Chương 9: Ngây thơ

Dương Mục Thần không nghĩ chuyện sẽ thành ra thế này, cậu chỉ muốn trêu cô một chút thôi, nhưng bây giờ nó đã nằm ngoài tưởng tượng của cậu.

Cơ thể Trương Nguyệt Manh run rẩy, sách giáo khoa trong tay cô từ từ rơi xuống, vương vãi trên mặt đất.

Người con trai bên cạnh lo lắng liên tục hỏi han.

“Tôi không sao, cậu buông tay ra đi.”

Lời nói còn có chút run rẩy nhưng cô vẫn cau mày cự tuyệt sự giúp đỡ của Dương Mục Thân.

Tất nhiên bây giờ Trương Nguyệt Manh đã tỉnh táo lại.

Cô vươn tay đẩy bàn tay còn đang đặt trên vai cô ra, sau đó ngồi xuống nhặt sách giáo khoa bị rơi xuống đất.

“Cậu thật sự không sao chứ? Vừa rồi là lỗi của tôi, tôi không nên dọa cậu như vậy, lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa.”

Dương Mục Thần bối rối giải thích, còn nói vừa rồi cậu đánh nhau nên bây giờ trông hơi buồn cười.

Động tác nhặt sách của Trương Nguyệt Manh dừng một chút nhưng cũng nhanh chóng nhặt hai cuốn còn lại, sau đó liền đứng dậy rời đi.

“Này! Chờ một chút.”

Dương Mục Thần theo phản xạ duỗi tay kéo lấy cánh tay của Trương Nghuyệt Manh.

Bị bất ngờ, Trương Nguyệt Manh lùi lại vài bước, rồi đυ.ng vào l*иg ngực của người con trai.

“A!”

Khuôn mặt Dương Mục Thần nhăn lại vì đau. Lần này vết thương càng nặng hơn.

Bởi vì có người đỡ ở phía sau nên Trương Nguyệt Manh không bị làm sao, chỉ là hành động của cậu làm cô không vui.

“Có chuyện gì vậy?”

Trương Nguyệt Manh xoay người, ngẩng đầu nhíu mày nhìn vào đôi mắt của cậu.

Khuôn mặt cậu lúc này bắt đầu đỏ lên dưới ánh đèn.

“Cái đó…Cái đó…Thật ra cũng không có gì.”

Người con trai ngại ngùng quay đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Nguyệt Manh, sau đó mới lưu loát nói tiếp: “Chuyện sáng hôm nay, tôi thực sự xin lỗi, với lại, cậu đừng tin những lời tên Lôi Thiếu Tuyệt kia nói, tôi không hề muốn trêu đùa cậu.”

“Hơn nữa, tôi cũng xin lỗi vì vừa rồi đã dọa cậu.” Âm thanh của cậu càng ngày càng nhỏ, sau đó dừng lại khi không thấy Trương Nguyệt Manh nói gì.

“Ừm.” Trương Nguyệt Manh nhẹ giong đáp. “Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.”

“Được…Được.” Dương Mục Thần cảm thấy tai mình bắt đầu đỏ lên.

Hắn vừa nói xong, Trương Nguyệt Manh liền xoay người rời đi, chỉ còn lại Dương Mục Thần đứng ở đó cười khúc khích.

Cô có phải không tha thứ cho cậu đâu? Hơn nữa, cảm giác ôm cô thực sự rất thích. Ôi trời, cậu đang nghĩ đến cái gì vậy! Dương Mục Thần xoa khuôn mặt đỏ ửng của mình, khi ngẩng đầu lên nhìn đã thấy người đi xa, một lần nữa tinh thần thần cậu đầy sự phấn chấn đuổi theo cô.

Này! Đợi tôi với.”

Trong khi đó, Trương Nguyệt Manh bước đi với vẻ mặt điềm tĩnh, bước chân không nhanh không chậm. Có lẽ cô không nghe thấy có người đang gọi mình, cô cũng coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, tất cả đều không ảnh hưởng đến dáng vẻ của cô. Cô không biết liệu mình có đủ rõ ràng hay không.

Cậu chỉ là một chàng trai vẫn còn trẻ con.

Sao cô có thể trêu đùa một người như vậy được?