái, bên phải, xoay người, nhảy lên.”
Trần Khiêm Quân: “…” Hắn đang đánh nhau.
Một đám hòa thượng: “…” Ngươi rảnh như vậy có thể cởi trói giúp chúng ta không được sao?
Chờ Trần Khiêm Quân đem cả đám bắt được hết, Cố Ngôn Chi lập tức lấy đai lưng của chúng cởi ra trói tay lại. Xem ai không vừa mắt còn đá cho mấy đá.
Trần Khiêm Quân đi đến trước mặt phi tặc, xuất ra một khối thiết bài, hỏi: “Cái này ở đâu mà có?”
Phi tặc nhìn thiết bài, trên mặt lộ ra ánh mắt kinh ngạc, trả lời rất nhanh: “Là tặc gia gia ta trộm.”
“Trộm từ trên người ai?” Trần Khiêm Quân lại hỏi.
Cố Ngôn Chi ở một bên nghe lắc lắc đầu nói: “Ngươi hỏi thế hắn không nói đâu.”
Nói xong đem phi tặc tới chỗ đám người bên trong, sau đó dùng lực đá một cước vào tên đồng lõa mặt đen, ở giữa chỗ mà nam nhân yếu ớt nhất, để hắn đau đến lăn lộn đất.
Thấy phi tặc bất vi sở động, Cố Ngôn Chi lập tức liên hoàn đá vào những tên còn lại.
Trần Khiêm Quân: “…”
Các hòa thượng: “Thiếu hiệp có thể cởi trói cho chúng ta trước?”
Cố Ngôn Chi hỏi: “Các ngươi cũng muốn bị đá?”
Các hòa thượng: “A di đà phật, thí chủ chớ tạo sát nghiệt.”
Cố Ngôn Chi nghe xong cười cười, nói: “Thứ nhất, ta chưa bao giờ cho các ngươi tiền nhan đèn, cho nên ta không phải thí chủ các ngươi; thứ hai, ta không có gϊếŧ bọn họ, chỉ đá vào chỗ yếu hại mà thôi. Nếu các ngươi không có hứng thú, ta liền đá chúng.”
Mấy tên lăn lộn trên mặt đất nghe vậy lập tức nói: “Đó là đồ của hắn, ngươi sao lại muốn đá chúng ta?”
Cố Ngôn Chi nhướn mày nói: “Ta cao hứng.”
Cố Ngôn Chi lộ ra vẻ mặt đáng khinh, nhìn về phía tên phi tặc nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ đá ngươi bên trái hay là bên phải, hoặc là trực tiếp đem ngươi phế đi?”
Phi tặc thấy thế lập tức nói: “Không phải ta không nói, nhưng ta nói đó là một con đường chết a.”
Nghe vậy, Cố Ngôn Chi hiểu rõ mà nhìn thoáng qua mấy tên lăn lộn trên mặt đất, đi qua lại đạp mấy cái, nói: “Vậy không bằng trước tiên nói về việc ai phái các ngươi tới đi.”
“Chúng ta thà chết cũng không nói!” Mấy tên đang nằm đất nói rất có khí khái.
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi kinh ngạc nói: “Ai muốn các ngươi chết, ta có biện pháp cho các ngươi sống không bằng chết.”
Nói xong nhặt một cái đại mõ của hòa thượng, đem mấy người kia đập tới hôn mê.
Phi tặc thấy thế lập tức đem toàn bộ mọi chuyện nói ra hết.
Cố Ngôn Chi vừa lòng gật đầu, nhưng rồi hắn cũng bị đập tới ngất xỉu, y mới hất càm lên nhìn Trần Khiêm Quân, ý là câu hỏi nhất định phải sử dụng bạo lực!
“Hai vị thiếu hiệp hãy thả chúng ta ra đi.” Thấy bọn họ rốt cục đã xử lý xong, mấy hòa thượng mới lại một lần run rẩy mở miệng thỉnh cầu.
Trần Khiêm Quân lập tức cắt đứt dây thừng trên người.
Cố Ngôn Chi lúc này mới nhớ tới mục đích tới đây, nói với hòa thượng thoạt nhìn lớn tuổi nhất: “Gia tới đây quả thật có chút vấn đề muốn hỏi.”
Hòa thượng kia được cởi trói, giật giật bả vai bị trói đến đau nhức, nói: “Lão nạp biết, hai vị chắc là tới hỏi nhân duyên đi?”