Chương 8: Trêu chọc

Mà Trương Nguyệt Manh, người có liên quan trực tiếp đến chuyện này, lại chỉ thờ ơ liếc nhìn họ một cái rồi tiếp tục đọc sách như không có chuyện gì xảy ra.

Trong lớp, hai chàng trai điên cuồng đánh đấm dữ dội, tôi một đấm, cậu một đấm, chẳng ai chịu thua ai. Mà những người khác nhàn rỗi đứng xem náo nhiệt cũng không có ai đứng ra can ngăn.

Cho đến khi chuông vào lớp vang lên, hai người họ vẫn chưa có xu hướng dừng lại.

Sau đó có người hô “Giáo viên đến rồi”. Mọi người đang đứng thành một đoàn nhanh chóng chạy về vị trí của mình, ngoan ngoãn ngồi xuống. Nhưng thi thoảng lại có ánh mắt nhìn về phía hai người họ.

Quả nhiên, một loạt tiếng giày cao gót vang lên, một cô giáo bước vào.

Khi nhìn thấy hai cậu học sinh đang vật lộn trong lớp, vẻ mặt cô ấy lập tức trở nên u ám.

"Dương Mục Thần, Lôi Thiếu Tuyệt, hai cậu đi ra ngoài!”

Hai người đang đánh nhau kịch liệt nghe thấy vậy cũng dần dần thả tay xuống rồi tách nhau ra, nhưng hai người vẫn tiếp tục khıêυ khí©h nhìn khuôn mặt của đối phương bị mình đánh, sau đó treo trên môi nụ cười bất mãn rồi đi ra ngoài.

Những người còn lại trong lớp vẫn nhìn theo hai người cho đến khi bóng dáng của họ dần khuất sau cửa, mỗi người đều nghển cổ nhìn ra ngoài như một lính canh, muốn cố gắng nhìn xuyên qua bức tường để xem hai người bị mắng và bị phạt như thế nào.

Mà từ đầu tới cuối, vẻ mặt của Trương Nguyệt Manh vẫn luôn bình tĩnh, không biết là đang nghĩ gì.

Trương Nguyệt Manh tay cầm sách giáo khoa đang trên đường trở về ký túc xá.

Trời đã tối, từ phòng học về ký túc xá phải đi qua một con đường nhỏ, nhưng nơi đó không có lấy một cái bóng đèn. Chỉ có đèn của khu ký túc chiếu sáng.

Đột nhiên có người bước đến phía sau cô, dùng tay bịt mắt cô lại.

“Đoán xem tôi là ai?” Người con trai cố tình đè thấp giọng mình xuống, thật trầm.

Cơ thể Trương Nguyệt Manh bắt đầu run rẩy, cảnh tượng này thực sự rất quen thuộc. Đó là khởi đầu cho cơn ác mộng cả cô.

Trong chớp mắt, cô đã nghĩ rằng hắn sẽ đi đến bên cạnh cô.

Người con trai không nhận được câu trả lời từ Trương Nguyệt Manh, liền cảm thấy không còn thú vị nữa mà buông tay, lúc này mới phát hiện ra cô có gì đó không ổn.

“Cậu không sao chứ?” Người con trai dùng giọng điệu bình thường lo lắng hỏi.

Bàn tay lúc đầu che đi đôi mắt của cô giờ đang đỡ lấy cơ thể mềm nhũn.

Cô ấy đang sợ hãi.

Quay xúc cảm ở bàn tay, người con trai kia có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và vô lực của người con gái.

“Cậu làm sao vậy? Cậu nói gì đi!”