Chương 7: Bạn cùng lớp quan tâm quá mức

"Cậu là ai?"

Trương Nguyệt Manh ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn chàng trai trẻ đối diện với cô.

"Tôi là bạn cùng bàn của cậu, ngồi cạnh cậu mà cậu không biết?"

Trong đôi mắt sáng ngời của cậu có một tia thất vọng. Nhưng một lúc sau, tinh thần chiến đấu của cậu lại dâng cao.

"Tôi tên là Dương Mục Thần, chào cậu nhé bạn học Trương!"

Đôi mắt sáng ngời ấy nhìn thẳng vào cô, tràn đầy chân thành.

"À."

Một lúc sau, Trương Nguyệt Manh mới nhẹ nhàng đáp lại, sau đó quay đầu đi, cũng không nhìn thêm chàng trai tên Dương Mục Thần này thêm lần nào.

"Ah~, đừng mà!"

Dương Mục Thần vội vàng trở lại chỗ ngồi bên cạnh, ghé sát vào tai Trương Nguyệt Manh hỏi.

"Có phải cậu vừa gặp ác mộng không? tôi thấy cậu liên tục lắc đầu."

"Có sao?"

Trương Nguyệt Manh hoảng hốt, sắc mặt thay đổi trong giây lát, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt như lúc nãy.

“Có mà.” Dương Mục Thần vội vàng gật đầu.

“Cậu còn luôn mồm nói đừng mà, đừng mà .. gì gì đó.”

Trương Nguyệt Manh mím môi, không tiếp lời cậu nữa.

"Nhưng giọng của cậu rất nhỏ, tôi cũng phái áp sát lại gần cậu thì mới nghe được cậu nói gì." Dương Mục Thần vừa nói vừa xấu hổ gãi gãi đầu.

Trương Nguyệt Manh từ từ thả lỏng bàn tay đang bấu chặt cuốn sách, sau đó lật giở từng trang một, nhưng không hề đọc được một chữ nào.

"Nguyệt Manh, tôi có thể gọi cậu là Nguyệt Manh không?"

Giọng nói trong trẻo của Dương Mục Thần lại vang lên bên tai cô.

"Nếu cậu không trả lời, tôi sẽ coi như là cậu đồng ý."

Thấy Trương Nguyệt Manh không trả lời, Dương Mục Thần tự nhiên quen thuộc mở miệng nói tiếp.

"Yo ~ Dương Mục Thần, mày lại tán gái à!?"

Một giọng nói lưu manh đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

"Lôi Thiếu Tuyệt, mày đừng có ngậm máu phun người."

Dương Mục Thần đỏ mặt, nhanh chóng đứng dậy và lớn tiếng phản bác.

"Tao ngậm máu phun người ở đâu?, mọi người đều có thể làm chứng có

đúng không?"

Lôi Thiếu Tuyệt ầm ĩ hỏi đám đông xung quanh.

"Mày …" Dương Mục Thần giơ nắm đấm xông tới đấm một quyền lên mặt Lôi Thiếu Tuyệt.

“Oái” Khóe miệng Lôi Thiệu Tuyệt nháy mắt đỏ lên, không thể tin vươn tay xoa xoa vết thương bên khóe miệng, khi cảm giác đau đớn ập đến, cậu ta mới thu lại vẻ mặt giễu cợt lúc nãy.

"Dương Mục Thần, mày không xong với tao đâu." Hai mắt Lôi Thiếu Tuyệt nháy mắt đỏ lên vì tức giận, biểu tình trở nên vặn vẹo mơ hồ. sau đó cậu ta giơ tay lên rồi lao tới.

Ban đầu Dương Mục Thần còn hối hận vì đã nóng nảy đánh Lôi Thiếu Tuyệt, nhưng khi nhìn thấy cậu ta thẹn quá hóa giận muốn lao lên đánh nhau với mình, sự hiếu thắng lại trỗi dậy chiếm lấy tâm trí. Sau đó cũng không chịu thua kém, lao lên tiếp đón.